SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Cảnh thị.
Trong văn phòng một mảnh hỗn loạn.
Dương Vi ngồi ở bên cạnh, tựa như kiến bò trên chảo nóng, Tôn Hạo chau mày lại, ngồi ở trên sofa, ánh mắt nhìn Cảnh Nam Kiêu tràn ngập áy náy.
Tôn Hạo không nghĩ tới, Diệp Vũ một nữ nhân như vậy, thế nhưng thành một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, chọc giận Mạc Thiên Hằng, ngày của ai đều sẽ không tốt hơn.
-“Lăn, đều cút hết cho tôi!” Cảnh Nam Kiêu đã tiếp cận nổi giận.
Chuyện năm đó, là vết sẹo lớn nhất trong lòng hắn, nay bị vạch trần, hết thảy đều triệt để không có.
Hắn cơ hồ cho rằng chính mình sắp chết, đau lòng sắp hít thở không thông, thời điểm tin tức vừa ra tới, Dương Vi đã cùng hắn tranh cãi ầm ĩ một trận, nguyên nhân rất đơn giản, cô luôn luôn cho rằng Cảnh Nam Kiêu yêu mình nhất, thế nhưng không từng nghĩ, dĩ nhiên chỉ là thay thế.
Nhân sinh của cô......
Thế nhưng hắn rống giận mới vừa hạ xuống, cửa văn phòng cũng đã bị người đẩy ra, tại cửa đứng một người.
-“Tổng tài, đừng......!Mạc tiên sinh đến......”
Giọng nói run run rẩy rẩy kia khiến cho Cảnh Nam Kiêu ngẩn ra, tiểu lâu la thuộc hạ của hắn nơi nào gặp qua bản thân Mạc Thiên Hằng a? Nay tự nhiên là bị dọa suýt nữa đáy ra quần.
-“Hắn tới làm cái gì?”
Cảnh Nam Kiêu chau mày lại, anh mới vừa đến công ty, trên sự tình công tác căn bản chưa có thời gian xử trí.
Luôn luôn tại bên cạnh, Phương Khinh Nhiễm làm thư ký hồi lâu có thế này mới thật cẩn thận mở miệng,

-“Tổng tài, cổ phần công ty chúng ta bị ác ý thu mua, nếu em không đoán sai, người kia hẳn chính là Mạc tiên sinh......”
Phóng mắt nhìn đi, người có thể trong một buổi sáng thu mua toàn bộ cổ phiếu lẻ còn có 15% cổ phần trên tay cổ đông của công ty Cảnh thị, người tài đại khí thô như thế, đại khái cũng chỉ có anh Mạc Thiên Hằng.
-“Cái gì?” Cảnh Nam Kiêu theo bản năng nhíu nhíu mày, ánh mắt hơi hơi tối.
-“Em......!Em vừa......!Vừa mới đã nghĩ nói cùng ngài, nhưng......!Ngài luôn luôn phát hỏa......” Phương Khinh Nhiễm thật cẩn thận biện giải, cô cũng không hi vọng Cảnh Nam Kiêu bởi vì chuyện này trách tội mình.
Cô nói như vậy, Cảnh Nam Kiêu triệt để ngẩn ra.
Cảnh Nam Kiêu chẳng thể nghĩ tới, sự tình thế nhưng tới đột nhiên như vậy, vốn cũng chỉ là đoán trước đến mấy chuyện này bị cho sáng tỏ, giá cổ phiếu công ty sẽ giảm xuống, thế nhưng không nghĩ tới Mạc Thiên Hằng sẽ lợi dụng cơ hội này thu mua cổ phiếu công ty.
Cảnh Nam Kiêu ‘rầm’ một cái từ trên sofa đứng lên, ánh mắt trở nên đen tối không rõ.
Còn chưa kịp mở miệng an bày bố trí công tác tương quan, cửa văn phòng cũng đã bị người đẩy ra.
Thân ảnh cao lớn của Mạc Thiên Hằng xuất hiện tại cửa, khóe môi anh phác họa một nụ cười lạnh như băng, đi đến, mỗi một bước, thật giống như đều đang giẫm lên tâm Cảnh Nam Kiêu.
-“Cảnh tiên sinh, hiện tại vị trí này đã không thuộc về anh!”
Người nói chuyện không phải Mạc Thiên Hằng, mà là Tiêu Hạo.
Anh đi theo phía sau Mạc Thiên Hằng, trái lại tự nói xong.
Cảnh Nam Kiêu xấu hổ nhìn thoáng qua người trước mặt, Mạc Thiên Hằng đã từ từ đánh giá văn phòng.
-“Văn phòng trang hoàng còn đi, Tiêu Hạo, ngày mai bắt đầu, nơi này chính là công ty chi nhánh thứ mười hai của Nhuệ Vũ thành phố S, mau chóng đổi đi dấu hiệu công ty, dựa theo sở thích của tôi sửa sang bố trí lại nơi này!”
Thời điểm anh nói chuyện, căn bản là không chú ý qua sắc mặt Cảnh Nam Kiêu.
Mạc Thiên Hằng thật sự làm tốt, thiên hạ này chỉ có đồ vật anh không muốn, không có đồ vật anh không chiếm được, Cảnh thị có gì không phải như thế?
Cảnh Nam Kiêu trơ mắt nhìn công ty chính mình cực cực khổ khổ có được nay bị Mạc Thiên Hằng thu vào trong túi?
Mày hắn gắt gao nhăn lại, cơ hồ cảm thấy chính mình sắp bạo phát.
-“Được, tôi sẽ đi an bày ngay!” Tiêu Hạo híp mắt, loại thời điểm này là rất hãnh diện.
-“Vâng, tổng tài, quản lý nhân viên......”
Tiêu Hạo dừng một chút, có điều ám chỉ, anh đã sớm không quen nhìn Cảnh Nam Kiêu, hiện giờ đúng là cơ hội tốt.
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên cạnh vẫn ngồi như vậy Tôn Hạo rốt cục không thể nhịn được nữa, anh trợn tròn mắt, nhìn Mạc Thiên Hằng,
-“Mạc tiên sinh, tôi đã từng nói với ngài, chuyện này không quan hệ tới Cảnh thị, là Diệp Vũ tự rước khuất nhục!”
Anh giận không thể tưởng.
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, chậm rãi nhìn Tôn Hạo,
-“Tôn tiên sinh, tôi nghĩ anh đã quên, hiện tại người quyết sách Cảnh thị là tôi! Huống hồ…….”
Anh dừng một chút, tà mị cười, lạnh lùng nhìn người trước mặt,

-“Cho dù Diệp Vũ không làm như vậy, anh cho là, Cảnh thị là có thể ở giữa kẽ hở sinh tồn sao?”
Mạc Thiên Hằng không chút để ý bỏ ra một câu, nhưng mà trong ánh mắt lại lộ ra thù hận.
Thành phố S không lớn, người có thể khiến anh hận cũng không nhiều.

Cảnh thị bị thu mua, là sự tình trong dự kiến, nguyên nhân rất đơn giản, nhiều năm trước cái chuyện cũ kia khiến cho Mạc Thiên Hằng đối mỗi người Cảnh gia đều ghi hận trong lòng.

Anh tham gia thọ yến lão già họ Cảnh, vì chính là điều tra rõ chân tướng, nhưng mà......
Lão già chính là không chịu nói.
-“Liền tính là như vậy, Mạc Thiên Hằng, mấy chuyện này đều đã qua nhiều năm, ngươi còn lục nó ra làm cái gì?”
Tôn Hạo kiệt lực gào thét, anh biết Mạc Thiên Hằng ở trên thương trường thủ đoạn tàn nhẫn, càng biết không ai có thể ngăn cản anh.
-“A --” Mạc Thiên Hằng cười cười.
-“Tôn tiên sinh chẳng lẽ không có học qua thuyết tiến hoá của sinh vật? Đạo lý cá lớn nuốt cá bé không hiểu sao? Tôi bất quá là chọn uy hiếp tổng tài các ngươi, lấy giá thấp thu mua Cảnh thị!”
Anh tươi cười, nhiếp tâm hồn người.
Cảnh Nam Kiêu ý thức được, Mạc Thiên Hằng không thể đụng vào, Diệp Tiêu......
Càng không thể đắc tội! Mạc Thiên Hằng tuyệt đối có năng lực vì Diệp Tiêu báo thù, cũng tuyệt đối có lý do thu mua Cảnh thị.
-“Ngươi ti bỉ vô sỉ!” Tôn Hạo từ trong hàm răng phát ra một tiếng nghiến răng.
-“Tôi ti bỉ? Tôn tiên sinh không hiểu thương trường, chẳng lẽ còn không hiểu đạo lý binh bất yếm trá sao? Hay là, anh chỉ quan tâm nữ nhân của anh có phải sạch sẽ hay không?”
(Chú thích: ti bỉ là hèn hạ bỉ ổi)

Mạc Thiên Hằng hừ lạnh, hai tên bảo tiêu đã chuyển vào bàn làm việc và ghế cho anh, so với cái bàn trước kia của Cảnh Nam Kiêu vẻn vẹn lớn gấp đôi.
Tôn Hạo gắt gao nắm chặt nắm tay, đứng lên, muốn đánh Mạc Thiên Hằng, ai biết sức lực Mạc Thiên Hằng lại dị thường kinh người, anh vươn bàn tay to hữu lực cầm cánh tay Tôn Hạo, híp mắt, nói:
-“Đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch, theo thủ hạ của tôi nói, 15% cổ phần công ty kia, chính là cha của anh đã lấy giá thấp bán tháo!”
Một câu của Mạc Thiên Hằng, khiến cho cả trái tim Tôn Hạo loạn nửa nhịp.
Động tác của Tôn Hạo cương ở tại chỗ, lời Mạc Thiên Hằng nói, khiến cho Tôn Hạo kinh ngạc không thôi,
-“Sao có khả năng, điều đó không có khả năng!”
Tôn Hạo theo bản năng trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rú, lời Mạc Thiên Hằng nói, khiến tâm anh nẩy sinh đau đớn, anh cho rằng từ lâu tới nay, anh là đang bảo hộ Cảnh thị, thế nhưng cha của mình lại làm ra chuyện như vậy?
-“Không có khả năng sao?”
Mạc Thiên Hằng quay đầu, mở miệng với Tiêu Hạo,
-“Đưa văn kiện anh thu mua cho Tôn tiên sinh nhìn xem…..

Về sau, ngay cả cổ đông Cảnh thị đều không thể tính!”
Ngay cả cổ đông Cảnh thị đều không thể tính, đây mới là nhục nhã, là giẫm lên tôn nghiêm của Tôn Hạo.
Thế nhưng Mạc Thiên Hằng chính là vương giả chúa tể sinh mệnh, không ai dám cãi lại.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi