SỦNG NHẬP TÂM PHI

Sau khi Thẩm Dữ trở lại Ninh Hạ, khi máy bay hạ cánh, việc đầu tiên anh làm chính là khởi động lại điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Bạc Kha Nhiễm.

Bất quá tin nhắn anh đã gửi đi không thấy Bạc Kha Nhiễm trả lời lại.

Thẩm Dữ biết, lúc này có lẽ cô còn đang quay phim.

Cho nên sau khi gửi tin nhắn xong, anh bỏ điện thoại vào trong túi, lập tức chạy thẳng đến công ty.

"Lão Thẩm, cậu đi đâu vậy?" Dương Cánh nhìn thấy Thẩm Dữ đến liền đi ra đón.

"Tân Xuyên."

"Đi Tân Xuyên làm gì?" Dương Cánh khó hiểu.

"Tham ban Ngưu đại ca."

Dương Cánh nhíu mày, từ khi nào quan hệ của hai người họ trở nên tốt như vậy, chính ông thời gian nghỉ ngơi còn không có, đằng này cậu ta còn có thời gian bay tới Tân Xuyên tham ban?

Nghĩ như vậy, Dương Cánh có chút ăn không tiêu.

Người này sao không chút để ý đến ông vậy?

Ông một mình tăng ca đến hộc máu, cậu ta lại thảnh thơi chạy đi tham ban?

Thẩm Dữ thấy Dương Cánh không nói chuyện, anh nghiêng đầu nhìn ông, chỉ thấy ông cau mày không nói một lời.

"Sắc mặt này của ông là sao vậy?" Anh hỏi.

Nghe vậy, Dương Cánh liếc mắt nhìn anh, ánh mắt mơ hồ có chút..

U oán?

"Không có gì."

Dương Cánh dẫn đầu đi ra ngoài thang máy, để lại cho anh một bóng dáng quật cường.

Thẩm Dữ: "..."

Người này tự dưng phát điên cái gì vậy?

**

Giữa trưa sau khi diễn xong Bạc Kha Nhiễm mới nhìn thấy tin nhắn Thẩm Dữ gửi đến.

Anh gửi tin nhắn cho cô từ lúc mười một giờ, hiện tại đã là mười một giờ bốn mươi, đã là hơn nửa tiếng trước.

Đã hơn nửa tiếng, hẳn là lúc này anh đã đến công ty.

Nghĩ vậy, cô liền gửi lại một tin nhắn cho anh.

Cô cũng không trông cậy vào việc anh có thể lập tức có thể trả lời tin nhắn của mình, bởi vì hiện tại anh khá bận.

Những lúc hai người bọn họ bận rộn, đều là một người gửi tin nhắn, thời điểm người kia trả lời tin nhắn đã là mấy tiếng sau, một ngày dài không nói với nhau được mười câu hoàn chỉnh.

"Kha Nhiễm tỷ, Kha Nhiễm tỷ."

Vừa gửi tin nhắn xong, đã thấy A Miên từ xa chạy tới, cô vừa đi vừa gọi, sắc mặt có chút kỳ quái.

Đến cả Miumi vẫn luôn cúi đầu mân mê đồ trang điểm cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía A Miên.

Rất nhanh A Miên đã chạy tới trước mặt mấy người.

"Làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc hỏi, lúc này nhìn sắc mặt của A Miên, còn tưởng rằng cô bé mới phát hiện được bí mật gì to lớn lắm.

A Miên vừa rồi đi có chút nhanh, cho nên hiện tại có chút khó thở, cô nhóc duỗi tay vỗ ngực, thở ra một nơi, lúc này mới nói chuyện.

"Kha Nhiễm tỷ, chị có biết vừa rồi em nhìn thấy ai không?" Cô nhóc vẻ mặt thần bí hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi