Lúc sự tình Diệp Vũ cùng Tôn Hạo truyền ra dư luận xôn xao, Diệp Tiêu đã thần sắc thản nhiên mà tự tin đứng ở trong phòng thử kính.
Cùng nàng sóng vai nhi lập, đúng là nam sinh vừa mới chủ động cùng nàng đáp lời -- Hàn Mộc.
-“Cô gọi Diệp Tiêu?”
Nữ nhân ngồi ở chính giữa buông bảng lý lịch trong tay xuống, nhíu mày hai mắt đánh giá Diệp Tiêu, mỉm cười đáy mắt xẹt qua một luồng ánh sáng u ám.
-“Vâng.
”
Diệp Tiêu lạnh nhạt đón nhận ánh mắt xem xét của cô ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh gật gật đầu.
-“Chúng ta bắt đầu đi!”
Sau đó Trình Tuyết dựa vào ghế, không chút để ý khoang hai tay trước ngực.
-“Cô vừa mới vào, vậy trước tiên rút ra đề khảo thôi?”
-“Vâng!”
Diệp Tiêu lên tiếng, cầm đề khảo trong tay để đến trước mặt Trình Tuyết.
-“Đề mục của cô là -- chờ đợi!”
Diệp Tiêu nghe vậy, mị hí mắt, theo sau kiêu căng vuốt cằm.
-“Không có đề mục cụ thể sao?”
Hai chữ chờ đợi này, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, kiếp trước cô đã tiếp xúc qua vài lần đề mục này!
-“Bạn gái chờ bạn trai!”
Trình Tuyết bình tĩnh nói, bản thân cô không nghĩ đối với Diệp Tiêu khảo hạch đề mục nhiều hơn quy định, bởi vì trước khi đến Mạc Thiên Hằng công đạo riêng với cô, bất luận như thế nào, Diệp Tiêu đều phải trúng tuyển Nhuệ Vũ.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới, Diệp Tiêu thế nhưng biết quy tắc bên trong.
-“Tốt!”
Diệp Tiêu cười cười, đi ra phía trước, mà Hàn Mộc lại vô cùng tự giác đi tới một bên chờ đợi lên sân khấu.
Rất nhanh, Diệp Tiêu liền tiến nhập trạng thái, nhìn chung quanh, thường xuyên cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ.
Chỉ là động tác đơn giản này, khiến cho Trình Tuyết nhìn cô với cặp mắt khác xưa, Diệp Tiêu thể hiện bạn gái chờ đợi bạn trai sốt ruột, lo lắng đều vô cùng nhuần nhuyễn.
Trình Tuyết hiện tại cảm thấy chuyện Mạc Thiên Hằng công đạo hoàn toàn dư thừa.
Đang suy nghĩ, Hàn Mộc bước lên sân khấu.
-“Thế nào bây giờ mới đến?”
Diệp Tiêu bình tĩnh hỏi một câu, không uất không giận, không nhanh không chậm, lại đem một chút lo lắng trong lòng biểu hiện phi thường đúng chỗ, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng ẩn ẩn đưa tình.
-“Qua!” Trình tuyết gật gật đầu, “Trở về chờ thông tri đi!”
Nghe xong lời này, Diệp Tiêu theo bản năng nhíu nhíu mày, lẳng lặng nhìn người trước mặt, đại công ty phỏng vấn đều là cần chờ thông tri, điểm này thật chẳng có gì lạ, hôm nay nếu là Trình Tuyết thật sự lưu cô lại trực tiếp ký ước, cô mới có cơ sở hoài nghi.
Hai người một đường đi ra văn phòng, Hàn Mộc hiện ra một chút tươi cười trong suốt bình tĩnh, phản chiếu ánh mặt trời trên hành lang vô cùng chói mắt.
Diệp Tiêu như cũ không nói gì, Nhuệ Vũ chính là bước đầu tiên, cô phi thường tin tưởng chính mình có thể thông qua khảo hạch hôm nay.
Nhưng mà, lại nghênh đón vấn đề mới, thì phải là, sau một đoạn thời gian, cô cần đối bên trong Nhuệ Vũ vậy là đủ rồi, chỉ là tìm được cho chính mình người đại diện cùng trợ lý thích hợp.
Ở trong vòng giải trí nếu muốn vui vẻ thủy khởi, người đại diện cùng trợ lý ắt là mấu chốt không thể thiếu.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, nhưng mà đối diện thang máy chuyên dụng cá nhân lại phát ra ‘Đinh --’ một tiếng, Tiêu Hạo trợ lý Mạc Thiên Hằng từ trong thang máy đi ra.
-“Diệp tiểu thư!” Anh đã mở miệng.
Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, quay mặt đi nhìn người trước mặt, tựa hồ là ý thức được cái gì, Tiêu Hạo ngược lại dừng ánh mắt ở trên người Hàn Mộc.
-“Hàn tiên sinh, tổng tài kêu ngài đi qua một chuyến!”
Hàn Mộc dừng cước bộ, cười.
-“Ngài xác định không có gọi sai à? Tôi với Mạc tiên sinh không quen biết!”
Dù là không có gặp qua bản thân Mạc Thiên Hằng, nhưng anh vẫn biết, Mạc Thiên Hằng chính là tổng tài Nhuệ Vũ.
Tiêu Hạo lắc lắc đầu.
-“Hàn tiên sinh không biết tổng tài chúng tôi, cũng không đại biểu tổng tài chúng tôi không biết anh!”
Anh hết chỗ chê là, vừa mới trường hợp thử kia, toàn bộ quá trình Mạc Thiên Hằng đều đã xem.
-“Mạc tổng vẫn là tin tức linh thông như vậy!” Hàn Mộc bình tĩnh nói xong, chuyển mắt nhìn nhìn Diệp Tiêu.
“Tôi đi trước!”
Diệp Tiêu gật đầu, cũng không nói một câu dư thừa.
Cô rõ ràng, trong vòng giải trí là chỗ ngư long hỗn tạp, chính mình nếu muốn vui vẻ thủy khởi, đầu tiên cần phải làm là quản lý tốt miệng của bản thân.
-“Diệp tiểu thư!” Tiêu Hạo nhìn theo Hàn Mộc đi vào thang máy, có thế này mới không nhanh không chậm mở miệng.
-“Vâng?”
Diệp Tiêu mím môi đỏ mọng, một cái tươi cười giống như đóa hoa liền tràn ra tại trên khuôn mặt tinh xảo, xuất hiện như lê xoáy, khí chất phi phàm.
Chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Hạo liền minh bạch, Mạc Thiên Hằng không gần sắc đẹp thế nào liền cố tình thích cô.
-“Tổng tài bảo tôi giao cái này cho Diệp tiểu thư!”
Tiêu Hạo đưa một cái di động mới màu trắng tinh xảo tới trong tay Diệp Tiêu, cô hơi giật mình, nhíu nhíu mày, có chút không rõ chân tướng.
-“Thật có lỗi, cái này thật sự là rất quý trọng, tôi không thể thu!”
Sau một lúc trầm tư ngắn ngủi, Diệp Tiêu đẩy đẩy đưa trở về tay anh, trên mặt tươi cười không giảm.
Phản ứng của Diệp Tiêu cũng không làm Tiêu Hạo cảm thấy kinh ngạc, anh mím môi cười cười.
-“Trước khi đến, tổng tài liền đoán được Diệp tiểu thư sẽ không thu, bất quá tổng tài nói, di động phi thường trọng yếu, thỉnh Diệp tiểu thư lưu lại!”
Giọng nói của anh trầm thấp, tươi cười trên mặt mơ hồ có thể thấy được, Diệp Tiêu hơi giật mình, không rõ trong miệng Mạc Thiên Hằng ‘phi thường trọng yếu’ kết quả là có ý gì, sau khi suy nghĩ thật lâu, mới tiếp nhận vật trong tay Tiêu Hạo.
Đó là một cái di động màu trắng mới nhất, ở tiệm đại khái phải tốn năm sáu ngàn, cuộc sống Diệp Tiêu cùng Diệp Mặc dựa vào dưỡng phụ nhân, là tuyệt sẽ không xài thứ xa xỉ như vậy!