SỦNG CHỨNG - MỘC VŨ NGUYỆN

Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang bữa tối đến phòng Ngu Thanh Vãn.

Ngoài đồ Nhật mới được vận chuyển bằng máy bay, còn có một bình rượu sake nhỏ.

Nhớ tới một lúc nữa Hạ Thành sẽ về, cô muốn xem hình xăm của anh, có thể cần một chút rượu để lấy can đảm.

Ngu Thanh Vãn cắn môi, thấy hơi chộn rộn.

Cô chỉ lén uống một chút, không bị Hạ Thành phát hiện ra là được.

Rượu sake kiểu Nhật vào miệng hơi cay, hậu vị có mùi thơm của gạo, ngon hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Không biết từ bao giờ, Ngu Thanh Vãn đã uống ba chén nhỏ xuống bụng.

Ý thức dần trôi dạt, nhưng không choáng váng lắm, vẫn còn tỉnh táo.

Trước khi Hạ Thành về, cô vội vàng tiêu hủy chứng cứ, rửa sạch chén rồi úp trở lại.

Rất nhanh, cửa vang lên tiếng lạch cạch.

Hạ Thành về rồi.

"Anh về rồi à?"

Ngu Thanh Vãn chớp mắt, phát hiện anh đã thay một bộ quần áo.

Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ừm."

Cho dù anh đã thay đồ, Ngu Thanh Vãn vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người anh, còn cả hơi thở tàn nhẫn kia nữa.

Cô đã quá hiểu anh, biết anh chắc chắn đã làm xong gì đó rồi mới về.

Hạ Thành liếc mắt nhìn cô, khàn giọng hỏi: "Vết thương còn đau không?"

Ngu Thanh Vãn lắc đầu, lông mi run lên.

Im lặng một lúc, cô ngước mắt lên, nói với anh: "Chúng ta đi ngâm suối nước nóng một lúc đi."

Trong căn phòng mà Hạ Minh Phi cho người sắp xếp cho bọn họ có một bể suối nước nóng riêng, ở ngay trong sân này.

Ngu Thanh Vãn cảm thấy, tâm trạng của anh bây giờ có thể cũng cần phải có một số cách để làm dịu đi.

Ban nãy nhìn thấy cô bị thương, anh còn sợ hơn cả cô.

Hạ Thành nhìn băng gạc trên cánh tay cô, mím môi từ chối: "Tay em bị thương rồi, không được."

Ngu Thanh Vãn cụp lông mi, giọng điệu hơi mềm mỏng, có ý làm nũng, khẽ kéo cổ tay áo anh.

"Không chạm vào nước là được, em để cánh tay ra ngoài, sẽ không dính nước đâu. Nếu không hôm nay uổng công tới đây đó..."

Ngay mai cô phải về thành phố tiếp tục chuẩn bị chuyện triển lãm tranh rồi, chắc chắn sẽ không ở thêm một đêm nữa, mất công tới một chuyến thực sự rất đáng tiếc.

Dưới ánh đèn dìu dịu, đôi mắt cô gái sáng ngời, cứ nhìn anh lom lom như vậy.

Hạ Thành nhíu mày bất lực, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Ngu Thanh Vãn đi vào phòng thay đồ bơi trước.

Cô không tự mang đồ bơi tới đây, là người của khách sạn chuẩn bị cho, là một bộ đồ bơi dây màu trắng, phần trên và phần dưới tách rời, sau lưng khoét sâu, thiết kế dạng bikini, tất cả cảm giác an toàn chỉ tới từ chiếc dây mảnh sau lưng.

Ngu Thanh Vãn chưa từng mặc đồ bơi lộ như vậy, mặc như vậy ra ngoài luôn thì thấy hơi ngại. Cô băn khoăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn khoác thêm một chiếc áo choàng tắm mỏng vào.

Đợi cô thay đồ xong đi vào sân, Hạ Thành vẫn chưa đi ra.

Cô vội vàng cởi áo choàng tắm ra bước vào bể, giấu phần cơ thể từ dưới cổ trở xuống vào trong nước, sau đó đặt cánh tay bị thương kia lên rìa bể suối nước nóng, như vậy sẽ không dính vào.

Dòng nước ấm nóng chảy qua bao phủ toàn thân cô, cảm giác ấm áp chậm rãi chảy dọc tứ chi, thúc đẩy chút men say ban nãy, nhiệt độ dâng trào.

Rất nhanh, Ngu Thanh Vãn đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau.

Hơi thở của cô vô thức ngưng lại, lẳng lặng vùi mình vào trong nước sâu hơn một chút, cứ như đang lừa mình dối người.

Hạ Thành nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của cô, khom lưng xuống nhẹ nhàng bế cô lên.

Cô quá gầy, trọng lượng lúc bế lên ngồi trên người anh thực sự chẳng khác nào bế một con thỏ trong lòng.

Phần eo mềm mại như thể chỉ dùng chút lực thôi là có thể bẻ gãy.

Tư thế ngồi nghiêng trên đùi anh, cánh tay cô có thể thuận thế đặt lên vai anh, sẽ không dính nước, chỉ là ái muội quá thôi.

Ngu Thanh Vãn phát hiện Hạ Thành cũng khoác một tấm áo choàng tắm mỏng xuống nước, nửa thân trên không lộ ra ngoài như cô muốn.

Cô ho khẽ một tiếng, không muốn mục đích của mình bị lộ tẩy quá nhanh, thế là thử tìm một chủ đề làm dịu bầu không khí lúc này: "Chị và bác sĩ Đàm, có phải là..."

Hạ Thành khẽ đáp một tiếng, ánh mắt tối tăm không kìm chế được dừng trên chóp tai đỏ ửng của cô.

"Ừm."

Ngu Thanh Vãn ngơ ngác chớp mắt, lại tò mò hỏi: "Vậy từ lúc nào bọn họ..."

Hạ Thành không định giấu cô, thản nhiên nói: "Mấy năm trước Đàm Nghiên bị gia đình đưa ra nước ngoài, khi đó cậu ta không biết chuyện nhà họ Hạ, đợi đến khi biết được rồi, Hạ Minh Phi đã đồng ý gả cho Cung Triệt."

Tâm tư con người Đàm Nghiên sâu xa, giấu tình cảm với Hạ Minh Phi suốt mười mấy năm, người xung quanh đều không biết.

Anh tiện tay vén một lọn tóc dài xõa trên vai cô lên, lơ đãng quấn trên đầu ngón tay chơi đùa.

"Anh cũng mới biết chuyện này chưa lâu, sao em phát hiện được?"

Ngu Thanh Vãn nhỏ giọng trả lời: "Hôm đó ở bữa tiệc em nhìn thấy dấu son trên cổ áo bác sĩ Đàm..."

Nghe vậy, Hạ Thành cười khẽ, giọng điệu sâu xa: "Quan sát người khác thì lại kỹ quá nhỉ."

Nghe ra sự ghen tuông trong lời anh nói, Ngu Thanh Vãn mím môi, giải thích cho bản thân: "Em chỉ vô tình nhìn thấy thôi mà..."

Nhắc tới chữ "nhìn" này, Ngu Thanh Vãn bỗng nhớ tới chuyện quan trọng.

Cô cắn môi, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em có thể nhìn thử hình xăm trên người anh không... em muốn xem."

Hạ Thành khựng lại mấy giây, sau đó tùy tiện kéo áo choàng tắm đã bị nước thấm ướt trên người từ lâu xuống.

Cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng nhìn thấy rõ được hình trên lưng anh.

Cô lướt qua vai cổ anh, nhìn thấy đường nét phần lưng rắn chắc mượt mà. Ngoài những vết sẹo chằng chịt ra thì còn có hình xăm kia.

Hô hấp của cô không nhịn được mà ngừng lại một nhịp.

Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy trên người người khác có một hình xăm diện tích lớn như vậy.

Dây leo quấn lấy giá thập tự leo lên trên, cánh chim ưng xòe ra thoải mái, chiếm một mảng lớn da thịt, cho người ta một cảm giác kì dị mà lớn mạnh, giống cảm giác mà anh mang tới cho người khác.

