-“Cắt!”
Liền ngay tại thời điểm này, Vương Lực Bằng bất mãn kêu ngừng, chau mày lại, không khỏi phân trần nhìn Thư Nhạc,
-“Thư đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Giờ phút này thất thần?”
Bị Vương Lực Bằng rống như vậy, Thư Nhạc phục hồi tinh thần lại kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Làm sao có thể? Cô thế nhưng ở thời điểm cùng một cái tiểu trong suốt đáp diễn bị đạo diễn mắng? Điều này làm cho cô… Mặt hướng chỗ nào đây?
Diệp Tiêu nheo mắt, cầm khăn lông coco đưa tới, xoa xoa mồ hôi trên thái dương,
-“Chị nghỉ ngơi đi, việc này em có thể! ! ”
-“Không có việc gì, miss.
Bên anh Lục giống như xảy ra chút sự cố, anh ấy bảo em tới!”
Coco cười cười, ngắn ngủi ở chung một thời gian, cô cảm thấy kỳ thật Diệp Tiêu cũng không có lạnh lùng như bề ngoài, có lẽ là do nguyên nhân lúc trước cô đã cứu chính mình.
-“Ừ!” Diệp Tiêu gật đầu, Lục Hoa có tâm sự, cô đã sớm nhìn ra.
Không nói đến nguyên nhân Mạc Thiên Hằng công đạo Lục Hoa tới chiếu cố chính mình, chỉ bằng đã nhiều ngày ở chung, Diệp Tiêu đối với Lục Hoa đã có hiểu biết nhất định, anh không phải cái người tùy tiện bày ra sắc mặt cho người ta xem, trừ phi anh thật sự gặp phải sự tình gì không hài lòng.
-“Người kia đâu?”
Thời điểm Diệp Tiêu nói chuyện đã đi vào phòng nghỉ, Lạc Lạc tựa hồ bị Tiểu Nhiều mười vạn cái vì sao triệt để đánh bại nguyên bản mang đứa nhỏ dâng trào ý chí chiến đấu, vẻ mặt mệt mỏi tựa vào trên sofa.
-“Ai?”
Coco hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ,
-“Miss.
Lục Hoa à? Đi ra ngoài một lát, không biết kết quả là tình huống gì!”
Coco hạ thấp giọng nói, Diệp Tiêu liền đứng lên,
-“Em đi ra ngoài nhìn xem!”
Xoay người ra phòng nghỉ, Diệp Tiêu liền đi về hướng bên cạnh núi giả, không biết vì sao, cô cảm thấy, Lục Hoa người này kỳ thật cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của chính mình.
-“Nhạc, đừng náo loạn!”
Đúng lúc này, một thanh âm vụt lọt vào tai, Diệp Tiêu không tự giác dừng lại bước chân, nghiêng tai nghe động tĩnh phía sau núi giả, tiếng này không xa lạ, đúng là Lục Hoa.
-“Náo loạn? Tôi náo loạn cái gì? Lục Hoa, lúc trước là anh từ bỏ tôi, anh cho là tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Còn có cái Diệp Tiêu kia, anh đối với cô ta dụng tâm kín đáo đi? Được, tôi thừa nhận, cô ta thật đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Giọng Thư Nhạc ngay sau đó cũng truyền ra, hơn nữa! !
Diệp Tiêu hơi nhíu nhíu mày.
-“Anh đối cô ta tốt như vậy, sẽ không thật sự cho rằng cô ta có một ngày có thể vượt qua tôi chứ? Tôi thừa nhận kỹ thuật diễn của cô ta không tệ, bất quá! ! ”
Thư Nhạc híp mắt, dừng một chút,
-“Lục Hoa, anh mơ tưởng! Tôi nói cho anh biết, chỉ cần có Thư Nhạc tôi ở đây một ngày, Diệp Tiêu liền vĩnh viễn không có ngày lành!”
Cô một chữ một chữ nói xong, cứ việc Diệp Tiêu nhìn không tới vẻ mặt cô giờ khắc này, thế nhưng Diệp Tiêu vẫn cảm giác được….
.
thù hận cùng lửa giận của Thư Nhạc.
Khổng lão phu tử nói không sai, duy nữ nhân cùng tiểu nhân khó nuôi nhất, hơn nữa sợ nhất là gặp phải loại người như Thư Nhạc rất không phân rõ phải trái.
Lục Hoa mày gắt gao nhăn thành một chữ ‘Xuyên’,
-“A Nhạc, em suy nghĩ nhiều, anh cùng Diệp Tiêu không phải như em tưởng vậy! Anh thừa nhận anh là người đại diện của cô không sai, anh đem hết toàn lực giúp cô ta là chức trách của anh, những lời em nói căn bản chính là gió thổi nhà trống!”
Lục Hoa xoa xoa thái dương nhẫn nại nói.
Thế nhưng, những lời này, Diệp Tiêu tin tưởng, Thư Nhạc làm sao có thể tin tưởng, cô từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh,
-“Hừ, Lục Hoa, anh cho là lời nói đường hoàng đó của anh, tôi sẽ tin tưởng sao? Từ khi tôi cùng Nhuệ Vũ giải ước và thời khắc rời đi Nhuệ Vũ kia, anh nên nghĩ đến, giữa chúng ta, sẽ không còn tín nhiệm!”
Giống mỗi một cô gái nhỏ tràn ngập tình yêu, Thư Nhạc cũng từng có qua.
Thế nhưng, vận mệnh khiến cho cô cùng Lục Hoa phí thời gian lẫn nhau.
-“A Nhạc! ! ”
Lục Hoa nhẫn nại muốn giải thích, nhưng vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến một thanh âm,
-“Diệp Tiêu, cô ở trong này làm cái gì? Đạo diễn tìm cô thật lâu, mau mau mau, Vinh Thần Hiên đến, cô đi diễn!”
Thanh âm nói lớn không lớn, lại trùng hợp dừng ở trong lỗ tai Thư Nhạc cùng Lục Hoa, hai người đều ngẩn ra.
Diệp Tiêu cũng kinh ngạc, vội vàng xoay người rời đi.
Cô có chút chột dạ, dù sao nghe lén người khác nói chuyện, là không đúng.
Sau nhiệm vụ có thể nói được cho thoải mái, bản thân Vinh Thần Hiên cũng không giống như ngoại giới đồn khó có thể ở chung như vậy, ít nhất Diệp Tiêu không biết là anh cao ngạo bao nhiêu, hai người trong lời nói không nhiều lắm, thời điểm quay phim, chiếu cố lẫn nhau, cho dù hôm nay đem phân diễn lúc trước bổ sung toàn bộ.
Mãi cho đến thời điểm Diệp Tiêu thay đổi quần áo chuẩn bị đi đoàn phim mới, Vương Lực Bằng mới cầm kịch bản tìm được Diệp Tiêu,
-“Diệp Tiêu, Diệp đại tiểu thư, có chuyện thương lượng với cô!”
-“Chú nói!” Diệp Tiêu nheo mắt, cầm miếng bông tẩy trang lau phấn nền trên mặt.
-“Tôi nghĩ! ! Hắc hắc! ! ” Vương Lực Bằng ngượng ngùng gãi gãi đầu, ở trước mặt Diệp Tiêu nơi nào còn có cái hình tượng đại đạo diễn kia.
Diệp Tiêu nghiêng mặt, nhìn ông vẻ mặt đáng khinh, không chút để ý, hỏi:
-“Thêm vai diễn?”
Vương Lực Bằng nghe xong lời của cô, lập tức chân chó gật gật đầu, nói:
-“Cô thật sự là quá thông minh, Cố Hàn Yên nhân vật này tôi có dự cảm, sẽ xâm nhập nhân tâm, loại yêu say đắm mới là tối chân thành tha thiết, cho dù về sau đi vào ma đạo! ! ”
Lời ông chưa nói xong đã bị Diệp Tiêu đánh gãy.