SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Bị Diệp Tiêu huyên náo như vậy, Thư Nhạc cảm thấy chính mình triệt để xuống đài không được, cắn chặt răng, xoay người bước đi.

-“Chị, làm sao chị không gọi cô ta lại!” Lý Phương Phương ăn thiệt, tự nhiên không chịu dễ dàng buông tha Diệp Tiêu….

Thư Nhạc nghiêng mặt, liếc cô trắng mắt, ánh mắt thanh lãnh vài phần,
-“Em là thật ngốc hoặc là giả ngốc?”
Giờ phút này, cô mà khó xử Diệp Tiêu chính là nói rõ làm khó dễ người mới, Thư Nhạc dù sao cũng là một minh tinh điện ảnh, chút đạo lý ấy sẽ không không hiểu, chính cái gọi là chỗ cao không tanh hàn, cô càng nổi tiếng người chờ cô xấu mặt lại càng nhiều.

-“Chị!” Lý Phương Phương có chút bất mãn, gắt gao cắn chặt răng.

-“Đi thôi, em diễn!”
Thư Nhạc tức giận nhắc nhở, người trong bộ phim ‘Linh Âm cũng là xem ở trên mặt mũi Thư Nhạc mới có thể an bày nhân vật cho Lý Phương Phương, nếu không với tư chất của cô ta, căn bản không có khả năng tiến vào vòng giải trí.

Lý Phương Phương không có cách, chỉ phải thành thành thật thật xoay người đi theo ở phía sau Thư Nhạc.

Diệp Tiêu vừa đi đến phòng hóa trang, chợt nghe một thanh âm,

-“Cô là Diệp Tiêu?”
Cô hơi hơi hí mắt, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt, đã thấy Émi từ phía sau phòng trang phục loạn thất bát tao đi ra.

-“Vâng!” Diệp Tiêu vân đạm phong khinh, ngồi ở trước bàn trang điểm đáp.

Cô tự nhận, trong đoàn phim này, mặc kệ là ai, cũng không có đảm lượng động mình, huống chi, lúc này còn có thợ trang điểm ở bên cạnh.

Người trước mặt hơi hơi nhíu nhíu mày, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh,
-“Tôi cho là cái nhân vật ngoan đạo gì, cũng không biết tổng tài làm sao lại coi trọng cô!”
Cô híp một đôi đôi mắt đẹp, hai tay khoanh trước ngực, bất từ bất tật một câu, tràn ngập trào phúng.

-“Coi trọng tôi?”
Diệp Tiêu hơi giật mình, cười khẽ, khinh thường lặp lại những lời này, Cảnh thị à? Mặc cho Tôn Hạo hay Cảnh Nam Kiêu, chỉ cần một người trong bọn họ có thể so được với Mạc Thiên Hằng mảy may, cô cũng sẽ không càn rỡ như vậy.

-“Là ngươi, không sai!” Émi híp mắt, chắc chắn nhìn Diệp Tiêu, đúng rồi, ngày đó người trên yến hội chính là cô.

Cô nữa mân môi, cười yếu ớt,
-“Tiểu thư, mặc kệ cô đang nói cái gì, tôi không có hứng thú biết, huống hồ! ! ”
Diệp Tiêu hơi hơi dừng một chút, giọng nói lạnh lẽo lại lần nữa vang lên,
-“Nếu tôi nhớ không lầm, tiểu thư Émi là người đại diện của Diệp Vũ! Các người hai hổ cắn nhau thế nhưng cùng một niên độ!”
Cô nói là, thời điểm lúc trước Diệp Vũ đối mặt phóng viên.

Émi nao nao, nghiêng người từ trong túi xách tìm cái gì, theo sau, đưa một phần văn kiện tới trước mặt Diệp Tiêu,
-“Đây là hợp đồng của Cảnh thị, Diệp Tiêu, cô là một người mới, lấy thói quen của Nhuệ Vũ, cho dù cô thật sự chiếm được bên trong thưởng thức, cũng quyết sẽ không lập tức liền ký ước, không bằng trước tiên suy nghĩ chúng tôi?”
Émi híp mắt, từ từ nói.

Một câu của Émi, lại khiến cho Diệp Tiêu ngẩn ra.

Nhuệ Vũ một công ty giải trí cao như vậy, ở ngày kế phỏng vấn liền cùng cô ký hợp đồng, là có chút không phù hợp logic, lúc trước Diệp Tiêu cũng có nghĩ tới, thế nhưng nay nghĩ lại!

Nay Émi nhắc tới như vậy, cô ngược lại nhớ tới cái gì.

-“Thật có lỗi!”
Diệp Tiêu mím môi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người phía sau nói,
-“Tôi đã ký với Nhuệ Vũ!”
Giọng của Diệp Tiêu rất bình tĩnh, một câu lại khiến cho người trước mặt ngẩn ra, tay Émi run nhè nhẹ một chút, không thể tin nhìn cô,
-“Sao! ! Làm sao có thể?”
Émi ấp úng hỏi.

Diệp Tiêu nhướng mày chớp chớp mắt, ánh mắt đen tối không rõ dừng ở trên người Émi,
-“Không có gì là không có khả năng!”
Cô nhợt nhạt cười, môi mỏng nhẹ nhàng mà nhếch, lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh,
-“Émi tiểu thư, trở về nói với Cảnh Nam Kiêu, muốn lấy người, trước tiên phải có năng lực, tôi chính là có ngốc, cũng không có khả năng giải trừ hiệp nghị với Nhuệ Vũ mà ký ước với mấy người!”
Cô nói không sai, Nhuệ Vũ một công ty lớn như vậy, sẽ không có người nguyện ý đi ăn máng khác.

Nghĩ như vậy, Émi liền cắn chặt răng, khó được cô coi trọng Diệp Tiêu như vậy một diễn viên có tiền đồ, thế nhưng bị Nhuệ Vũ giành trước?
Thế nhưng, ngay sau đó còn có một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của cô,
-“Diệp Tiêu, ngươi diễn!”
Người nói chuyện không phải người khác, đúng là Diệp Vũ, cô nguyên bản chính là thay đạo diễn mang câu nói, không nghĩ tới, lại nghe được những lời này.

Diệp Tiêu từ ghế tựa đứng lên, muốn đi ra ngoài, lại bị Diệp Vũ cầm cổ tay lại,

-“Chị tốt của tôi, cô quả nhiên không có đơn thuần như mặt ngoài vậy!”
Lời của cô khiến Diệp Tiêu ngẩn ra, kinh ngạc quay mặt nhìn cô.

Không có một chút sợ hãi, thậm chí ngay cả ánh mắt đều vài phần lạnh băng nói,
-“Diệp Vũ, tôi là dạng người gì không phải đều là bị cô bức ra sao?”
-“Là ngươi!”
Diệp Vũ cắn chặt răng, hai mắt lộ ra vài phần tức giận,
-“Diệp Tiêu, là ngươi ở trước mặt Émi châm ngòi thổi gió, cho nên bọn họ mới không cần ta, phải không?”
Diệp Vũ kêu to, nếu không phải cô cùng Tôn Hạo còn có một chút ít quan hệ như vậy, chỉ sợ! !
Cô hiện tại đã không còn là diễn viên? Diệp Tiêu, ngươi cũng thật đủ ngoan độc!
Diệp Tiêu nghe xong lời này, cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nhìn người trước mặt,
-“Diệp Vũ, tốt nhất cô phải biết rõ ràng, cô còn chưa có tư cách khiến cho tôi tự mình động thủ, việc chính cô làm hay không nên làm, có cái tư cách gì cảm thấy mỗi người đều thực có lỗi với cô?”
Cô nhẹ nhàng buông ra một câu, trên mặt còn mang theo nụ cười châm chọc ý tứ hàm xúc mười phần.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi