SỦNG NHẬP TÂM PHI

Chương 88

Ed: Yến
“Năm nay người vinh hạnh nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất chính là…”
Đồng dạng cũng là câu nói đó, nhưng vẫn như cũ làm cho người khác càng mong đợi hơn, một lần nữa đẩy không khí trong hội trường lên đến cao trào.
Giả thưởng nữ chính xuất sắc nhất của Bạch Ngọc Lan chung quy vẫn rất quan trọng.
Diễn viên một năm có thể quay đến mấy bộ phim, nhưng có thể được lọt vào đề cử thì chỉ có một bộ, mà được vào đề cử cũng chưa chắc có thể nhận được giải thưởng.
Lúc người chủ trì còn đang kéo dài sự hồi hộp, những diễn viên đang ngồi bên dưới cũng ngừng thở trong sự chờ đợi, không cần biết các cô có mặt trong danh sách này hay không, nhưng đồng dạng các cô cũng rất muốn biết ai sẽ may mắn đoạt được giải thưởng danh giá này.
Cúp này đại biểu cho sự vinh dự.
“Bạc Kha Nhiễm!”
Vào vài giây cuối cùng, người chủ trì giơ microphone đọc tên Bạc Kha Nhiễm lên.
“Chúc mừng Bạc Kha Nhiễm, dựa vào <Cung phi>* vinh dự nhân được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Bạc Ngọc Lan lần thứ 68!” ( * Ed: mình không biết là tác giả có nhầm không nữa, bên trên có ba tác phẩm được lọt vào đề cử là <Cung phi> Kha Nhiễm diễn cùng hai tác phẩm khác, nhưng khi xuống bên dưới đoạt giải tác giả lại ghi thành dựa vào <Vây thành> nên mình mạo muội sửa thành <Cung phi> luôn.)
Tiếng nói người chủ trì vừa dứt , dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Bản thân là đương sự cô còn chưa kịp phản ứng.
Bạc Kha Nhiễm bị tiếng vô tay như sấm vang lên bên tai làm cho cô chấn động cả màng nhĩ, người như lọt vào sương mù.
Cô…
Giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của Bạch Ngọc Lan vậy mà lại là cô?
Lục Hi Hòa thấy vẻ mặt dại ra của Bạc Kha Nhiễm, buồn cười mà dưới tay chạm vào cánh tay cô một chút.
“Này, hoàn hồn lại được rồi.”
Cô mới vừa chạm vào một cái, Bạc Kha Nhiễm như mới tư trong mộng tỉnh lại.
Cô không thể tin được mà nhìn thoáng qua Lục Hi Hòa, tiện đà duỗi tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Dữ đang ngồi bên cạnh.
“Là… Là em sao?”
Nghe những lời này, rõ ràng thanh âm của cô mang theo chút run rẩy.
Động tác nắm lấy tay Thẩm Dữ của cô quá mức quen thuộc, cơ hồ chính là phản ứng theo bản năng, cho nên cô hoàn toàn quên mất đây laf phát sóng trực tiếp, mà cô là người nhận được giải thưởng này, máy quay đương nhiên sẽ tập trung lia về phía chỗ cô, cho nên động tác của cô toàn bộ phơi bày trước công chúng.
Tức khắc, bình luận đang xem trực tiếp tăng lên như đạn bay.
Bạc Kha Nhiễm cư nhiên nắm lấy tay Thẩm Dữ?
Này quả thật là một tin tức có tính bạo phát mạnh mẽ!
Ai không biết đạo diễn Thẩm Dữ nổi danh là người lạnh nhạt bất cập nhân tình.
Anh đối với diễn viên nghiêm khắc bắt bẻ, ở phim trường anh la mắng diễn viên nhiều không đếm xuể, đặc biệt anh lại là một nam nhân còn rất trẻ.
Huống chi những diễn viên đã từng hợp tác với anh đều biết, anh rất không thích cùng khác tứ chi tiếp xúc, việc này rất nhiều người trong giới và các fans đều rõ ràng.
Cho nên mặc kệ là người xem trước màn hình hay là người có mặt tại hội trường, đều nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt của Thẩm Dữ, chỉ sợ bỏ lỡ bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt bất biến kia.
Nhưng mà, mọi người lại không thấy được sự mất kiên nhẫn nào trên mặt của Thẩm Dữ, ánh mắt anh bình tĩnh mà nhìn cô, từ trong con ngươi của anh không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
Cùng lúc đó, Bạc Kha Nhiễm cũng thấy được bản thân mình cũng phản ứng quá kích.
Vừa rồi cô thật sự rất hưng phấn, rất vui vẻ, cho nên không khắc chế được chính mình, tuy rằng bây giờ họ trở thành tiêu điểm của toàn trường, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn cảm thấy mình quả thật rất may mắn, hiện tại cô đơn giản chỉ nắm lấy tay anh mà thôi.
Nếu như là những ngày bình thường khác, cõ lẽ giờ này cô đã nhào vào ngực anh rồi.
Đừng nói chi là làm ra những hành động thân mật khác.
Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm, ánh mắt lưu động, ngữ khí bình đạm mà nói với cô.
“Em không có nghe lầm.”
Vừa rồi mới đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất, nên giờ phút này phải thi triển toàn bộ kĩ thuật, nội tâm Bạc Kha Nhiễm cũng rất là khó nói.
Nhưng cô nhanh chóng làm ra một bộ biểu tình rất là xấu hổ sau đó vội vàng thu tay mình lại.
“Thật ngại quá, Thẩm đạo, vừa rồi em có hơi kích động.”
Thẩm Dữ lắc đầu.
“Không có việc gì.”
Tròng lòng người ở đây ai cũng cho rằng, sự việc này sẽ là một hồi phong ba, thì ra chỉ là một cái hiểu lầm mà thôi.
Trên mặt Thẩm Dữ không biểu hiện ra bất kì cảm xúc khó chịu nào, đã làm cho người ở đây chấn kinh một phen, nhưng ánh mắt của anh quá bình tĩnh thanh minh, cũng làm cho mọi người không suy nghĩ sâu xa.
Có lẽ giống như họ đã nhìn thấy, bất quá chính là Bạc Kha Nhiễm quá mức kích động, tạo thành một chút hiểu lầm mà thôi.
Nhưng mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, lại không thể nào khẳng định tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ví dụ như Kỷ Thư Kỳ.
Cô ta không tin, cô kích động như vậy, không phải nên bắt lấy tay Lục Hi Hòa sao?
Lại nói Lục Hi Hòa với cô thân như vậy, hơn nưa lúc đó ánh mắt của cô đều đặt lên người Lục Hi Hòa, làm sao lại xoay mặt về phía Thẩm Dữ nhanh như vậy, hết sức quen thuộc mà cầm lấy tay anh.
Quá mức kích động?
Thật là một cái cớ đường hoàng mà.
Kỷ Thư Kỳ nhìn Bạc Kha Nhiễm đứng trên đài nhận thưởng, cô nhận lấy cúp trong tay người chủ trì.
Hôm nay cô mặc một bộ dạ hội màu đỏ, bộ lễ phục ôm gọn lấy dáng người của cô, sắc đỏ càng tôn lên nước da trắng nõ mịn màng, một tay cầm cúp một tay cầm microphone, tươi cười xinh đẹp xán lạn, cô nói gì đó, căn bản cô ta không nghe lọt được chữ nào.
Trong đầu cô ta hiện tại đều bị những chuyện vừa rồi quấn lấy.
Vừa rồi cô nắm tay Thẩm đạo tuyệt đối là cố ý, cô biết rõ hiện tại đang phát sóng trực tiếp, cho nên mới cố tình làm ra màn vừa rồi, quả nhiên, cô vừa làm ra việc này, không biết đã làm cho bao người khác phải dừng lại nhìn cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Thư Kỳ nhìn Bạc Kha Nhiễm càng thêm phẫn hận, chỉ là lúc ánh mắt cô ta nhìn Bạc Kha Nhiễm, trong giây lát cô ta cũng cảm nhận được có một ánh mắt lạnh băng cũng đang nhìn mình.
Tức khắc trong lòng cô ta cả kinh, theo tầm mắt nhìn qua.
Liễu Hâm.
Liễu Hâm thu toàn bộ ánh mắt phẫn hận của Kỷ Thư Kỳ vào trong đáy mắt, thấy cô ta thuận thế nhìn qua mình, ánh mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi trong giây lát, sau đó cô dời tầm mắt đi.
Ánh mắt Kỷ Thư Kỳ trầm trầm.
không biết mưu tính cái gì, khóe môi cô ta cong lên một cái, lúc này mới thu lại ánh mắt đang đặt trên người Liễu Hâm.
Bạc Kha Nhiễm cầm cúp, người có tâm chắc chắn nhận ra được giờ này cô rất khẩn trương, tay cô dùng sức cầm chặt chiếc cúp, bởi vì cô thật sự lo lắng, bản thân không cẩn thận sẽ làm rơi cúp.
Người chủ trì nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang khẩn trương, cầm lấy một cái microphone khác đưa cho cô, sau đó lộ ra một cái nụ cười trấn an, Bạc Kha Nhiễm nhận được ý tốt từ cô, tự nhiên cũng đáp lại nụ cười thiện ý cho cô ấy.
“Ở chỗ này, tôi muốn hỏi Kha Nhiễm một chút, lần này vinh dự nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của Bạch Ngọc Lan cô có cảm tưởng gì không?”
Bạc Kha Nhiễm bình phục tâm tình một chút, lộ ra nụ cười khéo léo.
“Không dối gạt mọi người, cũng không sợ mọi người chê cười, kì thật tôi đứng ở chỗ này, chân cũng đã mềm đi, tôi thật sự không nghĩ đến mình là người cuối cùng có thể nhận được giải thưởng này, tâm tình hiện tại không có từ ngữ nào có thể hình dung được, cũng chính bởi vì vậy, vừa rồi mới làm trò cười cho mọi người.”
Bạc Kha Nhiễm cười cười, cô cũng không nói rõ làm trò cười cho mọi người là cái gì.
Bất quá mặc dù cô không nói, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây ai cũng rõ ràng.
“Có chút mất mặt, bất quá hôm nay tôi có thể nhận được giải thưởng này, đầu tiên tôi muốn cảm ơn toàn bộ mọi người trong đoàn phim, cảm ơn mọi người cho tôi cơ hội chứng minh bản thân.”
“Tiếp theo là cảm ơn các tiền bối vẫn luôn trợ giúp tối, ở trên người bọn họ tôi học được rất nhiều thứ, bọn họ cũng đều rất nguyện ý hỗ trợ cho những hậu bối như tôi, bởi vì có bọn họ, cho nên tôi mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.”
“Tiếp theo đó là cảm ơn những nhân viên hậu trường luôn yên lặng giúp đỡ tôi, chúng tôi hiện tại thành công như bây giờ đều có cùng một nhịp thở với họ, cảm tạ mọi người đã quan tâm tới tôi.”
Bạc Kha Nhiễm đều nói cảm ơn từ những nhân vật lớn là đạo diễn cho đến những người nhỏ nhoi là nhân viên công tác.
Đúng lúc này dưới đài vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, ánh mặt Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc mà dừng lại trước người Thẩm Dữ một giây rồi vội vàng rời đi.
“Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người.”
“Cảm ơn anh luôn ủng hộ và thấu hiểu em, trong cuộc sống, anh cho em chỗ dựa lớn nhất, ở nơi đây một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều.”
Mọi người cũng không biết người cô đang nói ở đây là ai, càng không biết người đó là nam hay nữ*.
* Ed: Chỗ này mình giải thích một chút, bên Trung thì không có anh em như Việt Nam mình, chỉ có ta - ngươi, nên khi Nhiễm Nhiễm nói thì mọi người mới không biết được là Nhiễm đang nói ai. Còn trên văn viết thì tác giả ghi là ‘ngươi’ chỉ nam giới nên mình dịch thành anh.
Bất quá đương sự có ý không muốn nói ra, người chủ trì cũng không nhiều chuyện mà cố ý hỏi thêm, dù sao họ cũng không phải là phóng viên, tự nhiên cũng không thế như phonhs viên mà đi dò hỏi sự riêng tư của người khác.
Bạc Kha Nhiễm hướng mọi người dưới đài mà cúi đầu thật sâu, sau đó đem microphone trong tay đưa cho người chủ trì.
Cô cầm cúp, khóe miệng mang theo mỉm cười, ưu nhã mà đi từ bên cạnh xuống khỏi đài nhận thưởng.
Bởi vì hiện tại máy quay không có hướng sang mọi người, bọn họ ngồi phía trước, may quay quay ở đằng sau, cho nên giờ phút này không ai nhìn thấy được vẻ mặt của Thẩm Dữ, cho nên lúc này anh mới không kiêng nể gì mà cong khóe môi.
Anh nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đi đến hướng của mình, ánh mắt lưu luyến ôn nhu.
Cuối cùng ở trên đài cô nói lời cảm ơn với một người.
Trong lòng anh so với người khác đều rõ ràng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi