SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


-“Diệp Tiêu, ngươi nói rõ ràng cho ta, mấy tấm ảnh đó có phải do ngươi phát hay không!”
Diệp Vũ giương cổ họng rống lên, Diệp Tiêu bất mãn nhíu nhíu mày, buông tha cho ý nghĩ mở miệng nói chuyện.

-“Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào, Diệp tiểu thư đây là có tật giật mình à?”
Đúng lúc này, giọng nói hùng hậu của Mạc Thiên Hằng từ phía sau truyền đến.

Chỉ thấy nam nhân động tác tao nhã đứng ở trên thang lầu, hai tay đút ở trong túi quần, trong ngôn ngữ mang theo vài phần trào phúng.

Ánh mắt Diệp Khải âm trầm, hôm kia đích xác nghe phụ thân nhắc tới qua sự tình Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng, mà nếu quả không phải tận mắt nhìn thấy, lại có ai sẽ tin tưởng đây?
Tư cập như vậy, mày liền càng thêm nhăn lại.

Mạc Thiên Hằng khai triển bước chân thon dài, từng bước một đi đến bên cạnh Diệp Tiêu, theo sau, động tác tao nhã kéo cô vào trong lòng che chở.

-“Mạc tiên sinh?”
Diệp khải rốt cục không thể tin đã mở miệng.

Anh không hiểu rõ kết quả Diệp Tiêu có loại ma lực gì, có thể làm cho Mạc Thiên Hằng của S thị vạn người chú ý thay cô nói chuyện.


-“Diệp tiên sinh, em của tiên sinh khắp nơi khó xử vị hôn thê của tôi, tôi đã cảnh cáo cô ta nhiều lần, xem ra, lời nói của tôi là bị cô ta xem thành gió thoảng bên tai?”
Mạc Thiên Hằng lời nói sắc bén mà ánh mắt lại lạnh như băng cơ hồ xuyên thấu qua Diệp Khải.

Thử hỏi, S thị to như vậy, có mấy người dám đối với lời nói của Mạc Thiên Hằng ngoảnh mặt làm ngơ?
Cả trái tim Diệp khải đều thắt lại, Mạc Thiên Hằng tuyệt đối có năng lực nắm giữ sống chết của tập đoàn Diệp thị.

Thời điểm Mạc Thiên Hằng cúi đầu, trùng hợp chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của Diệp Tiêu, nam nhân hơi hơi nhíu nhíu mày, bất quá anh mới rời đi một lát, thế nhưng còn có người không biết phân biệt đã đả thương nàng như vậy.

Diệp khải thật cẩn thận mở miệng.

-“Mạc tiên sinh, có khả năng là ngài đang hiểu lầm, Diệp Tiêu là em gái của tôi, làm sao có thể là vị hôn thê của ngài......”
-“Vậy ý của Diệp tiên sinh là, Mạc Thiên Hằng tôi đã mờ mắt ngay cả vị hôn thê của chính mình cũng không nhận được?”
Thanh âm Mạc Thiên Hằng lạnh như băng cơ hồ làm cho cả biệt thự họ Cảnh đều chấn động.

Diệp Tiêu tựa vào trong lòng anh, chỉ cảm thấy chất liệu tây trang của Mạc Thiên Hằng man mát lành lạnh, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Cả người cô gái nhỏ lệch vào trong lòng anh, Mạc Thiên Hằng tránh không được nuốt nuốt nước miếng, làm cho hầu kết cao thấp lăn lộn, gợi cảm vô cùng.

Nếu không phải lúc này anh đang ôm Diệp Tiêu, chỉ sợ đã có mấy cô gái tiến đến ngã vào lòng anh.

-“Tôi......!Tôi......!Mạc tiên sinh, tôi không phải có ý đó!”
Diệp Khải ấp úng trả lời, phải biết rằng, Diệp thị nếu muốn đưa ra thị trường, còn phải dựa vào Mạc Thiên Hằng.

-“Anh!”
Diệp Vũ quá tức giận, nguyên bản giọng nói chói tai lại cao thêm vài đề-xi-ben.

-“Em câm miệng cho anh!”
Ánh mắt Diệp Khải u ám, mở miệng trách cứ Diệp Vũ, nhưng Diệp Vũ lại muốn chết, chỉ vào mũi Diệp Tiêu nói:
-“Anh, nếu không phải là tiện nhân này, em cũng sẽ không.....”
-“Diệp tiểu thư, mời cô tự trọng!”

Đơn giản nói ra một câu, động tác Mạc Thiên Hằng tự nhiên ôm ngang Diệp Tiêu lên, theo sau xoay người liền đi ra ngoài.

Diệp Tiêu tựa vào trong lòng anh, nơi nào còn có lạnh như băng ngày xưa?
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ giống quả táo, xinh đẹp đến cực điểm, tay nhỏ bé lung tung cầm lấy cổ áo trong của anh, môi đỏ mọng giống như anh túc, thường thường còn phát ra hai tiếng hừ nhẹ.

Mạc Thiên Hằng lái xe đã đến nơi, thế nhưng thấy một màn như vậy, vẫn là hơi hơi chần chờ.

Mạc Thiên Hằng không chút do dự mở cửa xe, tiến vào bên trong, bàn tay to nhẹ nhàng mà ôm Diệp Tiêu.

Nhưng cô gái nhỏ này, lại tựa hồ không an phận, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên cổ anh cọ cọ, làn da bóng loáng tinh tế cơ hồ làm cho mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân anh đều mở ra.

-“Diệp Tiêu, đừng hồ nháo!”
Anh thấp giọng trách cứ cô, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nếu thật sự khắc chế không được chính mình, ở trong này liền làm, ngày mai Diệp Tiêu tỉnh lại, còn không phát điên à?
Thế nhưng, Diệp Tiêu không một chút nào nhận thấy được nguy hiểm từng bước một tới gần, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng đưa ra,
-“Anh......!Anh hôn em......”
Cô tội nghiệp nhìn Mạc Thiên Hằng, cực kỳ ủy khuất.

Cái miệng kia, lời nói nỉ non nhỏ vụn kia làm cho Mạc Thiên Hằng mạnh ngẩn ra, anh không nghĩ tới cô gái nhỏ này bị người hạ dược, dưới tình huống ý thức mơ hồ còn có ý nhị khác.

-“Được rồi, anh không hôn em, ngoan, ngồi ổn!”
Anh phát nhẹ thanh âm, lời nói vừa nói ra khỏi miệng, liền ngay cả Mạc Thiên Hằng chính mình đều chợt ngẩn ra.

Anh ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội, nhưng ở trước mặt Diệp Tiêu, đối với cô một chút biện pháp cũng đều không có.


Anh dở khóc dở cười nhìn người trước mặt, trên mặt hiện ra vài phần bất đắc dĩ.

Diệp Tiêu lại vẫn là không thành thật, tay nhỏ bé đã đưa vào trong cổ áo anh, cởi ra một cái nút, làn da cổ màu đồng của Mạc Thiên Hằng bị ánh đèn đường ven đường chiếu vào đẹp mắt đến cực điểm.

-“Hì hì......” Cô cười khẽ, cánh tay tự nhiên mà quàng ở cổ anh.

Ánh mắt trong suốt chống lại ánh mắt của Mạc Thiên Hằng đã đen kịt, cô bé này là đang nghịch lửa.

-“Tiêu nhi, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, đừng náo loạn!”
Anh nhẹ giọng dỗ cô, cô bé này mới mười chín tuổi, lúc này muốn cô, không khỏi quá sớm.

-“Không muốn, nóng quá......!Nóng quá......”
Cô không an phận hướng trên người anh cọ cọ, dục hỏa cả người Mạc Thiên Hằng đều bị cô câu lên, hô hấp cũng phát ra ồ ồ, bàn tay to đang ôm cô trong lòng bàn tay đã toát ra một lớp mồ hôi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi