SỦNG PHI CỦA TRẪM LÀ NGƯỜI TRỜI


Nhưng nhìn kĩ bên trong đó chỉ có một chút nước màu xanh lá cây, chứng tỏ Dạ Huân Thiên vài năm gần đây có đi tìm kiếm tinh thể nhưng không được bao nhiêu.
Dạ Huân Thiên sau đó cũng mang viên ngọc cất đi, vẻ mặt rất bình thường, đối với hắn, có thể tìm lại được chút ít như này cũng là có cơ hội, là hi vọng để tìm cô trở về bên mình.
Hắn quay sang hỏi mọi người:
“Dạ Thiên Hội vẫn làm tốt công việc của một vị vua chứ?”
Tiểu Châu nói:
“Từ khi người nói giao trọng trách cho thần giúp đỡ Hoàng thượng công việc cai quản đất nước, thần vẫn luôn bên cạnh không rời để giúp Thiên Hội Hoàng thượng.”
“Tốt, cứ tiếp tục vậy đi.”
A Đa Đa lên tiếng:
“Dạ Thiên Hội là người thông minh, nhưng vì vậy nên trước giờ luôn tìm tòi lần mò những điều mới lạ, hắn thường xuyên tâm sự với ta nói mình rất chán khi làm Hoàng thượng, còn bày trò chuốc say ta để nói tung tích nơi ở của ngươi đòi bắt ngươi về làm Hoàng thượng lại đó.


Ha Ha Ha”
Dạ Huân Thiên cười lắc đầu:
“Thật tội cho đệ ấy, đúng là trước giờ đệ ấy luôn thích những điều mới chỉ thích cắm đầu vào sách vở, không thích tranh đấu triều chính, điều này cũng không tốt chút nào đâu, vì thế A Đa Đa à, ngươi càng phải ra sức bảo vệ Thiên Hội, tránh cho những kẻ không phục mưu đồ bất chính.”
A Đa Đa đột nhiên nhớ ra điều gì nói:
“Nói đến mưu đồ bất chính, bây giờ ta mới nhớ ra chuyện này.

Ngươi biết đấy, chỉ mấy năm nữa là đến kì hạn 10 năm cúng tế đá trấn hồn.

Các văn võ bá quan đều lo sốt vó không biết tìm đâu ra một cô nương nhà họ Mộc, nên đang gây áp lực lên Dạ Thiên Hội rất nhiều, nói là muốn thử tìm những cô gái khác hiến tế đến khi nào thần đá chấp nhận thì thôi.”
Tiểu Châu bên này cũng lên tiếng:
“Mà người biết đấy, tiểu Hoàng Thượng trước giờ không tin mấy họa thuyết mê tín dị đoan như vậy nên vô cùng phản đối việc này.

Mang những người phụ nữ vô tội hiến tế thì bao nhiêu cho đủ, đó chẳng phải là đang giết người hay sao?”
“Thế thì đệ ấy định làm gì?”
A Đa Đa nói:
“Dạ Thiên Hội định cho người san bằng luôn ngọn núi sau nhà của Mộc Gia, cho tan tành luôn chứ còn gì nữa.”
Dạ Huân Thiên đứng ngay dậy:
“Không thể được.”
Ngọn núi sau nhà họ Mộc cụ thể là viên đá trấn quốc đó trước giờ luôn là một tín ngưỡng trong lòng người dân.


Đợt trước nghe Ba Ba Mạc Tỏa kể lại, nó chỉ đơn giản là một viên đá pha lê muối chặn ngay đúng dòng nham thạch núi lửa nên mới tạo ra nhiều điều đặc biệt như vậy.
Cô nói rằng có thể người xưa từng bị nham thạch núi lửa phun trào từ ngọn núi này khiến cho vô số người bỏ mạng nên sau khi tình cờ thế nào viên đá này xuất hiện lại không xảy ra điều đó nữa nên họ tin tưởng viên đá này chính là để trấn quốc an dân.
Biết là như vậy nhưng dù sao cũng là tín ngưỡng trong lòng người dân, khi xưa cho dù hắn có là Hoàng thượng, dù hắn cùng đệ đệ Thiên Hội của mình cũng giống nhau không bao giờ tin vào mấy cái họa thuyết vu vơ đó.

Nhưng hắn cũng không dám động vào nó.
Dạ Huân Thiên nói:
“Viên đá đó từ lâu đã là tín ngưỡng ăn sâu trong lòng dân rồi, nếu bây giờ Dạ Thiên Hội dám dỡ bỏ ngọn núi đó sẽ dấy lên một làn sóng vạn dân căm phẫn, như vậy không ổn chút nào, ta phải tức tốc ngăn nó lại.”
Điềm Điềm cũng bắt đầu nói:
“Phải đấy Hoàng thượng, hơn nữa bên trong đó còn có mộ của Mộc Phi nương nương, tuy thân xác không có trong đó, nhưng nô tì nghĩ linh hồn của nương nương vẫn còn đó, chính vì thế nô tì cũng quyết không để ai quấy nhiễu nơi an nghỉ của người.”
“Được, A Đa Đa, Tiểu Châu này, chúng ta nhanh chóng trở về xử lí chuyện này đi, phải ngăn cản đệ ấy.”
“Vâng, nhưng ngăn cản rồi thì sao? Vẫn không có ai để cúng tế.”
Dạ Huân Thiên bèn nói:
“Đến lúc ấy ta tìm đâu đó một người nói dối là mầm mống cuối cùng của Mộc Gia sau đó giả vờ nói là cô ta đã nhuốm máu cúng tế và đã chết rồi là được, chỉ cần che mắt mọi người là được.”

A Đa Đa cười láu cá:
“A Ha Ha, ngươi cũng cáo thiệt đó nha Dạ Huân Thiên.”
Sau đó bọn họ lên đường trở về kinh thành, tức tốc vào cung gặp Hoàng thượng.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Hoàng huynh, không cần đa lễ, mau đứng lên.”
Dạ Huân Thiên không chần chừ gì mà hỏi luôn vào chủ đề chính:
“Thiên Hội à, nghe nói đệ có ý định đập núi đá sau Mộc Gia là sao chứ?”
“Ngay cả huynh cũng mê tín tin theo tà thuyết ư, làm gì có chuyện đã trấn quốc gì chứ, đệ đã đến đó rồi dưới nước chỉ qua là nham thạch núi lửa, viên đá đó vừa hay chắn lại chứ không có điều gì kì lạ ở đây cả.

Khi xưa nham thạch đó chảy ra làm vô số người ở kinh thành bị thương, thấy nham thạch màu đỏ trông như máu, người dân lo sợ ông trời đổ máu xuống trần gian nên mới đồn thổi như vậy thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi