SỦNG CHỨNG - MỘC VŨ NGUYỆN

Tháng chín, thành phố Lâm.

Gió cuối thu hiu quạnh cuốn chiếc lá vàng rơi rụng dưới mặt đất lên. Mưa thu tạnh dần, trên cửa kính xe còn lấm tấm bọt nước mưa trong suốt, làm gợi cảm giác lành lạnh quang đãng.

Một chiếc Maybach màu đen đi thẳng về phía bệnh viện.

Trong xe, tài xế cảm thấy yên tĩnh quá, thế là tiện tay mở radio lên.

Tiếng đài đưa tin lập tức tràn ra từ loa xe.

"Theo báo cáo, hôm nay cổ phần của bất động sản Dung Thị lại tiếp tục giảm 30%, giá trị thị trường bốc hơi gần 80 triệu nhân dân tệ, chủ tịch Dung Khâm Hoa của tập đoàn Dung Thị đột ngột phát bệnh cấp tính phải nhập viện. Mà công ty nước ngoài gây ra khủng hoảng cho Dung Thị lần này lại chưa từng lộ diện, không rõ thân phận người đứng đầu..."

Bắt đầu từ tuần trước, mọi sản nghiệp tại đủ ngành nghề của Dung Thị đều liên tục hứng chịu đả kích, nguy cơ tới quá bất ngờ, ông cụ Dung đã lớn tuổi, nổi giận dẫn tới đột phát bệnh tim phải vào bệnh viện.

Đến bây giờ cũng không biết là đối thủ cạnh tranh thương trường nào tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn bức nhà họ Dung vào con đường chết. Nhà họ Dung đông họ hàng bà con, mấy ngày nay đều bắt đầu trong tối ngoài sáng chia cắt tài sản.

Ngoại trừ...

Tài xế lại lặng lẽ nhìn lên gương chiếu hậu, liếc nhìn vẻ mặt của cô gái trên ghế sau.

Ngu Thanh Vãn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt không thay đổi gì nhiều, như thể mọi thứ trong tin tức lúc này đều không liên quan gì đến mình.

Tài xế nhìn vẻ mặt trong trẻo, hờ hững của cô thì lại không nhịn được mà nói thầm trong lòng.

Rõ ràng là con gái nuôi dựa vào nhà họ Dung sống qua ngày, thấy nhà họ Dung gặp rủi ro lại không có chút phản ứng nào.

Đúng là kỳ quái.

...

Không lâu sau, chiếc Maybach đỗ lại trước cửa bệnh viện.

Rất nhiều người đều nhìn về phía chiếc xế sang này, thấy được một đôi chân mảnh khảnh bước ra khỏi cửa xe.

Cô gái vừa xuống xe gầy nhỏ mảnh mai, tay cầm một chiếc cặp lồng. Da của cô trắng đến mức gần như trong suốt, hơi có vẻ tái nhợt ốm yếu. Trông cô như một đóa hoa quý nuôi trong nhà ấm lâu ngày, chưa phơi nắng bao giờ vậy, chung quanh đóa hoa trắng phiếm chút hồng nhạt.

Cô dùng một chiếc trâm đào nhỏ búi lơi mái tóc đen, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết, có loại cảm giác đẹp đẽ mong manh dễ vỡ.

Gương mặt cô gái cũng dịu dàng vô cùng, tinh xảo như được họa sĩ dùng bút vẽ tỉ mỉ, còn thấp thoáng một làn sương lạnh mông lung.

Ngu Thanh Vãn rất ít khi ra khỏi nhà, không quen bị người ta nhìn chằm chằm nơi công cộng như vậy, thế là rảo bước nhanh hơn.

Cô quen đường quen nẻo tìm đến khu nội trú, vào thang máy rồi tới tầng VIP trên cùng.

Trong bệnh viện toàn là mùi nước khử trùng, tầng VIP vừa rộng rãi lại vừa yên tĩnh, chỉ có vài y tá đẩy xe đi dọc hành lang.

Cứ cách vài ngày là Ngu Thanh Vãn sẽ đưa canh tới bệnh viện, y tá đều quen biết cô, gần như là lập tức đứng dậy đón cô ngay.

"Cô Ngu đến rồi đấy à, tiếc quá, chủ tịch Dung vừa ngủ."

Y tá nhìn thoáng qua phòng bệnh, sau đấy lại hạ giọng bổ sung: "Lúc ông ấy tỉnh còn đập bình hoa trong phòng bệnh, khuyên như thế nào cũng không nghe."

Bệnh của Dung Khâm Hoa tái phát nghiêm trọng, nguyên nhân vốn là do tức quá sinh bệnh, làm phình mạch máu, gây ra tụ máu não. Nhưng đã thế rồi mà còn không biết khắc chế tính tình thô bạo của mình, nếu lại nổi cơn tam bành vài lần nữa thì không chừng sẽ rời khỏi nhân gian bất cứ lúc nào.

Là người bình thường chắc đều cảm thấy khó lòng chịu đựng. Có khi cũng chỉ có người tốt tính như Ngu Thanh Vãn mới có thể ở bên chăm nom ông cụ Dung, còn chịu được nhiều năm như thế.

Ngu Thanh Vãn nghe vậy thì cười khẽ, giọng nói trong trẻo: "Mong cô bao dung cho."

Cô lấy canh gà ra, rồi mở cả hộp giữ nhiệt, dịu dàng nói với y tá: "Chiều nay tôi vào bếp, tiện tay nướng một ít custard, cô chia cho mọi người giúp tôi nhé."

Y tá vừa cụp mắt đã thấy đôi bàn tay vốn nên hoàn hảo không tì vết của cô gái tràn đầy sẹo cắt và vết chai, phá hủy cảm giác đẹp đẽ, không giống bàn tay sống trong nhàn nhã sung sướng chút nào.

Từ ngày ông cụ Dung nằm viện, mỗi lần Ngu Thanh Vãn đến bệnh viện đều sẽ mang chút đồ ăn vặt tới cho nhân viên chăm sóc như bọn họ, hoặc ít hoặc nhiều.

Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ hộp đựng đồ ăn, y tá đè nén sự hoài nghi trong lòng, không khỏi cảm khái sự chu đáo của đối phương: "Cảm ơn cô Ngu, cô khách sáo quá."

Hai người đang nói chuyện thì chợt có tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Ngu Thanh Vãn quay đầu, thấy Lâm Sâm - thư ký chủ tịch của Dung Khâm Hoa đang đứng sau lưng mình.

Người đàn ông trẻ này mặc vest, đi giày da, cà vạt cũng đeo chỉn chu, tỉ mỉ, phong thái trưởng thành. Trên sống mũi là gọng kính màu bạc, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt.

"Cô chủ, có tiện nói chuyện đôi câu không?"

...

Trong hành lang, bốn bề vắng lặng.

Lâm Sâm đứng trước mặt Ngu Thanh Vãn, cũng không lãng phí thời gian mà vào thẳng chủ đề luôn.

"Tối nay ở vùng biển gần thành phố Lâm sẽ tổ chức một buổi đấu giá trên du thuyền tư nhân, chủ tịch nghe nói trong hội đấu giá có một tài liệu thuốc Đông y vô cùng quý báu và hiếm thấy, có lẽ sẽ giúp ích cho bệnh của ông ấy."

Người lớn tuổi rồi, đặc biệt là kẻ có tiền như Dung Khâm Hoa, một khi bị bệnh thì sẽ nghĩ mọi cách dùng tiền tài kéo dài tuổi thọ. Cho nên mấy hôm nay ông ta mới bắt Ngu Thanh Vãn dùng đủ loại dược liệu sang quý ninh thành đủ mọi loại canh khác nhau để đưa tới bệnh viện.

"Thời gian tham gia là hai ngày, chủ tịch hy vọng cô có thể mang thứ đó về."

Ngu Thanh Vãn sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm: "Tôi đi á?"

Lâm Sâm gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."

Cô hơi cau mày, lộ vẻ khó hiểu, sau đấy lại nhẹ giọng hỏi: "Sao cứ phải là tôi đi mới được?"

Cô vừa hỏi, Lâm Sâm đã lấy thiệp mời trong cặp công văn ra, đưa cho cô.

Giọng của anh ta cũng có vẻ hơi nghiêm trọng: "Bởi vì thiệp mời đưa đến Dung Thị chỉ viết tên của một mình cô chủ thôi."

Ngu Thanh Vãn sửng sốt nhận lấy, mở thiệp mời ra.

Trên tấm thiệp mời màu đen cực mịn tay in hoa văn vàng nhạt, quả nhiên là tên của cô.

Ngu Thanh Vãn lật sang mặt bên kia, bên mời không ký tên.

Từ vài năm trước được nhà họ Dung nhận nuôi, bởi vì sức khỏe không tốt nên Ngu Thanh Vãn gần như không ra ngoài giao thiệp, không qua lại với giới thượng lưu thành phố Lâm, cũng rất ít người quen biết cô.

Ai lại gửi cho cô thiệp mời mà chỉ có giới quyền quý mới có thể đến như vậy chứ?

Ngu Thanh Vãn thoáng trầm ngâm, sau đó ngập ngừng hỏi lại: "Là anh Chung à?"

Đáy mắt Lâm Sâm thoáng động, sau đấy đáp lời: "Chuyện này tôi cũng không chắc, nhưng đúng là gần đây cậu Chung có kế hoạch về nước."

Trong lòng Ngu Thanh Vãn thoáng cái dâng lên cảm giác bất an vô cùng, muốn lên tiếng từ chối.

Nhưng khi cô mấp máy môi định nói thì lại như nghĩ đến gì đó, hàng mi dày cụp xuống.

Cô vốn không có quyền từ chối.

Bắt đầu từ ngày cô bị Dung Khâm Hoa nhận nuôi, cuộc đời cô đã không phải do cô làm chủ nữa rồi.

Dung Khâm Hoa nắm mọi điểm yếu của cô trong tay.

Cô không thể ngỗ nghịch làm trái ý của ông ta, nếu không sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Cô như một con chim bị nhốt trong lồng, không ngừng phản kháng rồi lại không ngừng thất bại, tới cuối cùng đã hoàn toàn đánh mất can đảm chống cự.

Điểm này Lâm Sâm biết, Ngu Thanh Vãn thì càng hiểu rõ..

Cuối cùng, cô cụp mi, che khuất vẻ tối tăm trong đáy mắt.

Cô không nhiều lời thêm nữa, ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi."

Cô gái rũ mi thuận theo, gương mặt trắng nõn lộ ra vài phần trong suốt ốm yếu, trong đôi mắt hạnh ảm đạm không chút ánh sáng.

Lâm Sâm khựng lại, sâu trong đáy mắt xẹt qua vẻ không đành lòng khó có thể nhận ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Anh ta máy móc nói: "Lát nữa tôi sẽ tự mình đưa cô tới đó."

...

Chỉ còn vài tiếng là đến giờ lên thuyền, Lâm Sâm đưa Ngu Thanh Vãn về nhà họ Dung thu dọn hành lý.

Trong nhà tổ rất im lặng, người hầu dọn dẹp vệ sinh gọn gàng ngăn nắp.

Ngu Thanh Văn lên tầng hai, về phòng của mình, lấy vài bộ quần áo để thay rồi cho vào vali.

Rất nhanh sau đó, cửa phòng bị gõ vang, một người phụ nữ mặt tròn bưng đồ ăn bước vào, gương mặt hòa ái dễ gần.

Là dì Lý, người hầu nhà họ Dung.

Bốn năm trước, khi Ngu Thanh Vãn vừa tới nhà họ Dung, dì Lý là người chăm nom cuộc sống hàng ngày cho cô.

Dì Lý bưng một chiếc khay, trên khay là một bát nước thuốc Đông y đen như mực, nóng hầm hập, tản ra mùi đắng nghét.

Có lẽ dì Lý nghe nói cô chuẩn bị ra ngoài nên lúc lên tầng còn cố ý mang mấy túi thuốc đã đun sẵn chia ra, khi nào uống thì chỉ cần hâm nóng lại là được.

Thấy Ngu Thanh Vãn tự thu dọn hành lý, bà ấy thân mật nói: "Cô chủ, mang mấy bộ dày dày đi, mấy hôm nay giao mùa, đừng để bị cảm lạnh."

Ngu Thanh Văn cười: "Vâng, cảm ơn dì Lý."

Ngu Thanh Vãn ốm yếu, chỉ có thể uống thuốc Đông y quanh năm để điều dưỡng. Mỗi lần chuyển mùa, chỉ cần trời hơi trở lạnh là cô sẽ ốm nặng một trận.

Không cần dì Lý nói, tự cô cũng biết phải cẩn thận.

Ngu Thanh Văn nhận bát thuốc, chờ nguội bớt rồi mới bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Khi dòng nước thuốc nóng ấm trượt từ cổ họng vào dạ dày, hàng mày lá liễu của cô cũng nhăn chặt lại, mặt mày co rúm.

Đắng... đắng đê thấu tim gan.

Rõ ràng cô đã uống nhiều năm vậy rồi, nhưng vẫn không cách nào quen được vị đắng chát này.

Cũng không biết khi nào chuỗi ngày như vậy mới kết thúc.

Ngu Thanh Vãn lại vội vàng cầm viên kẹo cạnh bát thuốc lên ngậm, vị ngọt lan tràn nơi chóp lưỡi, xua tan đắng cay. Bấy giờ cô mới thả lỏng lông mày.

Dì Lý nhận lấy chiếc bát trống, nhìn gương mặt trắng đến quá mức của cô, đau lòng không thôi: "Chờ khi nào cậu Chung về nước là có thể quyết định hôn sự với cô chủ rồi. Khi ấy cô chủ có thể dọn khỏi nơi này..."

Ngu Thanh Vãn mới nghe nửa câu, ánh mắt đã thoáng ảm đạm, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Dì Lý, quan hệ giữa cháu và anh Chung không như dì tưởng đâu."

Dì Lý chỉ cho rằng cô xấu hổ nên không tiếp tục trêu chọc nữa. Lúc quay đầu lại thấy chậu hoa tươi trên bàn của Ngu Thanh Vãn: "Chậu hoa này mang vào phòng ngủ lâu quá rồi, lát nữa tôi mang nó ra ngoài hứng chút nắng."

Dì Lý nói xong thì bưng bát thuốc đi ra ngoài trước, phòng ngủ lại quay về vẻ an tĩnh.

Ngu Thanh Vãn cũng nhìn về phía chậu hoa trên tủ đầu giường, thoáng giật mình ngẩn ngơ.

Cánh hoa hải đường trắng nõn đã hơi héo úa, màu cánh hoa gần như trong suốt, nhụy hoa cũng không còn rực rỡ nữa, vẻ đẹp sót lại rơi khỏi lòng bàn tay, gợi cảm giác vỡ nát khó có thể gọi tên.

Cô vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, đáy mắt không nhịn được để lộ một phần đau thương.

Cây hoa yếu ớt sắp héo rũ này chỉ có thể bị người ta đào từ nhà ấm này mang tới nhà ấm khác, dựa vào dinh dưỡng do người khác đưa cho mà sinh tồn, vận mệnh đã sớm được chú định, đáng thương làm sao.

Rất giống cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi