Mãi cho đến buổi tối ngày kế, thời điểm đọc tiếp nội dung mặt sau kịch bản, Hứa Phàm mới biết được, chính mình lầm lên nhầm thuyền giặc, cái này nơi nào là đồng tính luyến ái? Căn bản chính là đồng tính sm, trọng điểm là, là anh chịu diễn!
Đương nhiên, kia đều là nói sau.
Đêm đó, Diệp Tiêu đã ngủ, Mạc Thiên Hằng ngồi trước máy tính, di động không ngừng không nghỉ vang.
Nam nhân nheo mắt, một đôi mắt đen mang theo vài phần không kiên nhẫn, tiếp điện thoại, cũng là Tiêu Hạo,
-“Tổng tài, ngài phân phó tôi bắt người đã đưa tới!”
-“Tốt lắm!”
Mạc Thiên Hằng híp mắt cười cười, môi mỏng nửa mím, con ngươi trong mắt là một loại làm cho người ta nhìn mà sợ.
-“Không thể có gì sơ xuất, nếu không......”
Anh dừng một chút, giọng nói lạnh lùng khiến cho Tiêu Hạo có chút sợ hãi, anh biết kết quả, bởi vậy lên tiếng, điện thoại đã bị Mạc Thiên Hằng cắt đứt.
Lúc này Diệp Vũ bị buộc chặt ở trên cột lạnh như băng mà lại thô to, trong kho hàng một mảnh tối om, khiến cho cô có loại sợ hãi nói không nên lời, xung, ngẫu nhiên có vài tiếng mèo kêu, lại vì đêm đen tăng thêm vài phần quỷ dị.
-“Gia, chính là cô ta!”
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa nhỏ ở phía sau cây cột tối om, truyền đến một thanh âm chậm rì rì, cơ hồ khiến cho da đầu run lên.
Nương theo ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cô loáng thoáng có thể nhìn thấy hai người đi đến, trên cánh tay còn có hình xăm, trong cổ họng, vừa lạnh run, lại có chút nóng, cô muốn uống nước.
-“Này con nhóc?”
Người trước mặt lạnh lùng liếc cô một cái, môi mỏng nhẹ nhàng mà mím, lộ ra vài phần khinh thường.
Lần này, Diệp Vũ thấy rõ ràng, đó là một nam nhân tai to mặt lớn, diện mạo dữ tợn, trên má phải có một cái sẹo rất rõ ràng, người như thế vừa thấy sẽ không là cái người đứng đắn gì, trọng yếu nhất là, ánh mắt hắn nhìn chính mình, mang theo vài phần tà mị.
-“Ngươi......”
Cô theo bản năng rụt lui về phía sau, trong cổ họng tựa như lửa đốt, nói không nên lời,
-“Ngươi......!Ngươi là ai?”
Cô liếm liếm cánh môi khô nứt, rõ ràng nhớ được ngày hôm qua chính mình cùng Hứa Phàm…..
sau đó trí nhớ liền mơ hồ, cô không có rời khỏi khách sạn, thậm chí cửa khách sạn đều không có bị người gõ, cơ hồ là vừa ngủ dậy, chính mình liền đến nơi này!
Cho nên......
Người muốn hại cô là Hứa Phàm?
Thế nhưng ngày hôm qua cô rõ ràng còn dùng một bộ dạng điềm đạm đáng yêu chiếm được tín nhiệm của Hứa Phàm đối với chính mình.
Thậm chí anh đã đáp ứng với mình đang chuẩn bị tìm cho cô một vai diễn trọng yếu mới, không có khả năng là anh......
Cô càng muốn nghĩ, đầu lại càng đau.
Một ngày bỏ bê công việc đoàn phim, vốn cô sẽ không chịu gặp, hiện tại Vương Lực Bằng phỏng chừng lại hận không thể đem cô bầm thây vạn đoạn.
Cô càng nghĩ lại càng tức giận, thế nhưng hiện tại làm cái gì đều là phí công, nay, trước mặt đang có hai nam nhân đối với cô như hổ rình mồi,
-“Làm cái gì?”
Người nói chuyện là tên nam nhân được kêu là lão đại, hắn cười cũng đã vươn tay nắm lấy cằm Diệp Vũ, nhìn cô, theo sau nheo mắt,
-“A, cô gái nhỏ này, bộ dạng rất thanh tú!”
-“Đúng vậy, đại ca, em nghe nói cô ta còn chưa có mãn mười chín tuổi đâu, đại ca xem như lời, cô gái nhỏ này lãng như vậy, cũng khó trách trêu chọc cừu gia!”
Giọng hai người loáng thoáng, lại bị cô tinh tường nghe vào trong lỗ tai.
-“Này......”
Cô dùng hết khí lực cả người,
-“Hai cái miệng các ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!”
Cô tức giận nhắc nhở, phải biết rằng nói như thế nào cô cũng là thiên kim tiểu thư Diệp gia, cho dù đối phương là bắt cóc, Diệp Tường cùng diệp khải cũng sẽ tiêu tiền chuộc cô!
-“Sạch sẽ?”
Người trước mặt nheo mắt, sau đó, không giả đăm chiêu liền mở miệng hỏi,
-“Diệp tiểu thư, xin hỏi ngươi toàn thân chỗ nào sạch sẽ qua?”
Lời hắn nói rõ ràng liền mang theo thứ….
Diệp Vũ nhíu nhíu mày, mở miệng muốn cãi lại, ai biết, nam nhân liền quấy rối, cũng đã quay vòng bên hông cô mở ra.
Cô nhíu nhíu mày, còn chưa có kịp mở miệng, chợt nghe được cái tiểu lâu la bên cạnh trái lại tự hỏi,
-“Lão đại, nữ nhân này......”
Hắn dừng một chút.
-“Hẳn là hương vị không sai đi? Ngay cả Hứa Phàm đều có thể bị cô câu dẫn lên giường!”
Thanh âm kia, loáng thoáng, không rõ ràng, thế nhưng, Diệp Vũ nghe rất rõ ràng.
Cô còn không biết, Hứa Phàm đã sớm đã phản bội cô, sự tình ngày hôm qua ồn ào huyên náo, có thể nói là nổi tiếng.
-“Vậy phải!”
Cái tên được kêu là lão đại thanh âm hơi thô cuồng chút, ngôn ngữ trong lúc đó mang theo vài phần cười.
-“Ngươi......!Các ngươi......”
Diệp Vũ theo bản năng né tránh, ngay sau đó, cắn răng,
-“Bọn họ cho các ngươi bao nhiêu tiền? Thả tôi, tôi cho gấp mười!”
-“A, khẩu khí con nhóc này thật lớn!”
Nam nhân bóp cằm cô, làm cô đau đớn, thế nhưng lại không dám lộn xộn.
-“Nói như thế, việc này, không quan hệ tiền nhiều tiền ít!”
Đối phương liếc cô một cái, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường.
Diệp Vũ cảm thấy trầm trầm, thế nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên gặp phải sự tình dùng tiền cũng không làm gì được, cô có chút thất bại, nhìn hai người trước mặt, thế nhưng càng nhiều cũng là nội tâm sợ hãi.
-“Trước dẫn cô đi xem diễn đang chờ cô!”
Tên cầm đầu đã mở miệng, ngay sau đó còn có hai người cởi trói cô khỏi cây cột, nhưng mà, sự tình cũng không có thuận lợi như trong tưởng tượng của Diệp Vũ.
Cô rất nhanh đã bị hai người nâng đến trước một cái thùng gỗ, trong thùng......
Chứa đủ loại rắn, cô theo bản năng rụt lui về phía sau.
-“Các ngươi làm cái gì? Các ngươi buông ta ra!” Cô kiệt lực hô to.
Phải biết rằng, từ nhỏ thứ cô sợ hãi nhất chính là rắn, thế nhưng, còn không chờ lời của cô nói xong, miệng liền truyền đến một vị xoài nồng đậm, không biết sao bên cạnh xuất hiện một đứa trẻ bẩn hề hề đang cười cười, chính nó nhét một miếng xoài vào miệng cô.
Diệp Vũ nhíu nhíu mày, đứa trẻ này cô nhận biết!
Cô kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới, thế nhưng sẽ gặp lại?
Một năm rưỡi trước, cô vừa mới lấy được bằng lái, trên khu xa lộ, không cẩn thận đụng vào xe máy, mà ngồi trên chiếc xe máy kia là một đứa nhỏ!
Nó đi cùng với cha nó, cha chết tại chỗ, mà đứa nhỏ đó cũng bởi vì cứu giúp không có hiệu quả......
Thế nhưng cô chết cũng không nghĩ đến, hôm nay thế nhưng…… còn có thể gặp lại.
Diệp Vũ mím môi, kinh ngạc nhìn nó, giọng nói run run,
-“Mày......!Làm sao có thể là mày......”
-“Diệp tiểu thư, lại gặp mặt!”
Nó bất quá chỉ là một đứa nhỏ mới mười tuổi, thế nhưng tại trong cái nháy mắt này, Diệp Vũ có loại ảo giác, chính mình nhìn thấy căn bản không phải là một đứa nhỏ, mà là…..
vong hồn!
Cô hít sâu một hơi, cưỡng chế chính mình bảo trì trấn định, thế nhưng......
Trong thùng trước mặt, rắn không ngừng mấp máy, lại khiến cho cô buồn nôn, khuôn mặt cô trở nên xanh mét.
-“Ngươi......!Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi thả ta ra, các ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều cho các ngươi!”
Cô run run rẩy rẩy nói, thế nhưng, chung quanh lại đột nhiên có một thanh âm đánh gãy tất cả suy nghĩ của cô,
-“Diệp tiểu thư, sợ là lần này Diệp gia táng gia bại sản đều cứu không được ngươi!”