Trong ấn tượng của Ngu Thanh Vãn, nếu xăm một hình xăm diện tích lớn như vậy thì dù nhiều dù ít cũng sẽ làm mất đi vẻ đẹp của rất nhiều cơ thể.

Nhưng trên người Hạ Thành thì không.

Không những không mất đi, ngược lại càng khiến người khác chấn động, gây ấn tượng mạnh về thị giác.

Màu da anh trắng lạnh, đường nét cơ thịt rắn chắc rõ ràng, cơ bụng rõ ràng nổi bật, đường vai cổ cũng rất mượt mà, hình xăm diện tích lớn bao phủ một phần ngực, nối liền tới sau lưng.

Nổi loạn khó thuần, nhưng lại tràn đầy sự hoang dã.

Gợi cảm muốn chết.

Cô không nhịn được mà khẽ nuốt nước miếng, tim đập bình bịch, khẽ hỏi anh: "Sao anh lại xăm?"

Hạ Thành cụp mắt, giấu đi vẻ u ám thoáng qua nơi đáy mắt kia, nghe giọng vẫn lơ đãng như thường ngày.

Anh không nói thật: "Muốn thì xăm thôi, đâu ra lắm lý do thế."

Đúng thật là anh có cái tính phản nghịch, câu trả lời này khiến Ngu Thanh Vãn không nghĩ nhiều thêm nữa.

Tầm mắt cô dừng trên ba chữ cái nằm trong hình xăm, hai chữ trong đó cô không hiểu, giống tiếng Phạn.

Cô vô thức vươn đầu ngón tay ra: "Cái này nghĩa là gì?"

Hạ Thành khẽ đáp: "Làm ác."

Anh luôn cảm thấy bản thân đã làm rất nhiều điều ác, ngày nào cũng đang vật lộn trong vũng bùn lầy.

Ngu Thanh Vãn vô thức nín thở, lồng ngực dâng lên cảm giác đau nhói.

Ngoài hai chữ Phạn kia ra, còn có một chuỗi chữ cái.

... Vãn.

Là tên của cô.

Vừa khéo được xăm ở bên rìa trái tim anh.

Trái tim trong lồng ngực lại nảy lên bất chấp khống chế, Ngu Thanh Vãn nắm chặt đầu ngón tay, cố gắng khắc chế sự rung động ấy.

Hạ Thành nắm lấy đầu ngón tay cô, thấp giọng nói: "Cứ đòi ngâm suối nước nóng, hóa ra là có suy nghĩ này à?"

Tính toán nhỏ bé cứ thế bị anh vạch trần, hai tai Ngu Thanh Vãn hơi nóng lên.

Cô gượng gạo dời mắt đi: "Em chỉ nhìn chút thôi..."

Mà một giây sau, hai má cô đã bị tay anh tóm lấy, quay mặt cô lại hướng anh.

Hàng mi dính hơi nước hơi run rẩy, cách làn sương mờ, cô chỉ thấy ngũ quan tuấn mỹ thâm thúy của ngời đàn ông lại gần trong gang tấc, liếc mắt xuống là yết hầu sắc bén, trong màn sương mù mông lung lại càng thêm gợi cảm.

"Anh có bảo không cho em xem đâu."

Anh sợ làm cô sợ.

Dù sao cũng có rất nhiều người không thích điều này.

Thấy cô không hề chớp mắt, Hạ Thành nhíu mày, tưởng là cô không thích.

"Không đẹp à?"

Cô chớp chớp mắt, bất giác nói ra lời thật lòng: "Đẹp mà."

Dưới ánh trăng vành vạnh, con ngươi long lanh của cô gái như ngậm nước, phản chiếu lại bóng dáng anh, trên cần cổ trắng nõn còn có mấy giọt nước chảy xuống theo đường cong, cảm xúc mềm mại trên người vô tình kích thích thần kinh anh.

Yết hầu Hạ Thành khẽ chuyển động, khàn giọng hỏi: "Cái gì đẹp?"

Cô vừa muốn lui về sau, nhưng lại bị anh nắm lấy eo, kéo trở về lồng ngực.

Từng gợn sóng lập tức lan ra trên mặt nước.

Màn sương trắng trong suối nước nóng mờ mịt trong không khí, mê mang trước tầm mắt, nhiệt độ trên mặt cũng từ từ tăng cao.

Hô hấp của Ngu Thanh Vãn lập tức trở nên dồn dập, cảm giác cánh tay giam cầm bên người cô túm chặt hơn, cô lại ngồi lại lên đùi anh.

"Còn chưa trả lời đã định đi rồi à?"

Người đàn ông dán môi bên tai cô, chậm rãi mân mê trên đầu tai.

"Hình xăm đẹp hay anh đẹp?"

Bóng đêm mênh mang, hơi nóng mù mịt quanh suối nước nóng, sương trắng mờ ảo lượn lờ bốn phía.

Trái tim đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Ngu Thanh Vãn chỉ cảm thấy não bộ mình như mất đi khả năng suy nghĩ, buột miệng nói ra đáp án theo bản năng.

"Anh đẹp..."

Anh hôn lên tai cô như khen thưởng, giọng nói trầm thấp từ tính tấn công màng nhĩ cô.

"Ngoan."

Không biết có phải bị men say ảnh hưởng không mà Ngu Thanh Vãn chợt cảm thấy não mình trống rỗng, khuôn mặt người đàn ông cũng như dính phải sương mù, mông lung trong làn nước, không nhìn thấy rõ.

Anh nghiêng đầu qua, cắn dây đeo trên cổ cô, gỡ ra.

Hàm răng hơi chạm vào da thịt mang lại xúc cảm lạ thường, cô không khỏi cong người lên, da thịt bại lộ trong không khí. Chưa chờ hơi lạnh có cơ hội xâm nhập, cô đã bị anh bế về phòng ngủ.

"Hạ Thành..."

"Gọi anh là gì?"

Cô cong người lên, bàn tay khớp xương rõ ràng kia bắt đầu chậm rãi tuần tra, đụng chạm không biết nặng nhẹ như đang phạt cô xưng hô sai cách.

"Hôm qua gọi sao thì hôm nay gọi vậy."

Ở suối nước nóng lộ thiên, gió đêm khẽ thổi qua, làn da bại lộ trong không khí lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình, sức lực toàn thân đều vỡ tan. Cô ghé vào vai anh, cắn chặt môi, thẹn thùng không dám phát ra âm thanh nào.

Cô ngại không dám gọi.

Men say lẫn với hơi nóng xông thẳng lên mặt cô, nhuộm đỏ gò má trắng nõn của cô gái, mái tóc dài tán loạn rơi trên lớp chăn trắng tinh, đôi hàng mi dài khẽ run rẩy.

Ánh mắt Hạ Thành bỗng tối đi, cúi đầu xuống.

Hơi thở nóng lên, ánh trăng vành vạnh ngoài cửa sổ lay động, làn sương mờ ảo, hơi nước ướt át leo lên cửa sổ thủy tinh, trước mắt bỗng trắng xóa, cơn buồn ngủ ập đến từng trận.

Không biết đã qua bao lâu, đôi môi mỏng của người đàn ông óng ánh nước, anh ngồi dậy, kéo tủ đầu giường lấy một cái hộp ra khỏi đó.

Thấy kích thước ghi trên đó, anh lập tức nhíu mày.

Kích thước thông thường, nhưng không đủ cho anh.

Hạ Thành nín thở, không thể không ngồi dậy gọi điện thoại cho lễ tân bảo họ đem hộp mới đến.

Đợi người của khách sạn mang cỡ to nhất đến, Hạ Thành về phòng, chỉ thấy cô gái đang nằm nhắm mắt, mái tóc tán loạn che đi khuôn mặt cô, chỉ để lộ cái cằm nhỏ. Cô ngủ rất say, như thể buồn ngủ lắm vậy.

Anh mới ra ngoài có một lúc mà cô đã thiếp đi rồi.

Hạ Thành không cam tâm nhíu chặt đôi mày, thấp giọng hỏi cô: "Ngủ rồi à?"

Đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều.

Cảm giác khô nóng khó nhịn, Hạ Thành thở hắt ra, nhíu mày lại, nhìn cánh tay tinh tế của cô bị cuốn băng gạc, trong lòng hơi không nỡ.

"Hôm nay cho em nợ trước vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi