SỦNG NHẬP TÂM PHI

Editor: MyYen050296

Thời gian gần đây Thẩm Dữ vội như con quay, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng rất ít.

Sau khi làm giám chế hậu kì cho bộ điện ảnh < Cung phi > xong, anh sẽ tiếp tục bắt đầu quay bộ tiếp theo < Ba điều ước >.

Kì thật bộ này cùng < Cung phi> anh đều nắm trong tay, nhưng bởi vì < Ba điều ước > là phim truyền hình, nên anh quay < Cung phi > trước.

Sau khi < Cung phi> chấm dứt, mọi người mới bắt đầu làm bộ tiếp theo.

< Ba điều ước > cùng những bộ phim anh quay lúc trước không giống nhau, < Ba điều ước> thuộc thể loại thanh xuân vườn trường, hơn nữa là phim truyền hình, anh luôn quay phim điện ảnh, đột nhiên nhận một bộ phim truyền hình vẫn là cần một chút thời gian để đi tìm hiểu xung quanh.

Sau khi xem xong toàn bộ kịch bản < Ba điều ước>, anh đưa ra một quyết định táo bạo.

Nam nữ chính đóng trong bộ này, anh quyết định dùng toàn bộ người mới, giới giải trí xoay đi xoay lại cũng chỉ có mấy gương mặt quen thuộc, nên bây giờ dùng người mới coi như thay một luồng máu mới đi.

Mà người tên Khương Trinh là được anh nhìn trúng trong số rất đông những người đứng chung.

Ngày đó, có rất nhiều diễn viên trẻ đến thử vai, từ trên anh chụp anh tuyển được Khương Trinh, rất nhanh Dương Cánh đã đưa tư liệu cá nhân của cô ấy vào tay Thẩm Dữ.

Anh cẩn thận nhìn lại một lần.

Là một cô gái hết sức bình thường.

Cuộc sống bình thường, trải qua sinh hoạt cũng rất bình thường, giống như hầu hết các cô gái khác, quan trọng là không có scandal.

Thời kì còn sơ trung thành tích học tập luôn là cầm cờ đi đầu, theo như trong mắt người đời chính là học sinh ba tốt đi.

Trải qua quá trình điều tra, những người bạn học từ trước đến nay của Khương Trinh đánh giá cô khá cao, không ai nói cô không tốt, mặc kệ là nam sinh hay là nữ sinh quan hệ đều rất tốt.

Kỳ thật lúc ấy anh cũng có hoài nghi, có phải tất cả mọi người đều cố tình nói như vậy không, sau đó Dương Cánh đích thân tìm tới giáo viên cô ấy để tìm hiểu thêm.

Nhân duyên của cô gái nhỏ này xác thật rất tốt.

Sau khi tất cả mọi người đều thương lượng liền đưa ra quyết định, lúc này mới tìm Khương Trinh để bàn công việc.

Chân chính gặp người thật ngoài đời, bọn họ mới hiểu rõ ràng vì sao tất cả mọi người đánh giá cô cao như vậy.

Diện mạo Khương Trinh cũng chỉ thuộc vào hàng thanh tú dễ thương.

Nhưng tục ngữ nói, mặt từ tâm mà sinh, ấn tượng đầu tiên mà mọi người dành cho cô rất tốt, các phương diện so với nữ chính trong < Ba điều ước> khá giống nhau, cái khác duy nhất chính là tính cách.

< Ba điều ước> là phim truyền hình, giai đoạn đầu tiên là nữ theo đuổi nam, nữ chính so với nam chính càng chủ động hơn, ở bên cạnh nam chủ, cô tồn tại giống như là một mặt trời nhỏ luôn rực rỡ tỏa nắng.

Nhưng bản thân Khương Trinh thoạt nhìn là một người cực kì an tĩnh, cũng không biết có thể diễn một nữ chính tính cách hoạt bát sáng sủa như mặt trời nhỏ hay không đây.

Thẩm Dữ không biết sao lại thế này, anh sở dĩ bị Khương Trinh hấp dẫn là do nụ cười của cô, thời điểm cô cười rộ lên, anh cảm giác được cô có điểm tương tự như nữ chính trong < Ba điều ước>.

Trên đường trở về, Vương Lượng hỏi Thẩm Dữ.

"Thật sự chọn cô ấy sao?"

Thẩm Dữ cau mày, giống như đang suy tư gì đó, qua vài giây, anh lúc này mới trả lời.

"Là cô ấy."

Khương Trình học chuyên ngành diễn xuất, tin chắc kĩ năng diễn xuất của cô cũng khá ổn, bằng không cũng sẽ không trở thành học trò cưng của Chu lão sư.

Thẩm Dữ nói Khương Trinh, Vương Lượng lần này không có ý kiến gì.

Bởi vì hiện tại ông hoàn toàn tin tưởng ánh mắt chọn người của anh, con mắt của Thẩm Dữ so với ông còn cao, còn độc hơn, có thể lọt vào mắt cậu ta, tuyệt đối sẽ không kém.

Ví dụ điển hình là nữ chính bộ phim trước, Bạc Kha Nhiễm.

Thời điểm đầu chọn cô, ông cũng không xem trọng cho lắm.

Những đến sau này, biểu hiện của Bạc Kha Nhiễm không thể không khiến cho ông lau mắt mà nhìn.

Mặc kệ là diễn xuất, hay là nhân phẩm của cô, đều vả vào mặt Vương Lượng.

Tuy rằng < Cung Phi > còn chưa có công chiếu, nhưng ông lại không có một chút lo lắng nào, bởi vì Vương Lượng tuyệt đối tin tưởng, sau khi < Cung Phi> công chiếu, công ty bọn họ sẽ lần nữa bạo hỏa.

Đang tiến hành bước cuối cùng trong quá trình chọn diễn viên, mấy người chuyên nghiệp đang thử trình độ Khương Trinh.

Lần kiểm tra này làm cho mọi người nguyên bản còn có chút lo lắng đều yên tâm hơn.

Khương Trinh năm nay bất quá cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng cô lại có thể nhập tâm vào nhân vật một cách hoàn hảo, thời điểm cô bước lên sân khấu, cô mang theo ánh sáng rực rỡ hoạt bát của cô gái đúng nghĩa làm cho bọn họ cảm thấy mình không phải đang nhìn là Khương Trinh, mà thật sự là nữ chính trong < Ba điều ước>.

Lần kiểm nghiệm này, cũng làm cho mọi người như được uống thuốc an thần, thả tim về lại bụng.

Đối với việc này, tất cả mọi người đều minh bạch một việc.

Đi theo Thẩm Dữ sẽ không sai.

Sau khi định ra nữ chính là Khương Trinh, rất nhanh sau đó cũng đã tìm được nam chủ.

Thực vừa khéo chính là nam chủ được chọn là Kỷ Trạm cùng học chung đại học với Khương Trinh.

Bất quá Khương Trinh năm hai, Kỷ Trạm đã là năm tư.

Vai nam nữ chính lần này chọn được khiến Thẩm Dữ vô cùng hài lòng, quyết định treo thẻ hai người.

Không lâu sau đó đoàn phim < Ba điều ước> công bố tin tức này, khởi động máy chính thức định ra vào tuần sau.

Tin tức vừa công bố ra, hơn phân nửa giới giải trí đều kinh động.

Thẩm Dữ chưa bao giờ làm như vậy cả.

< Ba điều ước> là một tác phẩm văn học mạng lớn, anh cư nhiên nhẹ nhàng giao cho hai diễn viên mới không hề có kinh nghiệm.

Nhưng tất cả mọi người chấn động thì chấn động, thực lực của Thẩm Dữ mọi người đều rõ như ban ngày, anh chọn người vừa độc vừa chuẩn.

Tuy rằng có rất nhiều người không biết đến cuốn sách này, nhưng vẫn có rất nhiều người đều chờ mong vào nó.

Ba ngày sau, Thẩm Dữ liền mang diễn viên vào ở phim trường.

< Ba điều ước > chính thức bắt đầu quay.

Hai người lại bắt đầu bận rộn với các loại công việc.

Giai đoạn đầu khi vừa mới bắt đầu khởi quay < Ba điều ước >, rất nhiều việc đè nặng lên vai hai người.

Ban đầu, Bạc Kha Nhiễm mỗi ngày còn có thể cùng Thẩm Dữ trò chuyện một giờ, nhưng hiện tại, thời gian hai người trò chuyện không quá mười phút, đôi khi, thậm chí cũng chỉ nói được hai ba câu, bởi vì những chuyện khác nhau, làm cho cuộc trờ chuyện trở nên càng ít hơn.

Cũng may hai người đều là người trong giới, vì vậy có thể thông cảm cho sự khó xử của đối phương, cho nên không bao giờ mất đi sự tín nhiệm giữa hai vợ chồng, chẳng sợ thời gian trò chuyện với nhau ít đi, mà chính điều này càng làm cho hai người cảm thấy quý trọng hơn.

Cái lạnh bắt đầu qua đi, thời tiết dần dần ấm lên, người trên phim trường cũng chậm rãi bắt đầu giảm bớt số lượng quần áo trên người, cởi ra áo bông dày nặng, thay vào trang phục áo khoác thoải mái nhẹ nhàng.

Nhưng thời tiết ấm dần lên đối với đoàn phim Bạc Kha Nhiễm vẫn không có nhiều thay đổi, bởi vì mặc kệ là đông hay hạ, trang phục của họ trước sau cũng như vậy.

Mùa đông thì sợ lạnh, mùa hè lại sợ nóng.

Nhưng ai bảo bọn họ chọn nghề diễn để kiếm cơm, cho dù là như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Bất tri bất giác, thời gian đã vào đầu tháng bảy, < Nhậm trọng thành > cũng sắp đi vào hồi kết.

Buổi sáng hôm đó, Bạc Kha Nhiễm không có cảnh quay, cho nên buổi sáng cô ở đoàn phim dạo một vòng, sau đó chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thời gian gần đây cô liều mạng không biết ngày đêm mà đóng phim, làm cho tinh thần và thể xác của cô có chút chịu không nổi.

Vì thế cô nói một tiếng với Nguyễn Lệ, liền theo hướng kí túc xá ở sau đoàn phim mà đi.

Làm thế nào cô cũng không nghĩ đến, trên đường trở về cô đụng phải một người.

Cẩn thận nghĩ lại, từ sau lần ở bệnh viện, hai người cũng chưa gặp mặt lần nào.

Tuy rằng phim trường của cả hai rất gần nhau, nhưng là bởi vì cố tình né tránh, cho nên muốn thật sự gặp mặt, cũng là chuyện không dễ dàng gì.

Hai người đại khái nghĩ rằng cơ hội chạm mặt nhau là rất thấp, cho nên nhất thời không kịp phản ứng.

Không khí cứ như vậy đình trệ trong vài giây, vẫn là Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại trước.

Cô chủ động chào hỏi Liễu Hâm, Liễu Hâm tự nhiên xuất phát từ lễ phép mà chào hỏi lại cô.

Bạc Kha Nhiễm nghĩ, so với Kỷ Thư Kỳ mà nói, cô càng thích Liễu Hâm hơn.

Giáo dưỡng đối với mỗi người mà nói là vô cùng quan trọng.

"Liễu lão sư, chuyện lần trước rất cảm ơn chị."

Bạc Kha Nhiễm nói là chuyện cô ấy nói giúp cô lần quay dưới mưa khi trước.

Kì thật cô đã muốn nói lời này với cô ấy từ lâu, ngày đó sau khi bị xối nước mưa, cô liền phát sốt cao, lời cảm ơn cũng chưa kịp nói.

Mà thời điểm cô ấy đến bệnh viện thăm cô, lại vừa lúc biết chuyện cô và Thẩm Dữ.

Tiếp sau đó, hai người giống như đang trốn tránh nhau, thế cho nên cả hai vẫn luôn không có cơ hội chạm mặt, cô biết rõ cô ây trốn tránh cô, mà cô lại không thể chủ động đi tìm cô ấy.

Mà hiện tại, hai người bọn họ lại vừa lúc đụng nhau.

Liễu Hâm nhẹ nhàng cười cười, cô biết Bạc Kha Nhiễm nói là sự việc kia.

"Không cần khách khí, tôi chỉ là nói lời nên nói mà thôi."

"Mặc kệ thế nào, tôi cũng thật lòng cảm ơn chị."

Liễu Hâm nghĩ nghĩ, tiện đà nói.

"Nếu đã như vậy, tôi tiếp nhận lời cảm ơn của cô."

Nói xong, Liễu Hâm nhìn vào đồng hồ, nói.

"Không nói nữa, tôi còn có mấy cảnh diễn, tôi đi trước đây."

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

Cô nhìn thoáng qua Liễu Hâm, Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp miệng, sau đó tiếp tục đi về phía kí túc xá, nhưng cô vừa đi được hai bước, liền nghe được tiếng Liễu Hâm từ phía sau gọi mình.

"Kha Nhiễm."

Bạc Kha Nhiễm dừng lại bước chân, xoay người lại nhìn vào Liễu Hâm, có chút kinh ngạc đối với xưng hô vừa rồi của cô ấy.

"Chị có thể gọi em như vậy không?" Liễu Hâm cười hỏi.

Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, sau đó gật gật đầu.

Trên mặt Liễu Hâm một lần nữa giơ lên nụ cười, cô ôn thanh nói với Bạc Kha Nhiễm.

"Lần trước chị không thể nói tiếng chúc mừng em, hiện tại chị ở chỗ này nghiêm túc nói với em một tiếng, chúc mừng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi