-“Diệp Tiêu, tôi không rảnh cùng cô vô nghĩa, hai người các ngươi mang cô ta đi cho tôi!”
Giang Ngọc gắt gao trừng mắt Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu sớm đã thấy được hai bảo tiêu đứng ở phía sau cô ta.
Cô chạy không thoát, cho nên, chỉ có thể tìm đường khác.
Đang suy nghĩ, thang máy phía sau liền phát ra âm thanh ‘Đinh --’.
Ngay sau đó, nam nhân thân ảnh thon dài thẳng tắp liền xuất hiện tại phía sau Diệp Tiêu, lời nói lạnh lùng phiêu đãng lọt vào tai.
-“Chẳng lẽ tôi không có nhắc với cô, Nhuệ Vũ không chào đón cô sao?”
Ánh mắt hung ác nham hiểm dừng ở trên người Giang Ngọc.
Sau khi Mạc Thiên Hằng xuất hiện, hai bảo tiêu đứng phía sau kia cơ hồ thở cũng không dám.
Phải biết rằng, ở S thị, không có người nào dám đắc tội Mạc Thiên Hằng.
-“Mạc Thiên Hằng, anh......”
Giang Ngọc cắn chặt răng, hận không thể hiện tại khiến cho Diệp Tiêu biến mất trên cái thế giới này.
Kỳ thật, trước khi Diệp Tiêu xuất hiện, tình cảnh của cô cũng rất xấu hổ, nhưng không nghĩ tới sau khi Diệp Tiêu xuất hiện, Mạc Thiên Hằng lại bị ma quỷ ám ảnh.
Mạc Thiên Hằng thật giống như không có nghe lời nói của cô, bàn tay to dừng ở trên lưng mảnh khảnh của Diệp Tiêu, sau đó, động tác trong tay thu lại, kéo cô vào trong lòng.
-“Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Một câu nhẹ nhàng, giống như là vợ chồng ân ái.
Diệp Tiêu cười cười, bất ngờ choàng cánh tay qua cổ anh.
-“Anh yêu, em đói bụng!”
Mạc Thiên Hằng hơi hí mắt, đối với trả lời của cô rất vừa lòng, hai người liền như vậy hiểu trong lòng mà không nói nhìn đối phương, mười ngón giao triền, là một động tác cẩn thận tỉ mỉ, ở trong mắt Giang Ngọc lại hết sức chói mắt.
-“Giang tiểu thư, thỉnh cầu người cô nhường đường!”
Thời điểm mặt của anh không biểu cảm ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, đáy mắt đã không có yêu thương mới vừa rồi đối với Diệp Tiêu, giống như là hầm băng, làm cho người ta nhìn không thấy đáy.
Nhưng cho dù lại có bao nhiêu không tình nguyện, Giang Ngọc vẫn không thể không nghiêng người, lời Mạc Thiên Hằng nói, cô có thói quen không dám cãi lại.
-“Muốn ăn cái gì?”
Anh nâng tay, nhẹ nhàng mà khiều khiều mũi Diệp Tiêu.
Cũng may là ở bãi đỗ xe, cũng không có người chú ý tới một màn này, nhưng cố tình đã bị Giang Ngọc xem ở trong mắt, cái này cũng chính là nguyên nhân vì sao Mạc Thiên Hằng kêu cô đến trong xe ngồi chờ anh.
Nhét Diệp Tiêu vào bên trong xe, Mạc Thiên Hằng không có chút ý tứ là phải đi, khom người vì cô thắt dây an toàn.
Động tác vô cùng thân thiết này, lại đau đớn mắt Giang Ngọc.
Diệp Tiêu không nói gì, cô biết dụng ý của Mạc Thiên Hằng, anh làm như vậy, tuy rằng có thể đoạn tuyệt tưởng niệm của Giang Ngọc, nhưng như vậy sẽ đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, giống Giang Ngọc tiểu thư đại gia như vậy, nếu muốn đối phó cô, đó là sự tình rất dễ dàng.
-“Đừng lo lắng, có tôi ở đây, cô ta sẽ không dám bắt cô!”
Mạc Thiên Hằng mở cửa xe, khom người ngồi vào, nhìn thấu tâm tư Diệp Tiêu, giọng nói trầm thấp.
-“Ừ......!Bất quá, Mạc tiên sinh, về sau nếu không có anh quan tâm, tôi tự mình phải tự cầu nhiều phúc?”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói một câu, tựa tiếu phi tiếu.
-“Kêu Thiên Hằng đi, Mạc tiên sinh......”
Anh híp mắt cười yếu ớt, còn thỉnh thoảng lắc đầu.
Diệp Tiêu cũng không biết, gọi thẳng ‘Thiên Hằng’ ý nghĩa thù vinh bao lớn, ở S thị, Mạc Thiên Hằng đại biểu rất nhiều.
-“Thiên......!Thiên hằng......”
Cứ việc lúc trước ở trước mặt Giang Ngọc cũng kêu anh như vậy, nhưng bây giờ yên tĩnh, mở miệng, lại cảm thấy có chút không thích ứng.
Khuôn mặt cô ban đầu trắng nõn nhỏ nhắn lúc này bên trên thoáng nổi lên trắng hồng, không được tự nhiên cúi đầu.
Mạc Thiên Hằng nhợt nhạt lộ ra một chút tươi cười, như là ánh mặt trời.
Thời điểm Diệp Tiêu ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng đó liền chú ý tới một màn này, ánh mắt mờ mờ, không biết làm sao nhìn nam nhân trước mặt.
-“Diệp Vũ như thế nào?” Cô liễm mắt sắc, dời đề tài trở về.
Mạc Thiên Hằng nao nao, sau đó, chỉ chỉ túi công văn của mình đặt ở băng sau.
-“Bên trong có vật cô muốn, tự mình lấy đi, tôi đang lái xe!”
Anh tựa hồ thực sự tín nhiệm Diệp Tiêu, không có một chút phòng bị nào.
Diệp Tiêu vươn tay cầm gì đó đặt ở băng sau, mở ra túi công văn, nhưng vài văn tự bên trong lại làm cô chợt ngẩn ra.
-“Hồ sơ thu mua Cảnh thị.”
Ánh mắt cô mờ mờ, tựa hồ nhớ tới kiếp trước, giờ phút này, cổ phần công ty Cảnh thị bị người ác ý thu mua, mệnh treo lơ lửng một đường.
Tôn Hạo làm cổ đông Cảnh thị, chung quanh trù tính tiền, thậm chí âm thầm dẫn đường diễn viên Cảnh thị quay diễn phim cấm.
Sở dĩ ký ức Diệp Tiêu có thể hãy còn mới mẻ như vậy, là vì, kiếp trước, thời điểm Tôn Hạo trù tính tiền còn không quên tính đến trên người cô.
Cứ việc sau này Tôn Hạo đáp ứng cô san điệu vài thứ kia, còn là để lộ tiếng gió, cũng đang nhân lúc như thế, Diệp Tiêu sau này căn bản không có cơ hội nổi tiếng.
-“Lấy sai rồi!” Mạc Thiên Hằng tà tà liếc mắt một cái, tức giận nhắc nhở cô.
Diệp Tiêu bị anh đánh gãy suy nghĩ, nhíu nhíu mày, cười yếu ớt.
-“Anh hẳn là sẽ không giết người diệt khẩu chứ?”
Lời của cô, như là vui đùa, nhưng lại có vài phần ý thử.
Mặc kệ nói như thế nào, sống lâu một đời, Diệp Tiêu luôn học được đạo lý sát ngôn quan sắc*.
(Chú thích: sát ngôn quan sắc nghĩa là xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người)
-“Sẽ!” Mạc Thiên Hằng híp mắt cười, “Phần phía dưới kia mới đúng!”
Thái độ của anh lại quá minh xác, nhưng Diệp Tiêu lại có loại bất an không hiểu, Mạc Thiên Hằng xuất hiện, là cô sau khi trùng sinh không thể dự đoán được.
Nam nhân này sâu không lường được, ở S thị hô phong hoán vũ, bản sự lại không thể khinh thường, nhưng cố tình đến nơi này của cô, lại mọi cách yêu thương.
Giống bày ra loại phương án này nọ, hẳn là không thể để ngoại nhân nhìn thấy mới đúng!