Thư quán nằm ở quảng trường phía bắc Ly thành, chiếm diện tích khoảng ba trăm thước vuông. Có thể nói là một trong những tòa kiến trúc rộng lớn nhất Ly thành, nơi đây cũng là địa điểm tượng trưng cho văn hóa và kiến thức phong phú của dân chúng của Ly thành.
Trước cửa Thư quán có rất nhiều cột trụ to lớn, phía trên đó được điêu khắc vô số văn tự và đồ án kỳ lạ, trong đó cũng có không ít đồ đằng cổ xưa không thể nào hiểu nổi.
Sở Mộ lần đầu tiên nhìn thấy một Thư quán có khí thế hùng tráng như vậy, trong lòng âm thầm cảm khái vô tình liếc sang mấy hình tượng đồ đằng ở trên cột trụ.
Những hình ảnh đồ đằng được điêu khắc trông rất sống động, thậm chí giống như có ma lực đặc thù nào đó dẫn dắt ý thức Sở Mộ từ từ dung nhập vào trong ngụ ý cổ xưa muốn truyền đạt.
"Chuyện gì đó?" Diệp Khuynh Tư thấy Sở Mộ biểu hiện kỳ quái liền dừng bước, nghi ngờ hỏi.
"Hình như ta nhìn thấy cái gì đó, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác."
Sở Mộ lắc đầu bất đắc dĩ, không có tiếp tục ở lại nơi đó tìm hiểu sự tình.
Mới vừa rồi Sở Mộ nhìn qua có cảm giác rất kỳ quái, vốn là một hình ảnh xa lạ lại mang đến cho hắn cảm giác tương tự nhau, giống như là một loại ký ức bị khơi gợi lên vậy.
Cảm giác như vậy chỉ hiện lên trong tâm trí hắn trong một sát na, khi Sở Mộ cố ý suy nghĩ thì không nhớ nổi gì hết, cho nên Sở Mộ cũng không có ý định suy nghĩ quá nhiều.
Thư quán chỉ có một tầng, giá sách cực kỳ cao trải dài thành từng hàng thẳng tắp, kích thước không gian bên trong rộng lớn đến mức không thể nào ngờ nổi. Sở Mộ có cảm giác như mình bỗng nhiên hóa thành nhỏ xíu, giống như chàng tí hon lọt vào vương quốc người khổng lồ vậy.
Những chủng tộc Hồn sủng không giống nhau sẽ có ngoại hình năng lực và khác nhau, ngay cả Hồn sủng đồng tộc có những đặc điểm khác biệt. Sở Mộ chỉ dạo được nửa vòng đã có thể cảm nhận được thế giới Hồn sủng khổng lồ tới mức nào, trên đời này có bao nhiêu người có khả năng tiếp thu tất cả kiến thức về Hồn sủng vào trong đầu của mình đây?
Số lượng sách hiển nhiên không thể nào đoán chừng, Sở Mộ biết đây là trí tuệ kết tinh mấy ngàn năm của tiền nhân nên vô cùng trân trọng. Nếu không có bọn họ dẫn đường đi trước thì loài người rất khó lòng chinh phục thế giới Hồn sủng bao la bát ngát, cũng không thể sinh ra nền văn minh sáng lạn như ngày hôm nay.
Một Tàng thư quán chứa đựng khối lượng sách khổng lồ như thế làm cho Sở Mộ cũng bắt đầu kính nể cái người xây dựng nên tòa kiến trúc này, sau đó tìm kiếm và thu gom sách về lại một chỗ thật sự là một kỳ công.
Biển sách mênh mông, nếu như không có ngoại hình tham chiếu, miêu tả, giới thiệu năng lực thì rất khó tìm thấy loại Hồn sủng muốn biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnY truyenfull.vnDiệp Khuynh Tư và Sở Mộ dựa vào trí nhớ của mình bắt đầu tìm kiếm những quyển sách có nội dung thiên về «Trùng hệ Sủng Giám» và «Yêu Linh Sủng Giám».
Không thể không nói Thư quán của Ly thành tập hợp các loại Hồn sủng cực kỳ phong phú, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư căn cứ vào ngoại hình và năng lực của đám hung vật đã phát hiện ra rất nhiều loại Hồn sủng tương tự. Những quyển sách này ngay cả tòa thành cấp mười cũng chưa chắc có, thế mà nơi này lại có nguyên một dãy thật dài giới thiệu từng chủng tộc một, có thể nói là cần cái gì là có cái đó.
"Có một số chủng tộc tương tự, nhưng mà không phù hợp với biểu hiện của đám hung vật. Thí dụ như chủng tộc Trùng hệ này, ngoại hình phù hợp với hung vật nhưng không có năng lực ẩn hình. Hơn nữa chi sau hình như không thô to bằng đám hung vật kia."
Diệp Khuynh Tư cúi đầu vừa đọc vừa nói, sau khi dứt lời liền xoay người muốn đưa sách cho Sở Mộ.
Trong lúc Diệp Khuynh Tư đang nói thì Sở Mộ cũng cúi đầu phân loại sách không có lưu ý đến Diệp Khuynh Tư đang đứng gần mình. Kết quả là Sở Mộ cũng đồng thời xoay người lại, thế là cả hai va chạm vào nhau, quyển sách trên tay rơi thẳng xuống đất.
Sở Mộ ngẩn người chốc lát, sau đó mới cười cười ngại ngùng, ngồi xổm xuống định lượm cuốn sách lên.
Diệp Khuynh Tư cũng ngồi xuống nhặt lấy sách của mình, khi vừa ngẩng đầu lên thì khuôn mặt cả hai người cơ hồ chạm vào nhau.
Sở Mộ lại ngơ ngác, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Tư chỉ cách hắn có vài phân. Thậm chí hắn có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể nàng.
Diệp Khuynh Tư phản ứng rất nhanh, nhận thấy được ánh mắt xâm lược của Sở Mộ ập tới liền vội vàng đứng lên, phất tay thả mái tóc dài xuống che mất một nửa phần ngực trắng nõn.
Sở Mộ cũng chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên không nói lời nào thì lúng túng không biết nên nói gì cho tốt. Dù sao trong tình huống kia rõ ràng là hắn đã bay mất thần hồn rồi.
Hai người chung đụng với nhau quãng thời gian cũng không ngắn, mới ban đầu Sở Mộ chỉ cảm thấy hứng thú đối với vẻ mỹ lệ và khí chất đặc biệt của Diệp Khuynh Tư, nhất là nàng có năng lực xử lý và tài trí làm cho Sở Mộ càng thêm thưởng thức.
Ví dụ như trước kia Diệp Hoàn Sinh từng hỏi một câu:
"Ngươi thật sự không có hứng thú đối với muội muội của ta?"
Ở thời điểm hiện tại chắc chắn Sở Mộ không dám khẳng định như trước, có lẽ trong lúc vô tình hắn đã sinh ra chút ít tình cảm với Diệp Khuynh Tư. Rõ ràng nhất là tình huống lúc nãy, chỉ một cử động nho nhỏ, vô tình đã làm cho hắn luống cuống không biết xử lý thế nào. Vào lúc đó Sở Mộ biểu hiện đúng y như một người nam tử phải có khi đối diện nữ tử xinh đẹp.
"À, ờ, ngươi mới vừa nói gì đó?."
Hồi lâu sau, rốt cuộc Sở Mộ thân là nam nhân đành phải làm mặt dày phá vỡ không khí lúng túng.
Diệp Khuynh Tư làm như giật mình tỉnh lại, vội vàng lật sách ra tìm kiếm trang sách lúc nãy định nói.
Lật một hồi nhưng Diệp Khuynh Tư vẫn tìm không ra trang đó, cuối cùng thở dài một hơi khép sách lại, tự mình tóm tắt luôn:
"Mới vừa mới ta thấy một loại Hồn sủng rất giống, nhưng cảm thấy không phải là đám hung vật kia. Ngươi có tìm được đầu mối nào không?"
"Ừ, để ta lật cho ngươi xem."
Bởi vì bộ sách rơi xuống gấp lại, cho nên Sở Mộ cũng phải tìm kiếm lại từ đầu.
Diệp Khuynh Tư nhìn Sở Mộ lật từng trang sách, đảo qua đảo lại hồi lâu nhưng Sở Mộ không thể hiểu nổi tại sao mình không thể nào tìm được cái trang giới thiệu lai lịch Hồn sủng mời vừa thấy lúc nãy. Nét xấu hổ trên mặt càng lúc càng đậm.
Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư bật cười ha hả.
Nàng cầm lấy quyển sách của Sở Mộ, sau đó đặt quyển sách của mình vào trong tay Sở Mộ.
Sở Mộ đầu tiên là ngơ ngác, mờ mịt một trận, nhưng ngay sau đó nhìn xuống bìa sách liền hiểu ra vấn đề, cũng không nhịn được mở miệng ra cười cười ngây ngô.
Thì ra hai người bọn họ tìm được hai loại Hồn sủng rất tương tự, nhưng không phải là đám hung vật kia.
Cuối cùng Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đành phải cầm quyển sách nói về hai loại Hồn sủng rất giống đi hỏi thăm các vị học giả trong Thư quán.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tìm được một vị học giả có chòm râu dê rất dài. Sau khi hắn tiến hành xem xét trang sách mà Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đưa cho đã cau mày suy nghĩ thật lâu, thỉnh thoảng đi đến giá sách cũ kỹ gần đó lôi xuống một vài cuốn sách phủ đầy bụi bặm.
"Ta nghĩ chúng nó không phải là Hồn sủng." Rốt cục lão học giả kia cho ra kết luận cuối cùng.
"Không phải là Hồn sủng?" Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đều cực kỳ kinh ngạc khi nghe thấy câu này.
"Trên thực tế coi như là Hồn sủng, nhưng mà chúng nó thuộc về tộc quần tương đối đặc thù, được gọi là Nô sủng." Lão học giả vuốt vuốt chòm râu của mình, chậm rãi nói.
Diệp Khuynh Tư và Sở Mộ trợn mắt nhìn nhau, hiển nhiên là hai người bọn họ chưa từng nghe qua danh từ Nô sủng này.
"Nô sủng có thể là định nghĩa nô lệ của Hồn sủng, hoặc là con của mẫu thể."
"Loại Nô sủng này phần lớn xuất hiện ở trong chủng tộc Trùng hệ Hồn sủng. Lấy thí dụ như một con hoàng hậu Nghĩ tộc, nó có năng lực sinh sản vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần đến thời kỳ sẽ không ngừng sinh sôi nẩy nở ra một quân đoàn chiến sĩ tạo thành thế hệ Nghĩ tộc khổng lồ. Thật ra những sinh vật này sinh vật được sinh sôi kiểu này sẽ rất khó ký kết với nhân loại, bởi vì chúng đã tự nhiên hình thành khế ước với mẫu thể đã sinh ra chúng."
Oai dọc truyện cứu tinh ba the quyết di a