SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Nghĩ đến, lần này Mạc Thiên Hằng là thật tức giận, lấy tính tình của anh, có người dám càn rỡ thương tổn nữ nhân của anh như vậy, anh nhất định có bản lĩnh khiến những người đó vĩnh viễn không thể xoay người.

-“Thiên Hằng! ! ”
Diệp Tiêu chỉ cảm thấy hai chân chính mình giống như là quỵ xuống, giọng khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, Mạc Thiên Hằng chau mày, hận không thể hiện tại liền mọc cánh, bay đến bên cạnh cô.

-“Ngoan, không có việc gì!” Mạc Thiên Hằng thấp giọng dỗ cô, nhưng vào lúc này, trong ống nghe đã có thanh âm truyền tới.

-“Diệp Tiêu, là Diệp Tiêu!”
Thanh âm ồn ào khiến Mạc Thiên Hằng ngẩn ra.

Mày anh đã gắt gao nhăn thành một chữ ‘Xuyên’, ngón tay thon dài gắt gao nắm điện thoại trong tay, không giả đăm chiêu mệnh lệnh tài xế,
-“Cho chú thời gian 2 phút, không đến nơi ngày mai cũng đừng đến!”
Mạc Thiên Hằng không thể nhịn được nữa, rốt cục hạ ra con số chết.

Diệp Tiêu đường phía trước bị các phóng viên vây chật như nêm cối, trong lúc nhất thời kinh ngạc không thôi, thế nhưng, sau khi tạm dừng ngắn ngủi, cô liền lựa chọn khôi phục bình tĩnh, giọng khàn khàn dừng ở trong điện thoại,
-“Em chờ anh!”
Đơn giản ba chữ, giờ khắc này đối với Mạc Thiên Hằng mà nói, lại giống như nặng ngàn cân.

Đầu kia điện thoại rất nhanh đã bị Diệp Tiêu cắt đứt, âm thanh ‘tút tút’ lạnh như băng, khiến cho tâm anh cũng phập phồng bất định theo, xe càng chạy càng nhanh, anh thậm chí có chút không biết như thế nào cho phải.

-“Tổng tài, tra được!” Tiêu Hạo nghiêng đầu đưa máy tính tới trước mặt Mạc Thiên Hằng.


Ánh mắt tối đen không rõ của Mạc Thiên Hằng tự nhiên mà dừng ở trên màn hình máy tính, con ngươi tối đen mang theo một cỗ ma lực nhiếp tâm hồn người.

-“Truyền thông Đông Ngu à?”
Khóe môi anh thình lình gợi lên một nụ cười yếu ớt.

Truyền thông Đông Ngu ở S thị căn bản chính là một công ty truyền thông không bắt mắt, lệ thuộc Cảnh thị, chủ yếu phụ trách chính là một khối tin tức này, so sánh với Nhuệ Vũ căn bản chính là không đáng kể.

Ánh mắt người trước mặt trầm xuống, sau đó, không nhanh không chậm mở miệng,
-“Cho người của chúng ta tra rõ ràng, mấy tấm ảnh đó là loại người nào bán vào trong tay bọn họ, về phần Đông Ngu, hừ!”
Anh hừ một tiếng, Tiêu Hạo chỉ cảm thấy sống lưng đều lạnh, căn bản là không biết nụ cười lạnh này của Mạc Thiên Hằng ý nghĩa cái gì?
-“Sự tình Lục Oánh lúc trước đã bình ổn xuống rồi sao?” Anh không chút để ý hỏi.

Tiêu Hạo không biết làm sao gật gật đầu, trong lòng Mạc Thiên Hằng đánh cái bàn tính gì anh không biết.

-“Ngày mai, thu mua Cảnh thị!”
Anh đơn giản sáng tỏ phun ra bốn chữ, lại khiến cho Tiêu Hạo trợn mắt há hốc mồm.

Mạc Thiên Hằng muốn thu mua Cảnh thị, hoàn toàn có thể chờ đợi thời cơ thành thục, thế nhưng nay, sự tình Diệp Tiêu lại trở thành ngòi nổ.

Cũng điều bởi vì ngòi nổ này, khiến Tiêu Hạo đột nhiên phát hiện, tiền thu mua Cảnh thị so với tiêu phí ban đầu vẻn vẹn thêm vào gấp đôi.

-“Tổng! ! Tổng tài! ! ”
Tiêu Hạo ấp úng mở miệng, thật cẩn thận nhìn Mạc Thiên Hằng, phải biết rằng, anh cũng không hy vọng dùng nhiều tiền như vậy.

-“Chuyện này không thương lượng, còn có! ! tìm ra người bán mấy tấm ảnh đó cho tôi, mấy tấm ảnh này căn bản chính là ps tạo thành!”
Giọng nói lạnh băng của Mạc Thiên Hằn làm cho người nghe đột nhiên ngẩn ra, Tiêu Hạo kinh ngạc quay mặt đi, nếu không phải Mạc Thiên Hằng nói ra miệng, anh căn bản nhìn không ra.

Cơ hồ thật sự cho rằng người này chính là Diệp Tiêu.

Kỹ thuật ps này có thể nói nhất lưu.

-“Tổng tài, đến!”
Đúng lúc này, tài xế dừng xe vững vàng ở ven đường, cách đó không xa trong phim trường người đến người đi một mảnh ồn ào.

Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, híp mắt, nghiêng mặt, nhìn thoáng qua Tiêu Hạo,
-“Tôi nhớ được, cậu có tư cách hành nghề luật sư chứ?”
Giọng nói lạnh lẽo của anh khiến cho Tiêu Hạo trong lúc nhất thời không rõ chân tướng, mờ mịt gật gật đầu.

Mạc Thiên Hằng gật đầu, cầm một phần văn kiện trong tay đưa tới trong tay anh,

-“Nói Lạc Lạc mang người ra, truyền thông bên kia, cậu ứng phó!”
Anh đã đáp ứng với Diệp Tiêu, không thể công khai quan hệ của hai người.

Có trời mới biết, giờ khắc này Mạc Thiên Hằng có bao nhiêu muốn xuống xe, sau đó kéo cô vào trong lòng, nhưng mà! !
Anh làm như vậy, không thể nghi ngờ sẽ hại cô, những tấm ảnh chướng tai gai mắt vừa mới truyền ra, lại bị truyền thông chụp được cô cùng chính mình ở cùng nhau, không thể nghi ngờ chỉ biết hất một vũng nước lên người cô.

Tiêu Hạo gật gật đầu, xoay người xuống xe.

-“Cô Diệp, xin hỏi người trên ảnh là chính cô phải không?”
-“Cô Diệp, theo như mấy nhân sĩ nói, cô vào đoàn phim ‘Linh Âm, hơn nữa đảm nhiệm nhân vật nữ nhị, chính là bằng vào cách quan hệ này, nay lại lộ mặt ở đoàn phim ‘Duyên Đến, xin hỏi có quan hệ với vị điền sản lão bản trên tấm ảnh hay không?”
-“Cô Diệp! ! ”
-“Cô Diệp! ! ”
Giọng nói liên tiếp, một câu tiếp đến một câu, Diệp Tiêu đứng ở trước màn ảnh, cả trái tim đập ‘Bùm bùm’, cho dù trong lòng bất an không yên, cô cũng quyết không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì một động tác lơ đãng, rất có khả năng khiến cho cô thân bại danh liệt.

-“Tôi thầm nghĩ nói, thanh giả tự thanh!” Giọng cô lạnh lùng nói ở trước micro phone có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Vài người truyền thông trước mặt lập tức gợi lên khóe môi,
-“Nói như vậy, Cô Diệp muốn phủ định việc này?”
Đang lúc Diệp Tiêu đối mặt giọng nói khí thế bức người của người này, một thanh âm từ trong đám người truyền ra,
-“Nhường đường, phiền toái nhường đường!”
Người nói chuyện là Tiêu Hạo.

Một khắc Diệp Tiêu nhìn thấy Tiêu Hạo, theo bản năng liền nhấc chân, muốn xuyên qua đám người tìm thấy thân ảnh Mạc Thiên Hằng.

Anh đến, cho dù anh không có xuống xe, thế nhưng cô vẫn là có thể cảm giác được hơi thở thuộc về anh.

-“Các vị, các vị, tôi là luật sư đại diện cho cô Diệp, có chuyện gì, tôi sẽ nói rõ ràng với mọi người!”

Tiêu Hạo đứng ở trước đám truyền thông, không nhanh không chậm mở miệng.

-“Phu nhân, tiên sinh ở trong xe, ngài hãy đi trước, nơi này giao cho tôi!”
Tiêu Hạo thấp giọng nói ở bên tai cô, Diệp Tiêu hơi hơi gật đầu, chuẩn bị rời đi, thế nhưng con đường trước mặt lại bị vây chật như nêm cối.

Cô theo bản năng nhíu nhíu mày, đúng lúc này, phía sau lại truyền đến một thanh âm,
-“Cô Diệp, bên này!”
Cô nghiêng mặt nhìn, người trước mặt cô không biết, hẳn là một phóng viên, theo phía sau là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi cầm máy quay phim, Diệp Tiêu hơi giật mình, đã thấy anh đã nhường ra một đường cho mình.

-“Cám ơn!”
Xuất phát từ lễ phép, cô cười cười, sau đó vội vã bước, liền đi ra ngoài.

Có mấy phóng viên thấy cô rời đi, lập tức sẽ đuổi theo, nhưng lại bị cái phóng viên cùng nhiếp ảnh gia vừa rồi cản mặt sau, trong lòng Diệp Tiêu hơi hơi nảy lên đến vài phần ấm áp, bèo nước gặp nhau, không nghĩ tới còn có người giúp mình như vậy.

Xe Mạc Thiên Hằng dừng tại cách đó không xa, nhưng mà giờ khắc này, ở trong mắt Diệp Tiêu, lại xa xôi như vậy, lần đầu tiên, cô khát vọng bả vai rộng rãi của anh.

Hai chân thật giống như nặng trĩu, mỗi một bước đi đều khiến cho cô hao hết khí lực cả người.

Mạc Thiên Hằng rốt cục kiềm chế không được mở ra cửa xe, xuống xe một tay kéo lấy cô vào trong lòng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi