SỬA KIẾP


Kim Tử Hiên hất màn giường lên, đập vào mắt là cảnh Trạch Vu Quân đang đè trên người đệ đệ y, Trạch Vu Quân thấy y thì hoang mang rối loạn đứng dậy, mà quần áo Kim Quang Dao lại có chút lộn xộn.
"Trạch Vu Quân! Sao ngươi dám..." Kim Tử Hiên tức giận đến líu lưỡi.
"Tử Hiên huynh, không phải như huynh nghĩ đâu!" Kim Quang Dao vội vàng xoay người xuống giường.
"Không phải như ta nghĩ? Vậy các ngươi cùng nhau leo lên giường là thế nào?!" Kim Tử Hiên có chút tức muốn hộc máu, ấn hai vai Kim Quang Dao: "A Dao, đệ vừa bước chân vào điện Phương Phỉ ta đã tới ngay sau lưng, không phải như ta nghĩ vậy các ngươi đang yên ổn nói chuyện sao có thể cùng nhau trèo lên giường?"
Kim Quang Dao nhất thời nghẹn lời, cũng đâu thể nói cho Kim Tử Hiên rằng mình giấu một cái mật thất được.

Lam Hi Thần cuống quít giải vây: "Kim công tử, ta và A Dao chỉ đang tìm đồ..."
"Tìm cái gì mà phải tìm trên người A Dao?" Kim Tử Hiên hoàn toàn không tin.
"...! Chúng ta chỉ đang tìm một thứ tương đối...!ờm...!tương đối dài ngắn..." Lam Hi Thần một khi nói dối thì tất cả đều là vấn đề.

Kim Quang Dao thấy đôi mắt Kim Tử Hiên từ từ trừng lớn liền biết có nhảy vào sông cũng không rửa sạch được, dứt khoát chắn giữa Kim Tử Hiên và Lam Hi Thần, nghiêm túc nói với Kim Tử Hiên: "Tử Hiên huynh, đệ với nhị ca thật sự không hề làm gì cả.

Nhưng mà...!đệ và nhị ca tâm ý tương thông là sự thật."
Kim Tử Hiên thất thần một hồi mới ý thức lại, đấm ngực dậm chân đầy bi thống: "Năm đó ai nói sẽ không bị Lam Hi Thần bắt cóc? Đúng là đệ đệ không thể giữ mà!"
"Ta sẽ ăn hết canh củ sen xương sườn A Ly làm, không có phần cho ngươi!" Kim Tử Hiên nói xong lại căm giận trừng Lam Hi Thần: "Đệ nhất phẩm mạo công tử thế gia, Trạch Vu Quân, ngươi tốt nhất biết rõ mình đang làm cái gì! Lần này...!ta tạm thời không so đo."
Lam Hi Thần nghiêm túc đáp lại: "Kim công tử yên tâm, ta nhất định không phụ A Dao."
Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần, hơi hơi hé miệng, lại không nói gì.
Xuất hiện "sự cố" này, bọn họ cũng không tiếp tục nụ hôn trong mật thất vừa nãy, Lam Hi Thần lấy trong lòng ra một tấm lệnh bài bằng ngọc, Kim Quang Dao liếc qua liền nhận ra là ngọc lệnh thông hành của Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại không phải tấm Lam Hi Thần cho hắn lần trước.
Lam Hi Thần như nhìn ra thắc mắc của Kim Quang Dao, giải thích: "Tấm lần trước A Dao trả lại cho ta, ta...!ta một lần săn đêm không cẩn thận làm vỡ mất rồi."
"A Dao, ta biết đệ chôn giấu rất nhiều tâm sự, nhưng tích tụ hại thân." Lam Hi Thần đặt ngọc lệnh thông hành vào lòng bàn tay Kim Quang Dao: "Hiện tại đệ không cần vội vã giải thích, sau này chúng ta có thể từ từ cởi bỏ khúc mắc.

A Dao có thể tin được nhị ca hay không, thời gian sẽ trả lời."
Kim Quang Dao cảm giác ngọc lệnh bài trong tay vẫn còn phủ hơi ấm của Lam Hi Thần, chạm vào thoải mái đến lạ, tức khắc làm hắn có chút hoảng hốt.
Từ khi trở lại quá khứ thay đổi kiếp số, hắn vẫn theo bản năng lựa chọn tin tưởng và thói quen gần gũi với Lam Hi Thần, hiểu được hắn sớm đã kéo Lam Hi Thần vào hành trình sinh mệnh của chính mình.
Rất nhiều chuyện hắn vẫn giống như kiếp trước, lấy Lam Hi Thần làm trung tâm mà triển khai, cuối cùng xem nhẹ chính mình.

Kim Quang Dao không chỉ một lần ngẫm lại miếu Quan Âm khi ấy, chính vì quá tín nhiệm hoặc quá mức ỷ lại Lam Hi Thần mới khiến mình cứ mãi ôm hy vọng.
Vì thế hắn liền thử trốn tránh, xa cách Lam Hi Thần.


Hội Thanh Đàm không mời Lam Hi Thần, mình lại đổ bệnh; có chuyện gạt Lam Hi Thần, mình lại lâm vào khốn cảnh, cuối cùng giải cứu hắn vẫn là Lam Hi Thần.
"Nhị ca, đệ không biết nên nói từ đâu." Kim Quang Dao nắm chặt ngọc lệnh bài trong tay: "Nhưng nhị ca hãy tin, đệ tin tưởng huynh, hơn nữa tuyệt đối sẽ không hại huynh, cũng sẽ không..."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Kim Quang Dao, nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy ở cảnh trong mơ lúc Kim Quang Dao lâm vào ác mộng: "A Dao, tuy ta không biết đệ trước kia...!có lẽ đã từng trải qua chuyện gì.

Nhưng ta, Lam Hi Thần, tuyệt đối sẽ không thương tổn A Dao." Sóc Nguyệt tuyệt đối sẽ không hướng vào A Dao.
Kim Quang Dao nhớ đến những lời mình nói với Lam Hi Thần khi hồn phách nứt vỡ, nghĩ thầm thì ra Lam Hi Thần vẫn luôn để ở trong lòng.

Hắn nhợt nhạt cười: "Những chuyện đó đều đã qua rồi."
Chính mình đã đi tới, tương lai phía trước, dường như không còn quan trọng đến vậy.

Lam Hi Thần trước mắt cùng Lam Hi Thần ở miếu Quan Âm kia kỳ thật cũng không khác biệt bao nhiêu, chỉ là thiếu đi phần lòng đầy căm phẫn, nhiều thêm vài phần thâm tình.

"Lam Hi Thần..." Như ma xui quỷ khiến, Kim Quang Dao vươn tay chạm vào ngực mình, tựa như khi đó trong miếu Quan Âm bắt lấy Sóc Nguyệt cắm trước ngực: "Ta cả đời này...!Đúng như huynh nói, ta nói dối vô số hại người vô số..."
Lam Hi Thần cảm thấy Kim Quang Dao không bình thường, bắt lấy hai vai Kim Quang Dao khẩn trương nói: "A Dao, đệ...!Đệ nói cái gì vậy?"
Kim Quang Dao phục hồi tinh thần lại, cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là lúc ấy nằm mộng, mơ thấy vài chuyện không tốt, bây giờ nói mê sảng chút thôi."
"Lo lắng nhiều cũng mơ nhiều, mộng làm mệt thân." Lam Hi Thần có chút lo lắng cho trạng thái của Kim Quang Dao.
Từ khi biết Kim Quang Dao giấu giếm mình đi mời Ôn cô nương tới xem bệnh bốc thuốc, y đã có ý đồ muốn để Kim Quang Dao tiết lộ một chút sự tình, xem mình có thể làm gì để giúp đỡ không: "A Dao có thể ăn nhiều hạt sen một chút, hạt sen dưỡng tâm bổ tỳ, long nhãn bổ huyết an thần..."
Kim Quang Dao không ngắt lời Lam Hi Thần, vừa thưởng thức dung nhan tuyệt đẹp của Lam Hi Thần vừa yên tĩnh lắng nghe, cảm giác có như một người khiến mình an tâm bình tĩnh như vậy, cuộc đời đã đủ rồi.
Cuộc sống như thế này, chính là tương lai mà trước kia mình từng mong đợi.

Kim Quang Dao chờ Lam Hi Thần nói xong liền hôn lên khóe miệng Lam Hi Thần, lại áp xuống nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên từ đáy lòng rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi