SỦNG NHẬP TÂM PHI

"Nhưng chú ấy có vợ rồi."

Bạc Kha Nhiễm tinh tường nhìn thấy có chút thất vọng trong mắt y tá.

Tuy rằng người đàn ông này che người kín mít, nhưng chỉ dựa vào khí tràng quanh người này, y tá cũng có thể kết luận, người đàn ông này có giá trị nhan sắc vô cùng cao.

Đừng hỏi vì sao y tá có thể hiểu rõ như vậy.

Trực giác của phụ nữ không sai được!

Sau khi biết được anh đã có vợ, y tá chỉ có thể tiếc hận bước chân rời đi.

Sau khi y tá rời khỏi, Bạc Kha Nhiễm rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

Nhưng mà vào lúc cô đang cười đến vui vẻ, Thẩm Dữ một tay bỏ điện thoại vào trong túi, đi nhanh về phía cô.

Bạc Kha Nhiễm thậm chí cảm thấy người này đi đường mà mang loại khí tràng này, dù anh không có đến gần cô cũng có thể cảm nhận được, cô lập tức ngậm miệng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ trước mặt mình.

Thẩm Dữ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt đen trầm bức cô không có chỗ trốn.

"Anh.. Ai.."

Bạc Kha Nhiễm nói còn chưa xong, đã bị Thẩm Dữ nhéo hai bên má, miệng lập tức liền thay đổi, nói không ra lời.

"Đùa vui vẻ vậy sao?" Trong giọng nói của anh mơ hồ mang theo tia uy hiếp, xuyên qua khẩu trang truyền tới.

Thẩm Dữ dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ cọ cọ hai cái trên má cô.

Anh niết cũng không đau, nhưng mà Bạc Kha Nhiễm vẫn giãy giụa, bởi vì anh đem mặt cô nhéo thành như vậy, dáng vẻ lúc này khẳng định đặc biệt xấu!

Vì thế hai tay cô nắm lấy cô tay anh, dùng sức đẩy tay anh ra.

Thẩm Dữ thấy cô làm vậy, sợ làm cô đau, cũng thuận thế buông gương mặt cô ra.

Bạc Kha Nhiễm vội vàng duỗi tay che mặt mình, dùng sức xoa nhẹ hai cái.

"Thà chết chứ không chịu nhục!" Cô tức giận trừng anh.

Thấy thế, Thẩm Dữ không khỏi nở nụ cười.

Tuy rằng không nhìn thấy rõ biểu tình của anh, nhưng mà từ đôi mắt anh lúc này, Bạc Kha Nhiễm lại có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh lúc này.

Bởi vì bọn họ ở ngay gần nhau, nhất cử nhất động đều quá quen thuộc.

"Ừ, em nói thật sao?" Đôi mắt Thẩm Dữ thâm thúy nhìn vào đôi mắt thanh triệt của cô.

Bạc Kha Nhiễm vẫn che mặt như cũ: "Đương nhiên."

"À."

Thẩm Dữ khẽ cười một tiếng, anh thong thả ung dung gỡ khẩu trang xuống.

Bạc Kha Nhiễm khó hiểu hành động của anh.

Người này muốn làm cái gì?

Đang lúc cô nghĩ đến hắn muốn làm cái gì, bỗng nhiên nghe anh hỏi.

"Em muốn nhục như thế nào?"

Cái gì nhục như thế nào?

Thẩm Dữ cười nhẹ, nhưng mà khóe miệng tươi cười còn chưa dừng lại đã đột ngột thò mặt trước mặt cô.

Bàn tay to giữ chặt sau gáy cô, không cho cô có cơ hội lùi bước, môi mỏng chuẩn xác phủ lên cánh môi mềm mại của cô, ôn nhu mà liếm láp từng tấc cánh môi cô, ngay sau đó lại cạy răng cô, vươn đầu lưỡi điên cuồng mà mút vào.

Rõ ràng một giây trước còn giống như nước ấm nhưng là một giây sau lại như là quay cuồng nước sôi, không hề tiết chế, không hề chần chờ mà thô bạo hôn sâu.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy sau cổ đều bị anh niết đau, nhưng mà anh một chút cũng không muốn buông tay, ngược lại càng dùng thêm sức đem cô dán chặt lên người anh.

Đang lúc hai người hôn đến không dứt, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa truyền đến.

"Cạch".

Âm thanh vang lên như chuông làm hai người đều ngây ngẩn cả người, nhưng là trong đầu lại không có phản ứng, động tác đã ngừng, nhưng mà môi vẫn không tách ra.

Mà người đẩy cửa tiến vào cũng trợn tròn cả mắt.

Hắn đại khái không nghĩ tới bản thân vừa tiến vào đã đụng phải chuyện như vậy.

"Khụ khụ.." Hắn xấu hổ mà ho nhỏ hai tiếng.

Thấy người đến là hắn, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên thấy xấu hổ và giận dữ, nhưng dù nổi giận nhưng vẫn cảm thấy rất may mắn.

Thẩm Dữ làm bộ nhìn không thấy xấu hổ và giận dữ trên mặt cô, chỉ là khẽ buông cô ra, dùng lòng bàn tay mềm nhẹ giúp cô lau đi khóe miệng hơi sưng.

Bạc Kha Nhiễm vội vàng cầm lấy ngón tay anh.

Thẩm Dữ cười cười.

Cố Hựu nhìn trố mắt.

Tử Thần cười rộ lên lại hấp dẫn như vậy?

Có phải ngày thường hắn có hiểu lầm gì với anh hay không?

Nhưng mà ý niệm này vừa nhảy ra trong đầu, lại bỗng nhiên chạm phải tầm mắt người nọ.

Lạnh lùng giống như băng.

Trong khoảnh khắc, ý niệm này liền rối tinh rối mù.

Trời mới biết sáng nay sau khi hắn tỉnh dậy nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tử Thần, lúc ấy hắn hoảng sợ cỡ nào.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn có một thói quen. Chính là tắt điện thoại.

Trước nay Thẩm Dữ chưa từng gọi điện thoại cho hắn vào buổi tối hay là rạng sáng, cho nên hắn vẫn luôn yên tâm tắt điện thoại đi ngủ, quên luôn chuyện kia không còn một mảnh.

Nhưng mà sáng sớm tỉnh lại kinh hách quá lớn, hắn vội gọi điện thoại lại cho anh, nhưng vẫn không có người nghe, sau khi bất an đi đến phim trường, lúc này mới nghe được chuyện từ Ngưu đạo.

Bạc Kha Nhiễm đêm qua phát sốt, đã đưa đi bệnh viện.

Rồi sau đó lại đụng phải A Miên, cũng từ trong miệng A Miên mà biết được Thẩm Dữ từ Ninh Hạ đã bay lại đây.

Vì thế hắn vô cùng lo lắng mà đổi suất diễn với diễn viên khác, chạy một mạch tới bệnh viện, thời điểm hắn vừa đến phim trường, vừa lúc đụng tới Liễu Hâm, buổi sáng Liễu Hâm không có cảnh quay, nghe hắn nói Bạc Kha Nhiễm nằm viện, liền cùng đi với hắn lại đây thăm..

"Phanh"!

Trong đầu Cố Hựu như nhớ tới chuyện gì đó.

Liễu Hâm!

Hắn như thế nào lại quên mất Liễu Hâm?

Liễu Hâm cùng hắn tới, nhưng mà đến trước cửa bệnh viện, Liễu Hâm đột nhiên nhớ ra mình tới đây mà hai tay trống trơn, nói là đi ra ngoài mua hoa xong sẽ quay lại, lúc này hắn mới một mình vào trước..

"Thẩm đạo Thẩm đạo!"

Nghĩ đến đây, Cố Hựu nào còn để ý tới ánh mắt của Tử Thần, hắn vội vàng đi qua.

Thẩm Dữ lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Sao?"

"Thẩm đạo, anh mau đi đi."

Hắn vừa nói lời này xong, Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm đồng loạt đều nhìn về phía hắn.

"Làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

"Chính là.. Liễu Hâm cũng tới.." Cố Hựu giải thích.

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ đồng thời cũng nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong mắt như có ý không xác định.

Bạc Kha Nhiễm không giống Thẩm Dữ, liếc mắt một cái là có thể biết cô đang nghĩ gì, có nhiều lúc, chính cô cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Đôi mắt anh quá mức thâm thúy, khiến cho người ta nhịn không được muốn vào trong ghé thăm, nhưng sau khi chân chính bước vào lại phát hiện, bên trong bị che kín bởi thiên la địa võng, căn bản là nhìn không thấu, rồi lại thần kỳ mê hoặc nhân tâm.

Thẩm Dữ cũng không nói, chỉ là duỗi tay lấy một quả táo từ mâm hoa quả trên tủ đầu giường, sau đó thong thả gọt vỏ.

Cố Hựu nhìn một người nhàn nhã mà thoải mái gọt táo, một người ngồi trên giường bệnh suy nghĩ miên man, bỗng nhiên có một loại cảm giác vô lực.

Hai người này.. Rốt cuộc đang làm gì vậy?

"Ăn đi."

Tận đến khi Thẩm Dữ đem quả táo gọi xong, cắt một miếng nhỏ đưa tới bên miệng cô, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới có chút phản ứng.

Cô hé miệng cắn miếng táo anh đang đặt bên môi mình.

Sau khi nuốt xuống, lúc này cô mới mở miệng hỏi anh,

"Anh.. Không đi sao?"

Lời này của Bạc Kha Nhiễm cũng chính là tiếng lòng của Cố Hựu.

Anh bất động thanh sắc dịch qua chỗ bọn họ một chút, nói chuyện dễ nghe hơn.

Thẩm Dữ đang gọt trái cây vẫn không dừng lại.

"Vì cái gì phải đi?"

Lời này của anh thật sự muốn hỏi Bạc Kha Nhiễm.

Cô cũng không biết trả lời như thế nào, vì sao anh phải đi?

Từ lúc bắt đầu, bọn họ ở trước mặt Bạc Lập, nói muốn ẩn hôn, vì vấn đề của anh, nhưng trong lòng cô biết rõ.

Người muốn ẩn hôn là cô.

Mà người vẫn luôn thỏa hiệp lại là anh.

Rõ ràng bọn họ là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, mà lại giống như tình nhân không dám để người ngoài biết.

Lúc này Bạc Kha Nhiễm thật sự có chút không biết làm sao.

Thẩm Dữ nói một câu này, Cố Hựu mẫn cảm nhận ra bầu không khí có chút vi diệu.

Lúc này hắn có nên ở lại đây không?

Đang lúc hắn do dự không biết làm sao, cửa phòng bệnh một lần nữa bị đẩy ra.

Mà người lần này tiến vào đúng là Liễu Hâm.

Trên bàn tay mảnh khảnh của Liễu Hâm đang cầm một bó hoa tươi vẫn còn vươn sương sớm.

Liễu Hâm vừa vào phòng, ánh mắt đầu tiên chạm phải người đàn ông đang ngồi bên mép giường Bạc Kha Nhiễm.

Chỉ là người đàn ông này quay lưng về phía cô, hơn nữa chỉ nhìn qua bóng dáng, cô cũng không nhận ra là ai, chỉ nghĩ là bạn bè của Bạc Kha Nhiễm.

Khóe miệng cô khẽ cười, đi qua phía Bạc Kha Nhiễm.

"Cũng không biết em thích hoa gì, thấy hoa này khá đẹp, nên mua tặng em."

Sau khi Liễu Hâm đến gần, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhìn rõ bó hoa cô mang theo.

Nụ hoa hồng đang hé nở, trên cánh hoa còn vương sương sớm, đóng gói rất tinh xảo.

Thấy thế, Liễu Hâm đem hoa hồng trong tay đưa cho cô, lúc cô lại gần, vô tình nhìn thấy rõ người đàn ông mà vừa rồi cô vẫn không nhìn thấy mặt.

Thẩm Dữ.

Tay cô đang cầm hoa thoáng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mỉm cười đưa hoa trong lòng ngực cho Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm nhận lấy hoa của cô.

"Cảm ơn chị, em rất thích."

Liễu Hâm mỉm cười lắc đầu, lúc này mới hỏi Thẩm Dữ đang ngồi bên cạnh.

"Sao anh lại ở đây?"

Giọng điệu khi nói chuyện rất quen thuộc.

Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn Liễu Hâm một cái, sau đó vừa tiếp tục gọt táo, vừa nói chuyện với cô.

"Nếu em ấy có thể khiến anh yên tâm, anh sẽ không ở chỗ này."

Trong giọng nói của anh mang theo một tia bất đắc dĩ, nhưng mà Liễu Hâm vẫn không thể tránh khỏi mà nhận ra quan hệ của hai người không giống như tầm thường.

Tuy rằng lúc trước khi nhìn thấy cái bình giữ nhiệt kia, trong lòng cô đã mơ hồ nhận ra, nhưng mà rốt cuộc không có tận mắt nhìn thấy cũng như chính tai nghe được, cho nên cô vẫn luôn không dám tin tưởng.

Nhưng mà hiện tại..

Liễu Hâm nắm thật chặt bàn tay, hỏi.

"Hai người là.."

Có quan hệ như thế nào?

"Quan hệ được pháp luật bảo vê." Thẩm Dữ nói.

Thẩm Dữ thốt ra lời này, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nắm chặt bó hoa trong tay.

Mà sắc mặt Liễu Hâm tức khắc trắng bệch, cô có chút chật vật mà quay đầu đi.

Tuy rằng anh không nói rõ, nhưng mà anh nói quan hệ được pháp luật bảo vệ, hơn nữa bọn họ ở chung tự nhiên như vậy, trong giọng nói của anh còn mang theo sủng nịch, thậm chí còn tự tay đút táo cho Bạc Kha Nhiễm ăn.

Liễu Hâm không phải kẻ ngốc.

Nếu là kẻ ngốc, thì lúc này trong lòng cũng đã rõ như gương sáng.

Bất ngời đi qua, cô liền ý thức được bản thân phản ứng có chút hơi quá, cũng may nhiều năm làm diễn viên như vậy, kỹ thuật diễn không phải luyện chơi.

Lúc cô quay đầu lại, sắc mặt đã khôi phục lạnh lùng như xưa, khóe miệng khẽ cong lên: "Thẩm Dữ, chúc mừng anh."

Tiện đà lại nói với Bạc Kha Nhiễm: "Chúc mừng."

"Cảm ơn." Thẩm Dữ nhàn nhạt nói.

Liễu Hâm cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở đây ngây ngốc nữa, nếu không rời đi, cô thật sự sợ chính mình không khống chế được cảm xúc của bản thân.

"Kha Nhiễm, em nghỉ ngơi cho tốt, chị còn có việc, phải đi về trước."

Đều là phụ nữ, tất nhiên Bạc Kha Nhiễm cũng nhìn ra ảm đảm trong mắt Liễu Hâm, nhưng cô cũng chỉ có thể mỉm cười nói.

"Vâng."

Liễu Hâm cùng Thẩm Dữ gật đầu, cũng coi như là chào hỏi qua, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Cố Hựu thấy Liễu Hâm rời đi, tự nhiên cũng biết bản thân không nên lưu lại nơi này, vì thế vội vàng nói.

"Kha Nhiễm, anh cũng đi trước, em chú ý nghỉ ngơi, còn có Thẩm đạo, hẹn gặp lại."

Nói xong, hắn cũng quay đầu đi ra ngoài, còn thuận tay giúp hai người đóng cửa phòng bệnh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi