SỦNG BẢO BỐI NHƯ THẾ NÀO

Một khi đã ngủ là sẽ ngủ không biết trời trăng. Trì Viễn bồng Vô Hỷ lên giường.

“Hỷ, em dậy nổi không? Đi thay đồ ngủ sẽ thoải mái hơn đấy”, vỗ nhẹ lên má cậu, hắn nói. Hất tay hắn ra, cậu quay lưng đi vùi đầu vào gối ngủ tiếp.

“Ngoan nào, bụi sẽ làm bẩn chăn đệm”, được rồi, Vô Hỷ dù mệt mỏi đến mơ màng cũng vẫn còn ý thức được tính cách của vị nhà mình, không sạch sẽ không đi ngủ.

Chống tay ngồi lên, cậu thiếu điều bò vào phòng tắm. Hắn đành phải ôm thắt lưng cậu và vác cậu lên vai chẳng khác gì vác bao cát.

“Đánh răng”, Trì Viễn, đưa bàn chải cho cậu, đồng thời làm ấm khăn. Thúc giục Vô Hỷ cởi quần áo, Trì Viễn lại lau người cho cậu, này gọi là tắm khô. Vô Hỷ cảm thấy bản thân thật giống mèo, chỉ khác là không tự lấy lưỡi liếm cơ thể.

Vô Hỷ khi ngủ thích mặc mỗi chiếc quần lót, cậu nói “này là yêu thiên nhiên, thân thiện với môi trường”, Trì Viễn thì lại quan ngại, lỡ khách tới nhà, vô tình thấy cơ thể của con mèo nhỏ mà trở nên mê luyến thì sao? Nhất định không được! Ép cậu mặc áo ngủ vào, cậu nói nóng, hắn đành lấy áo ngủ của bản thân cho cậu mặc, rộng rãi mát mẻ nên cậu đành ậm ừ tạm chấp nhận, vậy mà tạo thành thói quen, cậu mặc áo ngủ, hắn mặc quần ngủ. Chả khác nào vợ chồng đồng tâm.

“Được rồi, em ngủ đi”, yêu thương cười nhìn cậu, Vô Hỷ mặc áo ngủ rộng rãi của hắn mà rúc trong chăn. Hắn tăng nhiệt độ máy lạnh, chui vào chăn, ôm cậu kéo vào lòng, Vô Hỷ thích nhất là mùi hương nam tính nhưng êm dịu trên cơ thể của Trì Viễn, không khỏi hừ nhẹ an phận trong lòng hắn.

Áo ngủ rộng rãi thì thế nào? Thuận tiện luồn tay vào chứ sao

Vô Hỷ cảm giác bản thân khó chịu, cậu nặng nề thở dốc. Ngủ không yên, đành phải miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy ***g ngực rắn chắc, còn Trì Viễn… hắn đang… mặt cậu lập tức đỏ bừng.

“Anh! Con mẹ nó… a!”, tức giận hét lên, cậu thở hắt ra. Trì Viễn biết hắn đã làm con mèo nhà mình thức giấc nhưng dây cung căng lên không hạ xuống được rồi.

“Bảo bối, thật xin lỗi nhưng tôi không nhịn nổi nữa rồi”, hắn ngồi lên, hôn nhẹ lên môi cậu. Không kịp để cậu kháng cự, hắn đã lật cậu lại, nâng hông cậu lên để cậu nửa quỳ nửa nẳm.

Không ngu ngốc tới mức không biết Trì Viễn đang làm gì, cậu đành nghiến răng chôn mặt sâu trong gối, hai đùi cố gắng kẹp chặt lại.

Đây gọi là chân giao, nam căn to lớn của người kia chỉ là xuyên qua đùi cậu, ma sát da thịt cậu, gián tiếp thông qua lớp quần lót mỏng manh cọ sát vào phân thân đang lặng yên của cậu. Đây là cách mà Trì Viễn phát tiết khi không được hành hạ cúc huyệt của Vô Hỷ, người kia thoả mãn nhưng cậu như bị giày vò, may là hắn thường bắn ra trước khi cậu cương lên nên thoát một kiếp.

Một lần nữa mang Vô Hỷ vào phòng vệ sinh lau chùi, dọn dẹp giường sạch sẽ.

“Anh không được lộn xộn nữa!”, đấm ngực Trì Viễn, cậu ủy khuất nói.

“Vì em thương tiếc không muốn tôi dùng nước lạnh nên tôi đã phải dùng cách này đấy”, cười cười hôn trán Vô Hỷ, tay Trì Viễn lại xoa xoa lên đùi cậu, dù không cần thoa thuốc nhưng hắn không nỡ nhìn đùi cậu bị đỏ lên.

“Phắn ngay! Lão tử còn ngủ! Không mượn anh giải thích!”, Vô Hỷ trừng mắt, đẩy hắn ra nhưng mà Trì Viễn ôm quá chặt.

“Được rồi, ngủ đi, nụ cười vô tận của tôi”, vỗ nhè nhẹ lưng cậu, cảm nhận người trong lòng đã yên vị mà thở đều rồi, hắn mới an tâm mà nhắm mắt ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi