Đám người xem kịch tản ra, không dám ở lại lâu hơn, sợ quấy rầy Thiên tử thanh tịnh.
Thôi gia đúng là được Thiên tử coi trọng, lại đích thân tới dự tiệc thọ của lão phu nhân, phần kính trọng này cũng chỉ có Thôi gia mới có.
Thôi đại phu nhân không bảo vệ được Thôi Hằng, tổn hại thanh danh Thôi gia, nhưng tin tức Thiên tử xuất hiện ở Thôi gia truyền ra ngoài, thể diện của Thôi gia coi như giữ được.
Ra khỏi hậu trạch Thôi gia, Hoắc thị và Lâm thị vừa mắng Thôi Hằng lang tâm cẩu phế vừa đi về phía bữa tiệc, vô tình quay đầu lại nhìn con gái sau lưng, Hoắc thị khựng bước.
"Ninh Nhi đâu? Đứa nhỏ này chạy đi đâu rồi, vừa rồi còn ở bên cạnh mà?"
Tạ Doanh Xuân nghĩ thầm, Tam tỷ đã đi được một lúc rồi, cái vừa rồi trong miệng Đại bá mẫu cũng lâu quá rồi.
"Tam tỷ tỷ vừa rồi không cẩn thận đụng phải một tỳ nữ bưng rượu, trên váy đều là rượu, không thể gặp mặt, sẽ tới xe ngựa bên kia thay váy áo rồi."
Hoắc thị gật đầu, tiếp tục cùng Lâm thị đi về phía bữa tiệc.
Chỉ có Tạ Du Hoa đầu đầy mờ mịt, kéo kéo tay áo Tạ Doanh Xuân, nhỏ giọng hỏi: "Doanh Xuân, Tam tỷ làm ướt váy lúc nào vậy, sao ta không nhìn thấy?"
"Muội bận tranh luận với tên nam nhân lang tâm cẩu phế kia, đương nhiên không nhìn thấy, váy áo không chỉnh tề thất lễ, đương nhiên sẽ không ồn ào, Tam tỷ thừa dịp các ngươi nói chuyện lén đi."
Dỗ Tạ Du Hoa không khó, Tạ Doanh Xuân mấy câu đã có thể qua loa, nhưng nếu Tam tỷ vẫn không về, vậy thì khó làm rồi, Đại bá mẫu lâu không thấy người chắc chắn sẽ sai nha hoàn đi tìm.
Tạ Doanh Xuân khẽ thở dài, trong lòng mong Ngu Ninh mau trở về, nếu không nàng không tìm được cớ nào khác nữa.
Bên kia, Ngu Ninh vẫn ở trong viện vừa rồi không đi ra.
Thôi đại công tử nhìn thấy người xông vào thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc nhìn nàng và Thẩm Thác, sau đó Lương Đức liền cực kỳ có nhãn lực mời Thôi đại công tử ra ngoài.
Thẩm Thác đại khái biết nàng chạy tới đây là có ý gì, không đợi nàng mở miệng, đưa cho Lương Đức một ánh mắt, Lương Đức liền lập tức tới cách vách giải quyết cuộc cãi vã.
"Đã tới rồi, vậy thì ngồi xuống đi, đánh hai ván cờ."
Trên bàn đá bày một ván cờ chưa đánh xong, Thẩm Thác thu quân đen trắng lại, hất cằm về phía ghế đá, ý bảo Ngu Ninh ngồi xuống đánh cờ.
Ngu Ninh không từ chối, cùng Thẩm Thác đánh cờ, nhưng tâm trí nàng không yên, vẫn luôn dành ra một tia tinh thần để nghe động tĩnh bên cạnh, đánh hai ván đều thảm bại.