Sáng sớm hôm nay, thời điểm Diệp Vũ tỉnh lại phát hiện chính mình đã cùng Tôn Hạo gạo nấu thành cơm, chuyện thứ nhất chính là hướng cha cáo ác trạng.
Diệp Tường thật sự yêu thương cô, tự nhiên đối Diệp Tiêu cũng là hận thấu xương.
-“Anh đi toilet một chút!”
Đúng lúc này, Mạc Thiên Hằng đứng lên, xoay người rời đi.
Diệp Tường cũng không động thanh sắc đi về phía bàn bên này, Diệp Tiêu híp mắt, như là bình thường, lẳng lặng nhìn người cha này, môi đỏ mọng phác họa một chút tươi cười lạnh như băng.
-“Diệp Tiêu!” Diệp Tường rốt cuộc đã mở miệng.
Diệp Tiêu ngồi như trước, không thèm ngẩng đầu nhìn về phía cha của bản thân đứng ở bên người.
-“Diệp tiên sinh, có việc à?”
Môi mỏng nhẹ nhàng mím, đó là một chút tươi cười mỉa mai ngoài cười nhưng trong không cười.
-“Diệp Tiêu, ta là cha ngươi! Mà ngươi gọi Diệp tiên sinh à?”
Ánh mắt Diệp Tường tối tăm, không biết vì sao, cảm giác hôm nay Diệp Tiêu có chút bất đồng.
Nhưng lại nói không được.
Đối với đứa con gái này, ông thật sự thế nào cũng không muốn gặp.
-“Cha à? Cha tôi gọi là Trần Hải, xin hỏi, ngài là vị ấy?” Diệp Tiêu cười cười, nhàn nhã nói.
-“Ngươi! ! ” Diệp Tường cắn chặt răng, “Ta là cha ngươi! Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, đây đều là chuyện thực không thể xóa nhòa!”
Ông tức giận cắn răng, trên mặt biểu cảm dữ tợn.
Diệp Tiêu nheo mắt, tươi cười rực rỡ:
-“Chuyện thực không thể xóa nhòa thì như thế nào? Tựa như, tôi thật là một bộ phận sỉ nhục nhất trong sinh mệnh của ngài?”
Cô nói lời này, thật không phải gió thổi nhà trống.
Kiếp trước, cô cũng là trong lúc vô ý biết được, kỳ thật, chính mình chẳng phải con gái ruột của Diệp Tường, về phần kết quả trong đó cất dấu cái gì, cô vẫn chưa biết được.
Diệp Tường nghe xong lời này, liền ngẩn ra.
Diệp Tiêu đã biết cái gì?
Không có khả năng, sự kiện kia ông chưa từng nhắc tới, Diệp Tiêu không có khả năng biết, ngay cả mẹ Diệp Tiêu đều không biết mới đúng.
Nhưng là không hiểu, trong lòng Diệp Tường lại có thêm vài phần sợ hãi.
Chẳng lẽ là Diệp Tiêu nhìn ra dấu vết gì để lại? Ông rõ ràng, lấy tính tình Diệp Tiêu, nhất định sẽ đem sự tình tra ra manh mối, chỉ sợ thật sự đến cái thời điểm kia, ông liền thật sự trở thành trò cười của mọi người.
-“Thế nào? Không phản đối? Diệp tiên sinh, đạo lý người quý tự biết, ngài không hiểu sao? Tôi sống mười chín năm này, ngài đối đãi tôi cùng Diệp Vũ khác nhau tạm thời không nói, năm đó mẹ tôi chết như thế nào, cho tới hôm nay ngài cũng không nói rõ ràng, ngài còn sống kết quả vì sao? Liền chính nữ nhân mà mình âu yếm đều bảo hộ không xong!”
Diệp Tiêu tiếp tục nhàn nhạt nói, trước kia cô rất để ý nhắc tới cái chết của mẹ mình, thế nhưng hiện tại, cô lại không tránh né việc này!
Diệp Tường chưa từng nghĩ đến Diệp Tiêu sẽ nói ra lời như vậy, nhíu mày, đã lộ ra vài phần hờn giận.
Người quý tự biết, bốn chữ này, thật sâu chui vào trong lòng Diệp Tường.
-“Diệp Tiêu, ngươi! ! ”
Ông cắn chặt răng, nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Tiêu, không xác định cô có phải hay không thật sự đã biết sự tình lúc trước.
-“Tôi như thế nào? Đừng nói tôi thế nào, ngài cũng chưa đã từng dạy tôi, dựa vào cái gì yêu cầu tôi làm như thế nào? Lại nói hiện tại, một cô con gái khác của ngài thủy tính dương hoa, mất hết thể diện Diệp gia, ngài còn muốn cậy già lên mặt sao?”
Diệp Tiêu càng nói, tươi cười trên mặt lại càng càn rỡ tùy ý, cô trước kia không giống như vậy, hiện tại bộ dáng như vậy lại làm cho Diệp Tường có cảm giác nói không nên lời.
-“Ngươi còn nói, sự tình của Vũ nhi chính là ngươi tiết lộ cho truyền thông phải không?”
Diệp Tường cũng không ngốc, sự tình dễ dàng bị phát hiện như vậy, ông không có khả năng không hề phát hiện.
Diệp Tiêu vuốt cằm, cười đến càng càn rỡ.
-“Chậc chậc, cái cô gái này, thật đúng đã lãng phí chính mình, ngày hôm qua muốn trèo lên giường Mạc tổng, kết quả, không thành công, hôm nay liền thay đổi người, cũng không biết kết quả chữa trị bao nhiêu lần màng trinh!”
Tươi cười tà mị phát ra rõ ràng, Diệp Tiêu tin tưởng vững chắc, cho dù không có Mạc Thiên Hằng, cô giống như tự bản thân có thể càn rỡ, tựa như hiện tại, nếu đem ảnh chụp ngày hôm qua tung ra ngoài, chỉ sợ ngày của Diệp Tường sẽ không trôi qua tốt như vậy.
Diệp Tường nghe xong lời của Diệp Tiêu, gắt gao cắn chặt răng, hiện tại ông xác định Diệp Tiêu thay đổi.
Trước kia Diệp Tiêu tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy, mặc kệ phát sinh cái gì, cô đều thực sự thiện lương.
Nhưng đối với Diệp Tiêu mà nói, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không lại là cô lúc trước kia, trên thế giới này, không ai có thể đã thương cô nửa phần, chính là cha của chính mình cũng không thể!
Những người thương tổn cô, cô nhất định sẽ làm cho bọn họ trả giá đại giới, còn có đứa con đã chết đi của cô!
-“Diệp Tiêu, ngay cả mẹ ngươi cũng không dám nói Vũ nhi như vậy, ngươi! ! ”
Diệp Tường bị tức đến cắn răng, Diệp Tiêu châm chọc nhìn nhìn ông.
-“Mẹ tôi? Mẹ tôi chính là rất thiện lương, cho nên khắp nơi bị ông khi dễ, cuối cùng ôm nỗi hận mà chết! Diệp Tường, tôi nói cho ông biết, ông không xứng nhắc tới mẹ tôi, ít tại đây giả mù sa mưa, giả vờ giả vịt, nếu bà còn sống, cũng tuyệt sẽ không buông tha ông!”
Diệp Tiêu nói, gằn từng tiếng đều dừng ở trong lòng Diệp Tường.
Ông kinh ngạc nhìn đứa con gái này, theo bản năng liền nâng tay muốn đánh cô, ai biết Diệp Tiêu sớm đã nhìn thấu ông thẹn quá thành giận, nhẹ nhàng một cái lắc mình, né tránh ông.
-“Nói không được sẽ đánh người? Có bản lĩnh ông liền giết người diệt khẩu đi!”
Cô nhàn nhạt tươi cười, càng thêm rõ ràng.