Sở Mộ đã tiêu hao tinh thần lực khá nhiều, vì lý do an toàn nên hắn không dám tùy ý đi loạn, tìm kiếm một hồi mới phát hiện một hang động hình thành từ dây leo dại tương đối bí ẩn.
Sở Mộ cảm thấy may mắn là ngay khi chui vào trong động trú ẩn, bên ngoài đã xuất hiện một cơn mưa phùn ập xuống, toàn bộ khu rừng lập tức ướt nhẹp, không khí mát mẻ hơn rất nhiều.
Hang động có lẽ do loài thực vật Đằng hệ (dây leo) nào đó lưu lại, bên trong còn có chút ít cỏ khô. Sở Mộ ôm Mạc Tà ngồi ở trong động, chọn vị trí có thể dễ dàng quan sát khung cảnh bên ngoài.
Phạm vi Tù đảo vô cùng rộng lớn, nhưng tầm nhìn lại bị hạn chế rất nhiều. Lúc này mây đen bao phủ làm cho người ta sinh ra cảm giác ngột ngạt khó tả, Sở Mộ nhìn rừng rậm bát ngát, nhìn bầu trời bao la, dần dần xuất thần.
Suy nghĩ bắt đầu theo mưa bụi trôi đi, trong đầu hắn không nhịn được hiện ra vài đoạn hình ảnh từng trải qua, vẻ mặt dần dần bị u buồn chiếm cứ.
Sở Mộ lúc còn nhỏ ở cùng phụ thân Sở Thiên Thừa một đoạn thời gian, cuộc sống trôi qua cực kỳ yên bình và ấm áp. Sở Thiên Thừa ở trong lòng Sở Mộ như thầy như bạn, Sở Mộ không phải câu nệ và kính sợ như đối với trưởng bối. Thông thường cả hai sẽ ngồi bình thản trao đổi với nhau, cùng nở nụ cười phát ra từ tận nội tâm. Sở Mộ lúc mười lăm tuổi đã có sự tĩnh táo và trí tuệ hơn xa người thường chính là nhờ Sở Thiên Thừa dạy bảo.
Mặc dù ở trước mặt Sở Thiên Thừa thường xuyên bị giáo huấn đau khổ, có đôi khi còn bị giội nước lạnh vào đầu, nhưng nội tâm Sở Mộ thực ra sùng bái cha mình thâm căn cố đế. Bởi vì cha hắn có kinh nghiệm nhân sinh phong phú, có suy nghĩ cơ trí rộng lớn, có lực lượng cường đại.
Sở Mộ rất hạnh phúc với cuộc sống như thế, mặc dù lúc ban đầu chỉ vì ký kết một hồn ước sai lầm làm cho hắn suýt chút nữa không có cách nào trở thành Hồn sủng sư. Nhưng Sở Mộ chưa bao giờ mất đi lòng tự tin, đó là vì Sở Thiên Thừa luôn luôn ở bên cạnh khích lệ hắn.
Chẳng qua là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, gia tộc dần dần suy thoái làm cho nụ cười vốn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt hắn biến thành bóng lưng vội vã. Đoạn thời gian sau đó, hai người chỉ nói ngắn gọn mấy câu là dứt khoát rời đi xa, hoặc có khi chỉ kịp để lại bức thư vài hàng chữ.
Sở Mộ cũng không phải là đứa nhỏ thích dựa vào trưởng bối, hắn dần dần tìm cách sống độc lập, bắt đầu hiểu được cái gia tộc này ngoại trừ nhờ các trưởng bối chống đỡ thì cần phải có tiềm lực đời sau, đám hậu bối như hắn mới là hi vọng, là tương lai của gia tộc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnY truyenfull.vnLúc mười mấy tuổi, Sở Mộ đã tiếp xúc với không ít bạn bè cùng lứa tuổi những gia tộc khác, các loại so sánh ganh đua, các loại thi đấu, các loại lục đục với nhau liên tiếp xuất hiện giữa đám thiếu nam, thiếu nữ này.
Chẳng qua là hồn ước thứ nhất và hồn ước thứ hai bỗng nhiên mất đi làm cho Sở Mộ không có tư cách đối kháng với đám bạn cùng lứa tuổi.
"Hồn ước thứ nhất..." Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Mộ bỗng nhiên trở nên mê man và khổ sở.
Mỗi lần nghĩ đến hồn ước thứ nhất, trong lòng Sở Mộ chung quy sinh ra tâm tình không tốt, cảm giác chán nản dâng trào.
Hồn ước thứ nhất là một bóng ma to lớn trong lòng Sở Mộ, cái bóng ma này đè nặng tâm linh Sở Mộ, mỗi lần nhớ tới trái tim hắn mơ hồ nhức nhối như bị kim châm. Đồng thời còn có mấy phần tức giận và kiên quyết.
Thời gian cách đây rất lâu, Sở Mộ đã liên hệ Hồn sủng thứ nhất và mẫu thân của mình ở chung một chỗ, không phải vì cả hai có sự liên hệ nào đó, mà là vì các nàng mang đến cho Sở Mộ cảm giác tương tự nhau.
Trong tâm trí Sở Mộ thì hình tượng mẫu thân luôn luôn mơ hồ, ấn tượng của hắn về nàng lúc nào cũng thích đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình. Nàng có một khuôn mặt diễm lệ nhưng lạnh lẽo, nàng rất ít khi cười, đôi mắt của nàng động lòng người như sao sáng về đêm. Có thể nói khiến cho Sở Mộ có ấn tượng khắc sâu nhất chính là hai tròng mắt cao cao tại thượng này.
Vị mẫu thân lạnh lùng này thường xuyên đi ra ngoài, bình thường mấy năm mới gặp được một, hai lần. Sở Mộ nhớ được lần cuối cùng gặp nhau đại khái là lúc mười hai tuổi, đến bây giờ đã qua ba năm rưỡi rồi. Sở Mộ có thể khẳng định nàng thậm chí còn chưa biết con của mình đã mất tích hoặc tử vong.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ không nhịn được lắc đầu ảo não, tình cảm hắn đối với mẫu thân rất nhạt, rất nhạt. Sở Mộ thậm chí không biết tên nàng gọi là gì, hình như có nghe qua cha mình gọi nhủ danh của nàng một lần thì phải? Còn thành viên trong gia tộc không có trực tiếp gọi tên, tất cả đều gọi nàng là Sở phu nhân. Trong trí nhớ Sở Mộ thì nàng chỉ là một nữ tử mỹ lệ và cao ngạo, ngoài ra không còn gì nữa hết.
Mưa phùn không ngừng rơi xuống, không có gió lớn thổi qua nên hạt mưa thẳng đứng, nặng nề, cây cối đã ướt nhẹp, cành lá phát ra ánh sáng lung linh. Thỉnh thoảng còn có một ít Hồn sủng phấn khởi giương cánh bay lên trời cao, có lẽ chúng nó muốn tìm kiếm một nơi trú mưa ấm áp.
Cơn mưa kéo dài hai ngày, trong thời gian này Sở Mộ dốc lòng tĩnh tu và học tập hồn kỹ Thừa Phong.
Kỹ năng Thừa Phong vô cùng đơn giản lại hữu dụng, ít nhất có thể giúp cho Sở Mộ chạy trốn nhanh hơn một chút. Dĩ nhiên tác dụng chủ yếu nhất chính là hỗ trợ Hồn sủng gia tăng tốc độ.
Thừa Phong là kỹ năng cấp bậc Hồn Đồ, Sở Mộ học tập cũng không khó khăn. Trong hai ngày này Sở Mộ cảm thấy bất đắc dĩ nhất là Bạch Yểm Ma lại trưởng thành một giai.
Thời gian một tháng Sở Mộ ở tại Hằng thành, Bạch Yểm Ma đã trưởng thành một giai, nửa tháng ở trên thuyền với Hạ Nghiễm Hàn thì Bạch Yểm Ma cũng trưởng thành một giai, cộng thêm bây giờ nữa thực lực nó đã đạt tới hai đoạn bốn giai.
Sở Mộ đã hỏi Hạ Nghiễm Hàn thông tin về Bạch Yểm Ma, đến tột cùng phải đạt tới mấy giai mới có thể tham gia chiến đấu. Hạ Nghiễm Hàn trả lời còn phải xem tâm tình Bạch Yểm Ma.
Thông thường phần lớn Bạch Yểm Ma đạt tới ba đoạn sẽ có thể triệu hoán ra tham gia chiến đấu. Nhưng mà có một vài Bạch Yểm Ma khó tính có thể sẽ phải đợi tới bốn đoạn.
Sở Mộ đành phải âm thầm cầu nguyện Bạch Yểm Ma của mình không phải thuộc về cái loại bốc đồng hoặc khó tính kia.
Thật ra Sở Mộ cảm thấy bây giờ triệu hoán Bạch Yểm Ma ra chiến đấu là chuyện không quá sáng suốt. Dù sao Bạch Yểm Ma đẳng cấp chủng tộc quá cao, hồn niệm của hắn hiện tại không thể bảo đảm khống chế nó chiến đấu thật hoàn mỹ, nhiều khi lỡ xuất hiện tình huống Hồn sủng phản bội thì hắn khóc không ra nước mắt.
Mưa rốt cuộc ngừng rơi, Sở Mộ đi ra khỏi động hưởng thụ không khí trong lành hiếm có.
Nhưng ngay khi Sở Mộ đang định vươn vai hít vào một hơi khoan khoái, bỗng nhiên có một mùi hương gắt mũi tràn tới.
"Mùi máu tươi?" Sở Mộ lập tức nhíu mày, cẩn thận kéo Mạc Tà núp ra sau thân cây.
Sở Mộ mới vừa ẩn thân thì cách đó không xa bỗng nhiên hiện ra một nam tử người đầy máu tưới. Bên cạnh gã nam tử là một con hai đoạn Man Khuyển, trên người Man Khuyển cũng toàn là máu.
"Xẹt..."
Từ trong cành cây rậm rạp ở sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện huyết quang (tia sáng đỏ như máu), đạo huyết quang lướt sát mặt đất đánh trúng Man Khuyển rất chính xác, trực tiếp cắt Man Khuyển thành hai nửa. Nội tạng bên trong cơ thể và xương cốt hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, rừng rậm sau cơn mưa lại bị mùi máu tươi tanh nồng bao phủ.
Chốc lát sau, từ trong rừng cây hiện ra một sinh vật toàn thân đỏ chót, hình thể con Hồn sủng cao tới hai thước, bộ lông cứng cáp, tứ chi cường tráng, không có đuôi, đỉnh đầu như sói, tròng mắt đỏ rực như trâu điên.
"Tiên Huyết Thú."
Nhìn thấy Tiên Huyết Thú xuất hiện, Sở Mộ lập tức động dung. Có thể nói nếu nhìn thấy bất kỳ Hồn sủng nào ở trên Tù đảo này, Sở Mộ sẽ không lấy làm kỳ quái, nhưng mà Tiên Huyết Thú xuất hiện lại làm cho hắn cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Tiên Huyết Thú là một trong những Hồn sủng chủ lưu ở Cương La thành, thuộc về loại Hồn sủng chính của Dương gia. Gia tộc này lấy việc huấn luyện Huyết Thú mà nổi danh, dựa vào đó thu nạp một mảng lãnh thổ rộng lớn.
Tiên Huyết Thú là Yêu Thú giới - Thú Tộc - Huyết Thú tộc - Tiên Huyết Thú á tộc - trung đẳng cấp chiến tướng.
Tiên Huyết Thú có đặc điểm lớn nhất chính là kỹ năng Thị Huyết và Huyết Cuồng.
Dưới tình huống Thị Huyết, lực chiến đấu của Tiên Huyết Thú tăng cường lên đến trình độ đáng sợ.
Mà Huyết Cuồng càng thêm kinh khủng ở chỗ nó khiến cho Hồn sủng tiến vào trạng thái nổi điên. Sau khi khóa mục tiêu sẽ biến thành vô cùng hung tàn, thô bạo, lực chiến đấu không chỉ tăng cường trong nháy mắt, chiến đấu lại càng không tiếc bất cứ giá nào, hoàn toàn là một mạng đổi một mạng.
"Dương gia? Tại sao bọn họ xuất hiện ở Tù đảo? Tới đây bao nhiêu người?" Sở Mộ vừa nhìn một cái liền nhận ra Tiên Huyết Thú thuộc về Dương gia, bởi vì trên trán Tiên Huyết Thú có khắc dấu hiệu đặc thù của bọn họ.
Oai dọc truyện cứu tinh ba the quyết di a