SỬA KIẾP


Kim Quang Dao nhìn Tô Thiệp bất động tại chỗ, cẩn thận cầm lấy bình sứ kia.
"Mới đầu ta cũng không hoài nghi đến ngươi." Kim Quang Dao lặp lại lời trước kia: "Nhưng lần trước ta sinh bệnh, ngươi tặng cho ta một viên đan dược, nói là có thể trị phong hàn.

Tác dụng của thuốc đó tốt đến đáng ngạc nhiên, ta chưa bao giờ gặp qua, liền phái người tra xét một phen, biết được dược liệu đa phần đến từ Miêu Cương, mà ta biết đồ của Miêu Cương thì người bình thường không dễ gì có được."
"Bây giờ ngươi đưa cho ta cái bình này, nút bình bằng bạc chạm khắc tinh xảo như thế, nhìn là biết đến từ Miêu Cương, có thể thấy được ngươi và người Miêu Cương có quan hệ không đơn giản."
"Người Miêu Cương giỏi về dùng cổ, ngươi lợi dụng cổ trùng của Miêu Cương hạ cổ trên người Kim Tử Huân, đồng thời làm cho hắn tin rằng cổ độc này là Ngụy Vô Tiện hạ, như thế nào cũng sẽ không hoài nghi đến trên người ngươi."
"Vốn ngươi chỉ có lòng đưa thuốc cho ta, lại không ngờ nhất thời sơ sẩy lộ ra cái đuôi, bị ta bắt được nhược điểm." Kim Quang Dao bỏ bình sứ xuống.
Tô Thiệp trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng a một tiếng, nói: "Kim Tử Huân vẫn luôn xem thường ta, còn ức hiếp ta khắp nơi, thậm chí khiến ta suýt chút nữa chết đuối dưới hồ mà nói là tìm niềm vui! Cớ sao ta chỉ muốn sống mà phải chịu đựng như vậy? Hắn đáng bị trả thù, hiện giờ chết trên tay Ôn Ninh cũng là xứng đáng."
"Chuyện đến nỗi này, ta cũng không muốn giảo biện gì nữa.

Muốn giết muốn chém, Liễm Phương Tôn tùy ý."
"Ngươi không phản kháng sao? Giết ta rồi thì sẽ không còn ai biết bí mật của ngươi nữa." Kim Quang Dao ngồi bất động.

Tô Thiệp lắc đầu: "Liễm Phương Tôn đối xử tốt với ta, ta không bao giờ quên, càng sẽ không muốn mạng của Liễm Phương Tôn.

Tất cả tội lỗi đều là của một mình Tô Thiệp."
Kim Quang Dao vén chăn lên bước xuống giường.

Tô Thiệp thấy hai chân hắn loạng choạng vô lực, tưởng như chỉ nháy mắt là té ngã, liền theo bản năng đỡ lấy Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao mỉm cười nói: "Tô Thiệp, ta thưởng thức ngươi, ngươi là người yêu ghét rõ ràng, ta sẽ không bán đứng ngươi."
"Kim Tử Huân quả thật là trừng phạt đúng tội, hiện giờ như thế, ta cho ngươi hai con đường để đi.

Thứ nhất, sáng sớm ngày mai ngươi dọn dẹp thứ cần thiết rời khỏi Kim Lân Đài, ta bảo đảm cho ngươi cả đời vô ưu, cũng tuyệt đối sẽ không có người đi tìm ngươi báo thù; con đường thứ hai, sáng mai nếu ngươi không rời đi, đó là trở thành người của ta, bán mạng cho ta."
Tô Thiệp trầm mặc không nói lời nào.

Kim Quang Dao nhìn bộ dáng Tô Thiệp rũ mắt thuận theo, trong lòng càng khoái cảm lúc ấy mình khống chế toàn cục: "Tô Thiệp, ngươi phải nghĩ cho kỹ, Kim Lân Đài không phải nơi để sống yên ổn phục nghiệp."
Hôm sau, Tô Thiệp giống như trong trí nhớ của Kim Quang Dao, từ sáng sớm đã đến ngoài phòng Kim Quang Dao, quỳ chờ Kim Quang Dao mở cửa.

"Ta nguyện cả đời đi theo Liễm Phương Tôn, vì Liễm Phương Tôn cống hiến sức lực."
Kim Quang Dao cười thầm, duỗi tay đỡ Tô Thiệp dậy: "Được, nếu ngươi đã lựa chọn ở lại, thì sau này phải nghe ta điều khiển, cùng ta vào sinh ra tử."
"Mẫn Thiện, ngươi giác ngộ tốt rồi chứ." Kim Quang Dao nhìn bóng mình trong ánh mắt Tô Thiệp.

Tô Thiệp trước kia luôn là người trung thành nhất với hắn, hắn vẫn cần phải có Tô Thiệp trợ giúp, hoàn thành yêu cầu sửa kiếp số của mình.
Kim Quang Dao ngẩng đầu sắc trời muốn đổ mưa, nói với Tô Thiệp: "Mẫn Thiện, thân thể của ta hiện tại không bằng trước kia, toàn thân cũng không có sức lực, ta cần ngươi tìm cho ta một loại thước."
"Giúp ta khôi phục công lực trong một khắc ngắn ngủi, ta cần khôi phục khí lực trong khoảng thời gian ngắn."

Kim Quang Dao tĩnh dưỡng thân mình gần một tháng vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, ngày ngày ở trong phòng mình ăn không ngồi rồi.

Kim Tử Hiên ngồi được, Kim Quang Thiện lại ngồi không yên.

Từ khi Kim Quang Dao tỉnh lại, Kim Quang Thiện không chỉ một lần phái người gọi Kim Quang Dao đến phòng nghị sự, Kim Quang Dao đều lấy bệnh chối từ.
Lúc này đây, Kim Quang Thiện đã hết kiên nhẫn, tự mình tới phòng Kim Quang Dao, vừa thấy Kim Quang Dao bưng một chậu nước trong từ trong phòng ra, dưới sự giận dữ hất chậu bắn hết lên người Kim Quang Dao.
"Nơi này là Kim Lân Đài, không chấp nhận được ngươi làm càn! Ta cho người gọi, ngươi một mực ra sức khước từ hả? Ta là tông chủ hay ngươi là tông chủ? Cái chết của Kim Tử Huân ngươi cũng không thoát không được liên quan, đừng tưởng giả bệnh là có thể lừa gạt ta!" Kim Quang Thiện vung tay áo hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình: "Giờ Tuất tới điện của, ta có việc cho ngươi."
Kim Quang Dao cúi đầu đáp lời.

Chờ Kim Quang Thiện xoay người đi rồi Kim Quang Dao mới ngẩng đầu lên, nhìn hướng Kim Quang Thiện rời đi, ánh mắt hiển lộ không bỏ sót nỗi chán ghét.
Trong trí nhớ của hắn, sau khi Kim Tử Hiên chết, Kim Quang Thiện có một chuyện nảy sinh tranh chấp với một trưởng lão Kim gia, hai người làm loạn lên, Kim Quang Thiện trút hết hỏa khí lên đầu Kim Quang Dao, lệnh cho Kim Quang Dao lập tức bắt Tiết Dương chế tạo ra Âm Hổ Phù.

Kim Quang Dao đã gặp qua là không quên được, đến nay còn nhớ rõ gương mặt đáng ghê tởm của trưởng lão Kim gia kia, thậm chí còn nhớ rõ lúc hắn mới vào Kim gia, trưởng lão kia còn mưu đồ gây rối với hắn, gian kế không thực hiện được liền thẹn quá thành giận, sau đó luôn tìm cơ hội nhục mạ hắn.
"Liễm Phương Tôn?" Bỗng nhiên có tiếng người vang lên, kéo Kim Quang Dao từ trong trí nhớ trở về hiện thực.

Hắn giương mắt lên, thấy Tô Thiệp sắc mặt lo lắng: "Liễm Phương Tôn, toàn thân ngài ướt hết rồi, về phòng thay quần áo đi."

"Mẫn Thiện ngươi đã đến rồi," Kim Quang Dao vỗ vỗ tay áo ướt đẫm: "Lần trước ta giao phó ngươi tìm kiếm, đã có kết quả chưa?"
Tô Thiệp gật gật đầu, lấy trong lòng ra một lọ thuốc đưa cho hắn: "Liễm Phương Tôn, thuốc này tuy có thể khôi phục công lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng có chứa độc tính, tác dụng phụ cực mạnh..."
Kim Quang Dao cầm bình thuốc: "Yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực.

Mẫn Thiện, ta đang có một chuyện cần ngươi làm."
Hắn nói nhỏ bên tai Tô Thiệp vài câu, Tô Thiệp đồng ý xong liền rời đi.
Kim Quang Dao nắm chặt bình thuốc Tô Thiệp tìm tới, cúi đầu nhìn vạt áo ướt nhẹp.

nhớ tới Kim Quang Thiện vừa mới hắt chậu nước vào người mình, trong lòng cười lạnh.

Hắn cũng không phải chính nhân quân tử, hắn có ân tất báo, nhưng nhục mạ hắn, hắn cũng sẽ dâng trả gấp bội..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi