SỦNG PHI CỦA TRẪM LÀ NGƯỜI TRỜI


Hắn đập tay lên vai cô an ủi:
“Suy nghĩ đi nhá.”
Hạ Thôi Mị bên này cũng chỉ nghe được láng máng câu chuyện của bọn họ, cũng lờ mờ đoán ra phần nào, cô cũng biết trong người Dạ Huân Thiên có ngọc tín hiệu gì đó của thiên nữ, rồi cũng biết luôn A Đa Đa cũng là người trời.

Đơn giản mà nói thì là người cùng quê.
Nhưng hắn ta nói cái gì mà trở về ở lại là sao.

Hạ Thôi Mị có hơi chùng xuống.
‘Trở về sao?’
A Đa Đa hắn muốn trở về trời ư? Vậy nếu cô muốn tìm hắn thì phải làm sao, chẳng phải là “khó như lên trời ư?”
Mà tại sao cô lại phải tìm cái tên phiền phức ấy chứ, hừ đi càng tốt càng đỡ quấy nhiễu cuộc sống của cô.


Hằng ngày lải nhải bám đuôi cô cũng khiến cô phát phiền.
Hạ Thôi Mị không muốn đứng ở đây nữa, quay người đi một mạch, A Đa Đa thấy thế gọi cô.
“Hạ Thôi Mị, uây Hạ mỹ nhân…”
Thấy cô vẫn không quay lại hắn lại nói:
“Không thích bị gọi là Hạ mỹ nhân thì ta gọi nàng là Hạ tướng quân là được chứ gì…”
Nhưng cô lại không nói gì, không đáp lại hắn cứ thế mà đi.

Thấy biểu hiện của cô khác lạ, A Đa Đa không biết nên làm gì, thôi lát phải đi tìm cô xin lỗi mới được, chắc hắn đã làm sai điều gì rồi.
Từ ngày hôm đó thái độ của Hạ Thôi Mị cực kì lạnh lùng, nét mặt cùng hành động giống y hệt như lần đầu tiếp xúc với cô.
Gương mặt cô so với đá chẳng sai biệt gì, cứ một biểu cảm một ánh nhìn sắc lạnh và thái độ thờ ơ không thèm đếm xỉa.
“Hạ Thôi Mị, rốt cuộc ta làm sai điều gì nàng có thể nói ra được không, nàng cứ như vầy là đang giết chết ta đó.”
A Đa Đa khổ sở bám theo cô.

Nài nỉ hết nước hết cái mong cô nói ra hắn rốt cuộc là sai ở đâu.
“Không có gì!”
“Nàng không khỏe ở đâu sao?”
 A Đa Đa đưa tay lên sờ mặt cô, xem sắc mặt của cô thế nào.
Hạ Thôi Mị hất tay ra tức tối nói: “Ngươi bỏ tay ra.”
A Đa Đa sững sờ nhìn cô, trước kia cô cũng ghét việc hắn bám theo cô, nhưng thái độ hoàn toàn không giống như hiện tại.

Bây giờ Hạ Thôi Mị hoàn toàn lãnh khốc vô tình, cảm giác không nên chọc vào, y hệt như một con nhím đầy gai đang dương lên những chiếc gai sắc nhọn của mình đầy phòng thủ.
Nhưng ngặt một nỗi hắn cho dù có bị đâm chết cũng muốn ôm con nhím này vào người.

Nghĩ là làm A Đa Đa mắt thấy cô lại sắp rời đi liền kéo tay cô lại, cả người Hạ Thôi Mị nằm gọn trong lồng ngực hắn.
Sau vài giây bất ngờ, cuối cùng cô cũng định thần lại, nhận ra A Đa Đa đang ôm mình, Hạ Thôi Mị mạnh mẽ vùng vẫy, giãy giụa khỏi vòng tay của hắn.
“A Đa Đa, ngươi thật vô lễ, mau bỏ bổn tướng ra.”
“Không bỏ, đánh chết ta cũng không bỏ, chừng nào nàng nói rõ ta làm sai chuyện gì, lúc đó ta mới buông tay.”
“Ta, ngươi…”
Lời chưa nói hết đã bị một cánh môi bạc mỏng hôn xuống, môi của cô đang chạm vào môi của A Đa Đa.

Tên này thật đáng chết, dám hôn cô, thật đáng ghét.
Nhưng tại sao chứ, cô như bị dung hòa với nụ hôn ngọt ngào này, cô cảm thấy vui vẻ sung sướng lạ thường từ cảm giác mềm mềm trên môi ấy, sự ngọt ngào như tan chảy rót vào trong tim.
Một lúc sau, hắn mới chịu buông cô ra, Hạ Thôi Mị vẫn chưa hồi tỉnh sau nụ hôn đó, cô sững người nhìn hắn.
“Ta biết nàng ghét ta, nhưng mà Hạ Thôi Mị, ta thực sự yêu nàng, ta biết nàng yêu Dạ Huân Thiên, nhưng dù vậy cũng đừng lạnh lùng né tránh ta như bây giờ có được không, ta chỉ cần được âm thầm bên nàng là được rồi.”

Hạ Thôi Mị bất ngờ, không phải là vì câu nói của hắn, mà là vì cô đã nhận ra một việc, một việc đến cô cũng không thể tin nổi.
Nụ hôn ban nãy đã khiến cô nhận ra mình đã thích A Đa Đa mất rồi, đã rất lâu trước cô không còn cảm giác khó chịu khi thấy Hoàng Thượng âu yếm thiên nữ nữa, không thấy ghen tị đố kị gì hết.
Trong thoáng chốc cô nhận ra tình cảm của mình đối với Dạ Huân Thiên như là giữa người bình thường và một ngôi sao trên bầu trời vậy.
Từ nhỏ cô đã quen Dạ Huân Thiên, Hoàng Thượng tuổi nhỏ mà tài cao, văn võ song toàn, lương tri trong sáng.

Hầu như không có cái gì mà Dạ Huân Thiên không biết.
Từ lâu cô đã dõi theo hắn, nhưng hình như cái thích mà cô dành cho Hoàng Thượng là một kiểu ngưỡng mộ, cô ngưỡng mộ tài đức của hắn.
Còn với A Đa Đa, cô lại là một tình cảm khác hoàn toàn, cô muốn ở bên hắn, muốn có một thứ gọi là tương lai với hắn.
Đúng, chính vì vậy khi loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại rằng hắn sẽ trở về kia cô liền cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thì ra cô lại không biết mình thích A Đa Đa từ bao giờ, rất có thể ngay từ lần đầu gặp, gương mặt anh tuấn lại ăn như bị bỏ đói, từ lúc đó đã thu hút sự hiếu kì của cô khiến cô không ngừng nhìn hắn nhiều hơn để rồi thích lúc nào mà không biết.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi