SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


-“Chị Tiêu, Mạc tổng đưa chị tới à?” Coco híp mắt, giống như vui đùa.

Diệp Tiêu nao nao, cảnh giác nhìn Coco, cô ta làm sao mà biết được? Hiển nhiên nữ nhân này đã quên, ngày hôm qua cô còn rêu rao kêu Mạc Thiên Hằng là ông xã, hôm nay đã quên.

-“Em nói bậy bạ gì đó vậy......”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, nhìn người trước mặt, cô nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt thanh lãnh vài phần.

Cô cũng không hy vọng quan hệ của mình cùng Mạc Thiên Hằng bị người cho sáng tỏ.

-“Ha ha…., cũng không biết ngày hôm qua là ai, uống say, một ngụm một ngụm kêu ông xã kêu một cái thân thiết!”
Coco nháy mắt mỉm cười, không nhanh không chậm nói, Diệp Tiêu lại nao nao.

-“Cái gì?” Cô không thể tin hỏi.

-“Đừng giả bộ, chúng ta đều biết, tổng tài đã nói, khiến cho chúng ta phải giữ bí mật!”
Coco vỗ vỗ vai cô, ánh mắt tùy theo nhìn tới hướng xe bên kia, Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, chính mình thế nhưng không tiền đồ như vậy, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

-“Chị Tiêu......”
Coco vẻ mặt đáng khinh nhìn Diệp Tiêu, Diệp Tiêu cảnh giác nghiêng mặt nhìn cô,
-“Tổng tài dáng người tốt như vậy, công phu trên giường hẳn là không kém chứ?”
....
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày.


Trời ạ, kết quả Coco đang nghĩ cái gì, thế nhưng nói ra lời như vậy, cô có chút bất đắc dĩ, bất quá lời của Coco, lại khiến cho Diệp Tiêu không tự giác nhớ tới Mạc Thiên Hằng lúc buổi sáng, căn bản chính là người có tính cầm thú......!
-“Chị làm sao vậy?”
Coco tò mò nhìn cô, biểu cảm này của Diệp Tiêu, chẳng lẽ là…..

không được?
-“Không thể nào? Tổng tài dáng người tốt như vậy, cư nhiên không được?”
Giây tiếp theo, miệng Coco liền không chừng mực tiếp tục nói, Diệp Tiêu sứt đầu mẻ trán nhìn Coco, đáy mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cuống quít giải thích,
-“Không......!Không có......”
-“Đó là cái gì?”
Coco bào căn hỏi đặc điểm, một chút không có thay đổi, vừa nói, vừa chờ đợi Diệp Tiêu trả lời.

Diệp Tiêu cắn môi, trên mặt tối tăm, thêm vài phần bất đắc dĩ.

-“Là......!Là......”
Cô dừng một chút, cuối cùng, phun ra bốn chữ, hình dung ông xã chính mình,
-“Tác cầu vô độ!”
Diệp Tiêu nói xong, đã cúi đầu, mặt đỏ giống như muốn lấy máu, Coco híp mắt, đánh vỗ tay một cái,
-“Em đã nói, tổng tài thoạt nhìn không giống cái người tương đối sớm mà......”
Cô nói xong, liền lại lộ ra vài phần hâm mộ,
-“Chị đấy, phải biết canh chừng đó, loại nam nhân này cũng không dễ tìm đâu!”
Diệp Tiêu nghe lời này của Coco, như là đang nói ‘vận khí chị cũng thật tốt!’
Thế nhưng cô đã quên, chỉ có cô mới có tinh thần cùng trên thân thể một chọi một khiết phích, Coco loại tiểu nữ sinh này, đã sớm đã qua các loại tiểu thịt tươi.

Diệp Tiêu quẫn bách, xoay người muốn chạy, ai biết lại bị Coco lần nữa gọi lại,
-“Chị Tiêu, chị trước lộ ra cho em......!thời gian......”
Diệp Tiêu triệt để hỏng mất, Coco can đảm nói những lời này, cũng không sợ bị người nghe được.

-“Ai nha, nói một chút thôi!” Thấy Diệp Tiêu phải đi, Coco không cam lòng hỏi.

-“Một lần......!Cả đêm......” Diệp Tiêu híp mắt, giống như......!
Nếu anh không thể khắc chế, cả đêm căn bản không đủ anh quyển quyển xoa xoa đi? Thật không biết trong đầu anh đều là viết cái gì?
Nói xong lời này, Diệp Tiêu xoay người bỏ đi.

Coco đứng ở tại chỗ cơ hồ hóa đá, chẳng lẽ đây là sói lang một đêm bảy lần trong truyền thuyết? Vì mao cô lại không gặp qua? Ngao ngao, trên trời rất không công bằng.

Diệp Tiêu vân đạm phong khinh đi vào phòng thay quần áo, thế nhưng, lại giống như lại nghĩ tới cái gì, ngày hôm qua cô là bị Mạc Thiên Hằng tiếp đi? Như vậy Tôn Càn đâu? Còn bộ phim gọi là " Duyên Đến " kết quả là cái tình huống gì?
Đang suy nghĩ, bên ngoài phòng thử đồ liền truyền đến một âm thanh loáng thoáng,
-“Các ngươi nghe nói không, giống như......!Giống như......”
Giọng nói kia dừng một chút, thần thần bí bí.

-“Như thế nào?”

Một âm thanh khác vang lên, Diệp Tiêu nghe ra được, đây là âm thanh tiểu trợ lý của bộ phim " Linh Âm ".

-“Ta nghe nói ngày hôm qua còn như là một người mới bên trong Nhuệ Vũ bị bắt nạt, Mạc tổng ra tiền cho người rót rượu…..là nhà tài trợ bộ phim " Duyên Đến " kia, kêu......!Gọi là gì ấy nhỉ? Tôn Càn!”
Âm thanh kia loáng thoáng, thế nhưng Diệp Tiêu nghe rõ ràng.

Cô nao nao, việc này, Mạc Thiên Hằng không nói.

-“Không thể nào? Mơ hồ như vậy? Tôn Càn này ta thế nhưng sớm có nghe nói, hắn ta giống như đặc biệt thích dựa vào diễn viên thượng vị đấy!” Một âm thanh khác tiếp tục nói.

Diệp Tiêu híp mắt, ngày hôm qua nếu Mạc Thiên Hằng không xuất hiện, cô căn bản là không dám tưởng tượng sự tình phát sinh ở phía sau.

-“Đúng vậy, nghe nói Mạc tổng tức giận, toàn bộ rượu trong hầm rượu đều bị Mạc tổng quẹt thẻ vàng mua hết, ai rót một chai cho hắn được tưởng thưởng mười vạn tiền, hiện tại Tôn Càn đang bị xuất huyết ở trong bệnh viện đấy!”
Bên này càng nói càng hăng say, bên kia nghe hai mắt cũng tỏa ánh sáng.

-“Trời ơi, một lọ mười vạn? Ta thế nào không gặp được tốt như vậy sự tình, mười vạn nha, thiếu phấn đấu nửa năm đâu!”
Diệp Tiêu nghe đến đó, thịt đều đau, Mạc Thiên Hằng này loạn tiêu tiền túng đứa nhỏ, xem cô trở về thế nào thu thập anh, đương nhiên, Diệp Tiêu nếu biết, ngày hôm qua thẻ đó là chính cô quẹt, phỏng chừng ruột đều phải đứt từng đoạn.

-“Hi hi…, ta cũng là nghe người Nhuệ Vũ nói, nghe nói ngày hôm qua Coco vừa lúc ở nơi đó ăn cơm, còn mò được một khoản tiền đấy!”
Hai người nói xong, cũng đã xoay người rời đi, Diệp Tiêu gắt gao chau mày lại, hận không thể hiện tại liền gọi điện thoại tìm Mạc Thiên Hằng tìm hiểu rõ ràng, gia hỏa này tiêu tiền quá lãng phí.

*** *** *** *** ***
Thế nhưng, bên kia, trong văn phòng Mạc Thiên Hằng.

Diệp Mặc ngồi ở trên sofa, nặng nề nhấp một ngụm cà phê, nói:
-“Anh rể, anh cho là em là thích bị triệu hồi à, bảo em đến lâu như vậy, chính là không nói chuyện gì!”
Hắn lười biếng, ngồi không hình dáng, bắt chéo chân, ngồi ở trên sofa.

5 phút phía trước, Diệp Mặc đã ăn luôn hai khối bánh phô mai, thế nhưng, cái miệng của hắn giống như căn bản không ngừng được.


Mạc Thiên Hằng buông bút máy trong tay xuống, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:
-“Chờ một chút!”
Diệp Mặc tiểu tử này không lớn không nhỏ, Mạc Thiên Hằng sớm đã chuẩn bị tâm lý.

-“Ai za......”
Diệp Mặc thở dài một hơi, còn chưa có kịp mở miệng, liền nhìn thấy Tiêu Hạo chuyển một đống lớn sách vở từ bên ngoài vào, hắn không hiểu ra sao nhìn Mạc Thiên Hằng,
-“Anh rể, đây là làm gì vậy? Em không thể chuyển đi, nhiều như vậy!”
Anh rể của mình sẽ không là gọi mình đến làm cu li chứ?
-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, nặng nề nói,
-“Nếu hôm nay em có thể nhớ kỹ toàn bộ, tự nhiên anh sẽ không miễn cưỡng em mang về!”
Lời này của Mạc Thiên Hằng, khiến cho tâm Diệp Mặc lộp bộp trầm xuống.

Có phải hay không anh rể, thế nhưng như vậy?
Thế nhưng mấy cuốn sách này, học từ quản lý đến kế toán, lại đến thuế vụ, loạn thất bát tao, hắn một người học máy tính nơi nào đùa đến tài chính?
-“Anh rể, xem mấy cái này để làm gì?” Diệp Mặc thật cẩn thận hỏi.

Mạc Thiên Hằng híp mắt, ngược lại tâm tình cực tốt, nói:
-“Một hồi không lâu em sẽ biết? Đợi người đến lại nói!”
-“Người?” Diệp Mặc kinh ngạc nhìn anh, “Ai vậy?”
Mạc Thiên Hằng không nói chuyện, nheo mắt, trên mặt thêm vài phần ý cười,
-“Một hồi sẽ đến, em nhận biết!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi