Chương 6:
“Lập tức chuẩn bị xe.”
Đó cũng không phải là một sân khấu quá chói mắt, nhưng anh đột nhiên muốn xem thử dáng vẻ của Diệp Uyển khi diễn kịch.
Dần dần, trong trường quay nhỏ đã chật cứng người ngồi. Sau khi đạo diễn vào hiện trường, từng diễn viên đi lên sân khấu chuẩn bị thử vai.
Diệp Uyển đeo khẩu trang, tóc rối bù, chỉ lộ ra đôi mắt đã được trang điểm đậm và dán mi giả dày. Cô và Huy ngồi ở bên trái sân khấu, yên tĩnh nhìn về phía sân khấu. Nếu là người quen biết với cô sẽ biết bây giờ cô đã tiến vào trạng thái thử vai.
Huy khẽ nói ở bên tai Diệp Uyển: “Giả vờ nhìn kịch bản, khi lên sân khấu thì tùy tiện diễn một chút rồi giả vờ ngất xỉu, sau đó tôi sẽ đưa cô quay về phòng, nhiệm vụ của cô lại được hoàn thành rồi.”
“Sau đó, vai diễn này là của Diệp Tâm sao?” Diệp Uyển giả vờ kinh ngạc hỏi.
Mọi người đều dựa vào thực lực, nhưng Diệp Tâm dựa vào thủ đoạn xấu xa của Hoắc Phong Lãng.
“Đó là chuyện đương nhiên, cô cứ diễn “ngất xỉu” tốt là được, tuyệt đối đừng tăng thêm vai diễn linh tinh cho mình.” Huy nói xong liền đứng dậy đi nghe điện thoại.
Cảnh cáo của Huy ngược lại đã làm cho Diệp Uyển tỉnh ngộ. Cô cúi đầu nhìn kịch bản, môi đỏ mọng dưới khẩu trang hơi cong lên, trong lòng đã có ý định.
Lúc cô ngẩng đầu lên, bởi vì thông cảm cho cuộc đời của nhân vật Trân Nhi mà hai mắt đẫm nước.
Nhân viên công tác đi tới bên cạnh cô: “Tâm, tiếp theo là đến lượt cô đấy.”
Diệp Uyển gật đầu đứng dậy, vì không để cho Huy nhìn ra kế hoạch của cô, cô còn cố ý giả vờ ho khan vài tiếng.
Huy nhân cơ hội này, mở miệng giải thích: “Mấy ngày qua, Tâm vì quay phim mệt mỏi nên mới bị bệnh, bây giờ còn đang sốt cao. Nhưng cô ấy rất coi trọng vai diễn này, không để ý tới sự phản đối của tôi, vẫn kiên trì muốn tới tham gia thử vai.”
Anh ta nói xong còn cố ý làm ra vẻ đau lòng nhìn Diệp Uyển, cười gượng lắc đầu.
Huy nói mấy câu này xong, Diệp Uyển lại nhận thấy được ánh mắt những người xung quanh nhìn cô đã thay đổi.
Trong đó là hâm mộ, ghen ghét, đồng thời đột nhiên có thêm vài phần kính phục.
Trong lòng Diệp Uyển thầm cười lạnh: Vì thiết lập cho Diệp Tâm một hình tượng người lương thiện, yêu nghề, Hoắc Phong Lãng đúng là đã phiền lòng rồi. Cứ chờ xem, cô sẽ không để cho bọn họ thực hiện được ý định đâu. Thiết lập hình tượng về Diệp Tâm chắc anh ta sẽ sụp đổ trong ngày hôm nay.
Diệp Uyển bước chậm lên sân khấu, cho dù đội mũ và khẩu trang, nhưng bởi vì Huy vừa giải thích, đạo diễn Trần chỉ nhìn cô thở dài, không nói gì thêm.
Cô nhẹ nhàng tháo mũ, thả tóc dài xuống và vén ra sau tai, chỉ dùng khẩu trang che mặt.
Sau đó cô chậm rãi xoay người, đi lòng vòng ba vòng ở trên sân khấu, thoạt nhìn giống như là động tác vô thức, nhưng cô đã bắt đầu tiến vào trạng thái biểu diễn.
Ở dưới sân khấu, Huy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị lát nữa sẽ giả vờ hoảng hốt lo sợ, xông lên đỡ lấy Diệp Uyển bị ngất xỉu.
Nhưng không ngờ Diệp Uyển đột nhiên xoay người, không chỉ không ngất xỉu, ngược lại quỳ gối trên sân khấu mà khóc, tiếng khóc ban đầu còn yếu ớt sau đó lớn dần, vai cũng theo đó khẽ run rẩy, từ trong cổ họng nghẹn ngào nói ra một lời thoại: “Sao anh có thể bỏ em lại một mình?”
Vừa dứt lời, cô ngẩng đầu lên, nước mắt theo khóe mắt vừa vặn chảy xuống.
Đây mới là kỹ năng diễn xuất chứ!
Tất cả đạo diễn và nhân viên công tác ở đây đều xúc động trước cảnh tượng như vậy.
Cảnh diễn khóc quan trọng nhất của nhân vật Trân Nhi này được Diệp Uyển nắm bắt rất chuẩn! So với mấy diễn viên biểu diễn khóc vừa rồi, vẻ mặt của cô càng chân thực hơn, làm cho khán giả cảm giác như chính mình trải qua.