SỦNG PHI CỦA TRẪM LÀ NGƯỜI TRỜI


Mình cũng chỉ là một người mới tập tành viết truyện nên tình tiết đôi khi khó hiểu và không được hay cho lắm.

Độc giả thân yêu mà thấy truyện hay thì like cho mình nha, cho mình xin ý kiến ở phần bình luân nhé! Cảm ơn mọi người rất nhiều
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tất cả điều này đã bị Tiểu Châu cùng Điềm Điềm sau khi mất bao lâu mới thoát khỏi những cô nương xinh đẹp kia, đang cố hít một chút bầu không khí mà không bị nhuốm mùi son phấn đã nghe được rõ mồn một.

Cảm thấy sự việc không ổn rồi, chưa gì Nương Nương đã bị nhìn ra thân phận nữ nhi, mấy người ở đây ngày ngày tiếp xúc với nam nhân, mắt của họ hóa cáo luôn rồi, nam nữ đối với họ chỉ là một cái liếc mắt, giấu làm sao được, vẫn là nên nhanh về thì hơn.

Đang định bước vào thì Ba Ba Mạc Tỏa từ bên trong hất toang cửa ra, xuýt chút nữa là hai người Tiểu Châu cùng Điềm Điềm ở ngoài này dính một chưởng là thôi gãy mũi, cô kéo Dạ Huân Thiên ra bên ngoài hành lang ở lầu xanh nhìn xuống sảnh chính.

Hôm nay ở Mạc Thịnh Lâu này tổ chức cuộc thi tuyển chọn hoa khôi của viện, điều đặc biệt khiến kĩ viện này là kĩ viện nổi nhất kinh thành là bởi vì, các cô nương ở đây không hề chỉ là bình hoa di động, ngày ngày chỉ biết tô son chát phấn chờ đón khách nhân.

Các cô nương ở đây đều có tài lẻ, đặc biệt quy định chọn hoa khôi mỗi tháng một lần là nấu ăn, chọn theo đúng quy chuẩn chọn nương tử của các vị khách nhân, chính vì vậy họ càng thêm hứng thú.


Các nam nhân đến đây tìm hoan lạc đều được phục vụ sao cho giống một vị nương tử trong mộng nhất.

Không phải là sư tử hà đông thân hình tròn béo ở nhà, mà là một thê tử xinh đẹp hát hay đàn giỏi biết chiều chuộng tướng công mình, và hơn thế nữa còn biết nấu ăn.

Quá tuyệt vời và là giấc mộng của hàng loạt những tên đàn ông tìm đến đây.

Bếp và lửa đều được chuẩn bị sẵn, các cô nương sẽ nấu ăn ngay trước mặt các vị khách để họ cảm nhận đủ sắc hương vị, sau đó đưa lên cho giám khảo chấm.

Ai giành được vị trí cao nhất ở lần thi này sẽ được một nghìn lượng bạc cộng với tiền quan khách thưởng cho.

‘Cái gì? Một nghìn lượng bạc ư? Vậy ngày tháng về sau mình cùng Điềm Điềm không phải lo ăn uống rồi.’ Bỗng Ba Ba Mạc Tỏa đứng bên trên này nói:
“Ta muốn tham gia cái đó.”
Lúc này cô đã say ngà ngà, nhìn xuống dưới đang tổ chức cái gì đó hình như vui lắm, vì sao cô nhận định là vui ư, vì trên bàn một dẫy dài toàn thức ăn ngon đang được mấy người đàn ông bụng bự kia nếm thử nghiền ngẫm chấm điểm, cô phải tham gia mới được.

Điềm Điềm dùng biểu cảm thôi rồi, Mạc Tỏa lại làm khùng điên rồi, nhanh chóng giữ lại cánh tay đang chỉ xuống của cô, dùng ánh mắt mong được thông cảm, bỏ qua cho đề nhìn đám người bên dưới.

Sau đó quay sang nói với cô:
“Mạc Tỏa à, đừng nghịch nữa, đây là tuyển chọn hoa khôi của kĩ viện, người bình thường chúng ta không…”
Lời còn chưa nói xong.

“Thế thì sao chứ, ta muốn tham gia.”
“Mộc Thanh Nhi, cô tốt nhất nên yên phận cho ta.”

Dạ Huân Thiên tức giận vô cùng, nắm chặt cổ tay của Ba Ba Mạc Tỏa nhấc lên khiến cô đau điếng kêu lên một tiếng.

Nhưng tay của hắn càng xiết chặt hơn, quá đủ rồi, hắn không thèm quan tâm cô có là Ba Ba Mạc Tỏa hay Mộc Thanh Nhi gì hết, rốt cuộc vẫn là thê tử của hán, hắn tuyệt đối không đồng ý việc này, diễn trò gì trước mặt hắn hắn không quan tâm, thậm chí hắn có thể hạ uy nghiêm của mình xuống mà diễn cùng cô.

Nhưng đang cải trang thành nam nhân tránh dòm ngó lại dám mở lời đòi tham gia tuyển chọn hoa khôi của kĩ viện.

Cô là đang chán sống hay là đang bị rượu làm cho điên khùng rồi.

Ba Ba Mạc Tỏa nhìn hắn nói:
“Ta muốn tham gia, nếu tham gia sẽ được tiền đúng chứ?”
Điềm Điềm bộ dạng nhăn nhó, hết cách nói:
“Đúng thì đúng, nhưng đây là kĩ viện đó, hơn nữa người có biết nấu ăn đâu.” Dựa vào nhiều ngày quen biết của cô đối với Ba Ba Mạc Tỏa, thì vị “nương nương” này ăn thì giỏi thật đấy nhưng nấu nướng thật không chắc.

Ba Ba Mạc Tỏa hất tay Dạ Huân Thiên ra, nói:
“Ai bảo ta không biết, cái gì mà…cầm kì thi họa, những yêu cầu của một tài nữ sao ta lại không biết, trên đời này chẳng có món gì nướng lên mà không ngon hết.”
Điềm Điềm ghé sang nói nhẹ vào tai của cô:
“Nấu ăn không có trong cầm kì thi họa đâu nương nương à.”

“Ồ, vậy hả!” Cô có chút ngại ngùng cười đến ngây ngốc.

Cô nhìn Dạ Huân Thiên:
“Nói chung ta muốn tham gia, ta hứa sẽ chỉ nấu ăn thôi mà Dạ Huân Thiên, không làm gì cả, ta cần tiền.”
“Cô cần tiền ư?”
“Phải, ngươi biết chúng ta phải sống kham khổ thế nào không, hừ ngươi thì sao biết được, nhìn cái bộ dạng được sống trong nhung lụa từ bé của ngươi chắc không hiểu nổi đâu.” Ba Ba Mạc Tỏa vẫn luôn nghĩ Dạ Huân Thiên chỉ là một tên công tử nhà giàu, không lo cơm ăn áo mặc, nên cô chẳng thèm đôi co, quát cô cái gì chứ, làm như Hoàng Thượng không bằng.

Ba Ba Mạc Tỏa nghĩ đúng rồi đấy, chính xác là Hoàng Thượng đang tức đến sôi máu, được cô thích làm gì thì làm, dù sao hắn cũng đã hứa không lộ thân phận trước mặt cô, lời nói của vua giá ngàn vàng.

Nhưng cô dám chê bổng lộc hàng tháng của hắn ít sao.

Thấy cô dường như không biết sợ cũng chẳng nể nang gì lời nói của mình, hắn hừ một tiếng không thèm quản cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi