SỦNG NHẬP TÂM PHI

Editor: MyYen050296

Những ai không thích truyện mình edit vui lòng nhấn back, đừng để lại những bình luận khiếm nhã. Mong mọi người cũng đừng mang sang những trang khác khi chưa có sự đồng ý của Editor.

Nguyễn Lệ liếc nhìn thời gian, Bạc Kha Nhiễm nói đi nhà vệ sinh, mãi cho đến giờ vẫn chưa trở lại.

Chị mới vừa nghe nói gần nhất Hoành Điếm xảy ra rất nhiều chuyện, chị sợ Bạc Kha Nhiễm phát sinh biến cố gì, vì thế liền đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Chị đi đến cửa phòng vệ sinh, phát hiện cửa nhà vệ sinh bị khóa trái, vì thế chị chuẩn bị đẩy cửa, đột nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc.

"Vì cái gì không để ý đến anh?"

Bàn tay Nguyễn Lệ đột nhiên dừng lại.

Này.. này không phải là tiếng nói Thẩm Dữ sao?

Anh.. anh như thế nào lại ở trong nhà vệ sinh nữ.

Chẳng lẽ nói, Thẩm đạo người đàn ông độc thân hoàng kim cư nhiên có người yêu bí mật?

Hơn nữa đối tượng còn là người trong đoàn phim?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Lệ luôn luôn không bao giờ tùy tiện cười trên mặt khó có được hiện lên tia bát quái.

Trái tim đập thình thịch không ngừng, chị rất nhanh sẽ biết được một bí mật động trời.

Tuy rằng chị rất rõ ràng, phía sau không nghe được cái gì, xoay người rời đi mới là chính xác, nhưng..

Đây chính là Thẩm đại đạo diễn, trong giới nổi tiếng là người cuồng công tác bây giờ chị lại biết được bí mật của anh ta, nghe thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào, chị như thế nào có thể bỏ qua.

Giây tiếp theo, bên trong quả nhiên vang lên tiếng nói của nữ nhân.

"Em không để ý đến anh, còn cần lý do sao?"

Mềm mại, thanh thúy, hơn nữa___

Dị thường quen thuộc___

Nguyễn Lệ nhíu lại đầu mày, thanh âm quen thuộc này như thế nào cùng.. Kha.. Kha Nhiễm giống nhau như vậy..

Lại cẩn thận nghe một hồi, Nguyễn Lệ kết luận, tiếng nói của người phụ nữ bên trong chính là Bạc Kha Nhiễm.

"Anh cần."

"Anh cần em nói cái gì.."

"Oanh!"

Đầu Nguyễn Lệ như muốn nổ tung, chân cũng mềm đi.

Những câu nói kế tiếp cơ hồ cái gì chị cũng không nghe rõ, đầu loạn thành một đống tương hồ, đến cuối cùng không biết mình rời đi như thế nào.

**

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ, đôi mắt sâu thẳm của anh từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc như vậy.

"Đã nghe rõ chưa?" Thẩm Dữ tiếp tục hỏi.

Bạc Kha Nhiễm mân môi, con ngươi nhiễm một tầng sương mù.

"Dạ." Cô gật đầu.

Nhìn thấy bộ dáng cô đỏ mặt gật đầu, Thẩm Dữ không khỏi cười cười, nâng tay nhéo nhéo má cô.

"Ngoan."

Hành động sủng nịch của anh như thế càng làm cho Bạc Kha Nhiễm đỏ mặt hơn, cơ hồ sắp bốc cháy, cô đẩy đẩy tay anh.

"Em cần phải trở về.."

Thẩm Dữ câu khóe môi cười, nói: "Được."

Tiếp theo đó, anh ôm cô xuống khỏi bồn rửa mặt, hai chân dẫm trên mặt đất.

"Anh.. anh đi ra ngoài trước đi.." Cô thấp giọng nói.

Thẩm Dữ cười, xoay người hôn lên má trắng nõn của cô một cái.

"Được."

Sau khi Thẩm Dữ rời khỏi, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hai má nóng đến bỏng rát, nhịn không được mà mở vòi nước, nước lạnh làm nhiệt độ trên mặt cô giảm đi không ít.

Cố gắng bình phục tâm tình của chính mình lại một lúc, sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài.

Cô vừa đến lều nghỉ ngơi, liền thấy Nguyễn Lệ đứng ở đằng xa.

Chị ngồi ở đó, mày hơi hơi nhăn lại, thoạt nhìn một bộ mang tâm trạng nặng nề.

"Lệ tỷ, chị làm sao vậy?" Cô đi qua chỗ Nguyễn Lệ hỏi.

Nghe được tiếng nói của Bạc Kha Nhiễm, Nguyễn Lệ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô bước vài bước tới trước mặt chị.

"Xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi, thuận thế ngồi xuống bên cạnh.

Nguyễn Lệ không nói gì, ánh mắt của chị dừng lại trên khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm.

Thái dương hơi hơi ẩm ướt, hai gò má trắng hồng, môi hơi sưng đỏ, son môi cũng trôi không ít.

"Kha Nhiễm.."

Nguyễn Lệ muốn nói lại thôi.

"Dạ?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn chị.

"Quên đi, không có chuyện gì."

"..."

"Không có việc gì, bên kia sắp đưa cơm tới, chuẩn bị đi ăn cơm đi." Nói xong, Nguyễn Lệ từ trên ghế đứng lên đi ra ngoài.

Bạc Kha Nhiễm cũng theo đó đứng lên, cô nhìn bóng dáng chị, không hiểu sao có chút kì quái.

Lệ tỷ đây là làm sao vậy?

Nguyễn Lệ bước nhanh ra khỏi lều, vừa đi ra liền nhìn thấy Thẩm Dữ cùng những người khác đang nói chuyện ở đằng trước, mà ở bên tay trái của anh, để bình giữ nhiệt màu đen.

Trong đầu hiện lên một tia hiểu rõ.

Bình giữ nhiệt màu đen___

Bình giữ nhiệt này, chị cũng tững thấy Bạc Kha Nhiễm cầm, cũng thấy trên người Thẩm Dữ, nếu nói lúc trước là trùng hợp, còn hiện tại, chị có thể khẳng định.

Kha nhiễm cùng Thẩm Dữ dùng chung một bình giữ nhiệt.

Kết hợp những gì chị vừa nghe được ở nhà vệ sinh, chị đã biết vì sao họ lại dùng chung một bình giữ nhiệt.

Cùng Thẩm Dữ nói chuyện yêu đương không phải ai khác, đúng là Kha Nhiễm nhà chị.

Nếu là người đại diện khác biết nghệ sĩ nhà mình có kim chủ lớn như vậy chống lưng, phỏng chừng cao hứng cả ngày đều không yên.

Chị thân là người đại diện, sớm đã lường trước chuyện này nên không thể trách, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng chị lại không thể nào vui vẻ nổi.

Thẩm Dữ ở trong vòng này cũng coi như là người có tiếng, điển hình của người đàn ông độc thân kim cương.

Nhưng, bởi vì anh là người như vậy, nên chị mới càng lo lắng.

Tuy rằng Bạc Kha Nhiễm lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhưng dù thế nào, cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, cũng không có nhiều kinh nghiệm.

Cùng nhân vật như vậy ở cùng một chỗ, cũng không biết là phúc hay họa.

"Lệ tỷ."

Nguyễn Lệ đang suy nghĩ thì bị A Miên đánh gãy.

"Cơm có rồi, đến đây ăn cơm thôi."

Nguyễn Lệ xoay người lại: "Ừ, đến đây."

Bởi vì thời gian quay, cho nên mọi người dùng cơm cùng một lúc, khoảng mười phút sau, các diễn viên và nhân viên công tác đều ăn cơm xong, lại tiếp tục bắt đầu công việc.

Chờ xong việc, đã hơn mười một giờ đêm.

Bạc Kha Nhiễm tháo trang sức, A Miên lái xe đưa cô về đến khách sạn.

Xe dừng lại, cô nói với Nguyễn Lệ và A Miên.

"Lái xe chậm một chút, chị lên trước đây."

"Được, Nhiễm tỷ, tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt."

Bạc Kha Nhiễm cùng A Miên phất tay chào nhau, cô liếc mắt nhìn sang Nguyễn Lệ ngồi một bên.

Từ phim trường trở về đến bây giờ, Lệ tỷ vẫn mặt mày cau có, thường thường ngẩng đầu nhìn về phía cô một cái, muốn nói lại thôi, rồi cái gì cũng không nói.

"Lệ tỷ, Kha Nhiễm tỷ phải lên rồi."

Nghe vậy, Nguyễn Lệ mới khôi phục lại tinh thần như bình thường, chị nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đứng ngoài cửa xe.

"Ừ, đi đi, buổi tối nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

"Em đã biết."

Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đi vào khách sạn, tiếp đó bước vào thang, lúc này mới nói với A Miên.

"Đi thôi."

**

Bạc Kha Nhiễm trở lại khách sạn, mới vừa ngồi xuống không lâu, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc.."

Cô kì quái nhìn thoáng qua chỗ huyền quan.

Ai giờ này lại đi gõ cửa.

Cửa khách sạn này đều là khóa mật mã, huống hồ người tìm cô chỉ có mấy người Nguyễn Lệ cùng với Thẩm Dữ.

Mà phòng cô lại dùng khóa mật mã, cũng chỉ có vài người biết, bọn họ cũng sẽ trực tiếp ấn mật mã, sẽ không gõ cửa.

Cô mang dép lê vào, đứng dậy đi đến trước cửa.

"Ai vậy?" Cô hỏi.

"Là chị."

Bàn tay đang đặt trên cửa của Bạc Kha Nhiễm dừng lại một chút, sau đó cô mở cửa ra, liền nhìn thấy..

"Lệ tỷ?"

"Ừ."

Cô mở cửa, Nguyễn lệ đi vào.

Vẻ mặt Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn chị, sau khi Nguyễn Lệ đi vào, cô liền đóng cửa lại.

"Lệ tỷ, chị như thế nào lại lên đây?"

"Không phải chị biết mật mã sao?"

"Ừ, biết thì biết, bất quá không nói với em liền lên đây, sợ dọa đến em, nên mới gõ cửa."

"Như vậy a, vậy chị tìm em có việc gì không?" Bạc Kha Nhiễm kì quái hỏi chị.

Nguyễn Lệ nhìn về phía cô, nhíu nhíu mày, nhưng không có nói chuyện.

Thấy Nguyễn Lệ như vậy, Bạc Kha Nhiễm càng thêm thấy kì quái.

Lệ tỷ rốt cuộc làm sao vậy, từ lúc trưa đến bây giờ có chút không thích hợp, luôn nhìn cô. Giống như có điều muốn hỏi, nhưng là mỗi lần đến bên miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Cô thực hiểu Nguyễn Lệ, lời chị muốn nói với cô, chị khẳng định sẽ nói, nếu chị do dự, khẳng định là cần mốt chút thời gian.

Cho nên biết rõ ràng có chuyện muốn nói với cô, nhưng cô cũng không có chủ động hỏi.

Nguyễn Lệ gọi cô: "Kha Nhiễm."

"Vâng?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía chị, cô biết, chị đây là chuẩn bị muốn nói với cô.

"Em gần nhất có chuyện gì đang giấu chị không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi