SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Mạc Thiên Hằng cười cười, nói:
-“Anh chỉ là không hy vọng ông phản đối chúng ta ở bên nhau!”
Lý do của anh thực đầy đủ, bất luận cái gì một người cha như Trần Hải vậy đều sẽ không hy vọng con gái của mình gả cho một Đại lão bản, bởi vì luôn luôn cảm thấy kẻ có tiền chính là hoa hoa công tử.

Diệp Tiêu há miệng thở dốc, chưa nói cái gì.

-“Diệp Tiêu, anh hy vọng em biết được, anh đối với em là nghiêm túc!”
Anh thu lại ánh mắt, yên lặng nhìn người trước mặt, Diệp Tiêu thật xinh đẹp, nhưng ở trong những cô gái nhỏ anh đã từng gặp qua lại không phải là cô gái bộ dáng đẹp nhất.

Duy nhất bất đồng chính là, anh thế nhưng có thể ở trong mắt cô thấy được tin tức mà chính mình không tưởng tượng ra.

Cô không tham lam, cũng không ham tiền của anh, duy nhất muốn chính là trả thù Diệp Vũ, đây là anh chưa bao giờ nhìn thấy qua loại ý tưởng như vậy.

-“Trước tiên đi tắm rửa đi, Dương Thành Hải buổi tối hôm nay sợ là sẽ ở dưới lầu đợi một buổi tối, em sớm đi ngủ chút đi, phòng của anh liền ở kế bên, có việc cứ gõ cửa!”
Anh đứng dậy, mỗi câu nói, đều phát đến nội tâm làm Diệp Tiêu bội phục người nam nhân này, anh đích xác nói được thì làm được.

Chính là, ở cái nháy mắt anh xoay người rời đi kia, cô thế nhưng có chút mất mát.


Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà vì cô đóng lại cửa phòng, trong phòng trống rỗng, bố trí hoa lệ, chính là lại có loại quạnh quẽ nói không nên lời.

Càng làm cho Diệp Tiêu nghĩ không rõ chính là, Mạc Thiên Hằng một nam nhân cao cao tại thượng như vậy, bên trong biệt thự thế nhưng cũng chỉ có một mình anh.

Thậm chí ngay cả một người hầu đều không có.

Nhưng mà, một đêm này cô lại mất ngủ.

Hôm sau thời điểm tỉnh lại, Mạc Thiên Hằng đã làm xong bữa sáng, chờ cô.

-“Anh còn biết nấu ăn à?”
Cô yên lặng nhìn đồ ăn trên bàn, chần chờ, sau đó cười cười.

Mạc Thiên Hằng mị mị một đôi mắt tuấn tú, ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn phía Dương Thành Hải đứng ở bên ngoài, Diệp Tiêu nao nao, không nghĩ tới anh thế nhưng thật sự để cho người khác đứng ở bên ngoài một buổi tối.

-“Nhanh ăn đi, em đã chính thức trở thành diễn viên hợp đồng của Duệ Vũ, hôm nay đi công ty an bài một chút, không có gì bất ngờ xảy ra buổi chiều là có thể thử kính!”
Ngón tay thon dài của Mạc Thiên Hằng cầm chiếc đũa, giọng nói bình tĩnh.

Mãi cho đến thời điểm ra cửa, Diệp Tiêu đều có chút thất thần, cô thật sự cảm thấy chính mình ký hợp đồng với Duệ Vũ không thể thiếu hỗ trợ của Mạc Thiên Hằng, nhưng người nam nhân này lại bất động thanh sắc như vậy.

-“Mạc…… Mạc tiên sinh……”
Mới vừa đi ra cửa, Dương Thành Hải lần thứ hai đón đường đi lên, Mạc Thiên Hằng dừng lại bước chân, nhìn nhìn Diệp Tiêu, nói:
-“Em lên xe trước, anh một hồi sẽ tới, anh cho người chuẩn bị áo khoác cho em, em nhớ rõ phải mặc vào!”
Đơn giản một câu dặn dò, anh mới lại đút tay vào túi lẳng lặng mà nhìn Dương Thành Hải.

-“Dương tiên sinh đưa cho tôi kế hoạch dự án, tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt!” Mạc Thiên Hằng nhìn ông, cười lạnh.

Một người có thể làm cho Diệp Tiêu sợ hãi như vậy, ở anh xem ra, lại không hề có chỗ đáng khen.

Đương nhiên, Diệp Tiêu cũng không biết, kiếp trước chính là bởi vì Mạc Thiên Hằng vươn tay giúp đỡ Dương Thành Hải, bốn năm sau, Dương Thành Hải mới dám càn rỡ mà bức cô vào tuyệt lộ như vậy.


Một câu nói lạnh băng, liền hoàn toàn phủ định Dương Thành Hải, ông kinh ngạc mà nhìn Mạc Thiên Hằng.

-“Mạc…… Mạc tiên sinh, ý ngài là….

.

đêm nay tôi là đợi trắng tay?”
Dương Thành Hải cơ hồ đã bị chọc giận, nói rõ ra Mạc Thiên Hằng chính là chơi ông.

-“A……” Mạc Thiên Hằng cười lạnh, “Dương tiên sinh, đạo lý binh bất yếm trá ông không hiểu sao? Huống hồ, tôi tựa hồ cũng không có cưỡng cầu ông phải lưu lại một buổi tối bực này mà? Hoàn toàn tương phản, vì phương tiện Dương tiên sinh đi ra ngoài, tôi còn phải mở cửa lớn một buổi tối, chẳng lẽ ông không thấy được sao?”
Anh tươi cười lạnh băng làm người nhìn thôi đã thấy sợ, đôi tay như cũ thực tự nhiên mà đặt ở trong túi.

Giọng nói rơi xuống, lại làm Dương Thành Hải đột nhiên ngơ ngẩn.

Ông yên lặng nhìn Mạc Thiên Hằng, tâm tư người nam nhân này vĩnh viễn không ai có thể cân nhắc đủ rõ ràng, không đơn giản như thế, Mạc Thiên Hằng liền chỉ là như vậy trên cao nhìn xuống mà đứng ở trước mặt ông, ông cũng không dám có một câu oán giận.

-“Tốt, Dương tiên sinh, chờ mong lần sau có thể cùng ông hợp tác, tôi phải đi làm!”
Mạc Thiên Hằng nheo nheo mắt, nói như gió thổi mây bay.

Sau đó, bước chân thon dài liền đi đến xe.

Dương Thành Hải đột nhiên ngẩn ra, đuổi theo, muốn bắt lấy Mạc Thiên Hằng, chính là, giống như đoán trước được động tác của ông, Mạc Thiên Hằng uyển chuyển nhẹ nhàng mà lắc mình một cái, sau đó kéo ra cửa xe.


-“Em yêu, chúng ta đi thôi!”
Âm thanh nhẹ nhàng của nam nhân nói ra ở sáng sớm lại dễ nghe tới cực hạn, anh không nhanh không chậm mà khởi động xe.

Diệp Tiêu lại có vài phần vui sướng khi người gặp họa, ngồi ở trong xe, híp đôi mắt to, giống như là đang xem diễn.

Không quá lâu, hai người liền xuất hiện ở dưới lầu Duệ Vũ, vì tránh né ánh mắt người khác, Diệp Tiêu cố tình cùng Mạc Thiên Hằng tách ra đi, nhưng vào lúc này, có âm thanh hai người nghị luận lại hấp dẫn lỗ tai cô.

-“Chị có nghe nói không? Nữ tam diễn bộ phim《 Linh Âm 》 giống như bị một tiểu diễn viên không danh tiếng bắt lấy, giống như gọi là Diệp Vũ, vẫn còn là học sinh, cũng không biết có phải dung quy tắc ngầm có được hay không!”
-“Ai da, trong cái vòng luẩn quẩn này, không hậu trường ai có thể trong nháy mắt xuất đầu hả? Diệp Vũ kia à, nghe nói là con gái bảo bối của chủ tịch tập đoàn Diệp thị đấy!”
-“Đúng không?”
-“Đúng vậy, buổi sáng em có đi tới đoàn phim một chuyến, bộ dáng thiệt tình không thế nào, lại còn có chút béo!”
Cô gái có chút béo trong miệng người kia, không thể nghi ngờ là Diệp Vũ vì dị ứng còn sưng vù chưa có bớt đi.

Diệp Tiêu híp mắt, nghĩ nghĩ tính toán kế tiếp của chính mình.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi