SỦNG PHI OMEGA CỦA ĐẾ VƯƠNG

Thánh chỉ ban xuống, Vinh Quốc Công phủ bị xử trảm cả nhà.

Nguyên lão ba triều đức cao vọng trọng đã bị phán quyết chỉ trong một đêm, chỉ còn m.áu tươi bắn đầy đất.

Việc này đã tạo nên một trận oanh động không nhỏ trong triều đình.

Đặc biệt là phe phái Vinh Quốc Công, họ nghĩ Mục Trạm danh không chính ngôn không thuận bước lên ngôi vị hoàng đế sẽ khiến lòng người bất mãn. Vốn tưởng rằng Mục Trạm sẽ kiêng kị thế lực đã cắm sâu này mà nghĩ cách mượn sức họ nên cả đám có hơi cao ngạo làm càn, nhưng lần này, họ đều đã thấy được thái độ của Mục Trạm.

Đưa ra vô số tội danh khiến Vinh Quốc Công xuống đài, từng vụ từng việc đều kỹ càng tỉ mỉ đến đáng sợ. Vị tân đế trẻ tuổi này cũng không kiêng kị bọn họ, hơn nữa còn có năng lực nhổ cỏ tận gốc, thủ đoạn tàn nhẫn, không chút lưu tình. Ai cũng sợ bản thân sẽ trở thành kẻ tiếp theo phải lên đoạn đầu đài, trong lúc nhất thời cả đám đều như rùa đen rút đầu.

Mà hiện tại Văn Minh Ngọc ở trong cung chẳng biết gì về những chuyện này, cậu đang lo vụ đi Diễn Võ Trường. Học chút quyền cước công phu thì cũng tốt thôi, nhưng nếu thầy giáo là Mục Trạm thì áp lực sẽ lớn lắm.

Diễn Võ Trường rất rộng rãi, bằng phẳng, có nhiều không gian thoáng để tập luyện.

Khi Văn Minh Ngọc đến nơi mới biết Mục Trạm không phải muốn dạy cậu kỹ năng chiến đấu. Vì cậu thấy người hầu trong cung mang theo một con ngựa, cao lớn, dũng mãnh, bốn chân to khỏe, mắt sáng, bờm rậm và bóng loáng, thoạt nhìn đã biết là một con ngựa xuất sắc.

Mục Trạm duỗi ra tay, cung nhân lập tức cung kính đưa dây cương cho hắn.

“Đã từng cưỡi ngựa chưa?”

Văn Minh Ngọc lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn con ngựa này đầy vẻ hứng thú cùng tò mò.

Nếu đúng theo trình tự thì trước tiên phải giảng giải lý thuyết đã, sau đó mới thực hành. Nhưng hiển nhiên, Mục Trạm không phải kẻ sẽ rập khuôn theo lộ trình đó.

Hắn dạy thực hành luôn.

Văn Minh Ngọc chỉ cảm thấy bên cạnh hình như bỗng nhiên có một trận gió, trong chớp mắt đã thấy Mục Trạm lưu loát xoay người lên ngựa, ngồi vững vàng trên yên, vai rộng chân dài, dáng người đĩnh bạt, tuấn mã đen nhánh càng phụ trợ thêm cho khí chất của hắn, tựa như trời sinh đã có thể phát sáng vậy.

Hắn đưa tay về phía Văn Minh Ngọc và nói: "Cô đưa ngươi đi tham quan trước đã."

Hai mắt Văn Minh Ngọc tức khắc sáng ngời, không ngờ có thể cưỡi ngựa luôn rồi nha, nhưng mà…… đưa? Đưa kiểu gì?

Cậu sửng sốt một chút, có chút mờ mịt, chần chờ giơ tay qua.

Có thể Mục Trạm cũng biết cậu chưa biết lên ngựa, liền nắm lấy tay cậu, lúc Văn Minh Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã cúi người nắm lấy eo cậu rồi nhấc người bế lên, để cậu ngồi ở trước người mình, sau đó cũng không buông ra tay, cánh tay vắt ngang bên hông Văn Minh Ngọc, cực kỳ chiếm hữu mà ôm lấy cậu. Thân hình Mục Trạm cao lớn cường tráng, Văn Minh Ngọc nhỏ gầy lại mảnh khảnh, ngồi tư thế này nhìn có hơi nhỏ xinh, giống như bị Mục Trạm hoàn toàn ôm vào ngực vậy.

Trong mắt đám cung nhân, một màn này quả có sức kích thích không nhỏ, thật khiến người khiếp sợ. Chỉ có mình Triệu Đức Toàn tương đối bình tĩnh, tựa hồ cảm thấy chuyện này thực bình thường.

Qua chuyện thoại bản lần trước, Thánh Thượng không những không gi.ết Văn Minh Ngọc, mà sau khi nói chuyện với cậu một lúc còn tiêu được sát ý, Triệu Đức Toàn liền ý thức được Văn Minh Ngọc là một tồn tại đặc thù đến mức nào.

Những người khác chỉ nhìn thấy Mục Trạm và Văn Minh Ngọc cùng nhau cưỡi ngựa, tư thế thân mật, thánh sủng bao la. Nhưng trên thực tế, Văn Minh Ngọc khó khăn hơn họ tưởng rất nhiều.

Bởi vì quá gần nhau nên cả người cậu đều bị tin tức tố cường hãn của Mục Trạm bao bọc, giống như bị bao chặt trong một tấm lưới không có chỗ trốn.

Cậu hơi nhíu mày, thật cẩn thận cúi người về phía trước, muốn kéo ra một chút khoảng cách với Mục Trạm, nhưng Mục Trạm vừa động dây cương, ngựa liền theo lệnh tiến về phía trước, bởi vì quán tính mà Văn Minh Ngọc không thể không bị ngả về phía sau, nhẹ nhàng đụng phải Mục Trạm, phần lưng cùng cơ ngực rắn chắc dính sát vào nhau, nhiệt lượng xuyên thấu qua vải dệt truyền đến thậm chí làm Văn Minh Ngọc cảm thấy nóng đến tê dại.

Động tác nhỏ vừa trộm làm vừa rồi ngay tức khắc trở nên vô nghĩa.

Chóp mũi của Văn Minh Ngọc nồng nàn mùi tin tức tố, là mùi rư.ợu mạnh có chút say lòng người.

Cậu chớp chớp mắt, khô cằn nói: “…..Hôm nay tâm tình bệ hạ rất tốt sao?”

Thanh âm Mục Trạm bình đạm truyền đến, “Tạm được. Sao ngươi lại hỏi vậy?”

Văn Minh Ngọc: “……”

Ờm, tôi đoán thôi mà.

Tuy mùi rư.ợu có hơi nồng nhưng rất thơm, nếu như tập trung tinh thần thì vẫn sẽ minh mẫn, cũng không có chuyện gì lớn. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tâm tình Mục Trạm tốt nên sẽ an toàn hơn rất nhiều, không phải lo lắng sẽ giẫm phải lôi.

Vì thế, Văn Minh Ngọc hơi thả lỏng một ít, dời đi lực chú ý rồi chuyên tâm cảm thụ cảm giác mới mẻ cùng hưng phấn khi cưỡi ngựa.

Mục Trạm nói muốn tự mình dạy cậu thì quả thật giữ lời mà làm thầy giáo. Hắn mang theo cậu cưỡi ngựa dạo một vòng ở Diễn Võ Trường, trên đường đi còn giảng giải cho cậu một chút về kỹ xảo cưỡi ngựa.

Lời nói của Mục Trạm tuy ngắn gọn, giọng điệu chậm rãi lại còn có chút lười biếng, nhưng lại nói thẳng vào điểm mấu chốt, khiến cho Văn Minh Ngọc mới vào nghề cũng có thể hiểu và biết phải làm gì.

Sau khi đi một vòng, Mục Trạm cũng không dừng lại, cũng không để Văn Minh Ngọc xuống ngựa, hai người vẫn cùng nhau cưỡi chung.

Nhưng sau đó hắn đưa dây cương cho Văn Minh Ngọc để cậu thử.

Triệu Đức Toàn nhìn thấy cảnh này, trong lòng căng thẳng, đối với một người chưa từng cưỡi ngựa mà để cho cầm dây cương thì thật quá nguy hiểm. Nhưng đây là do Thánh Thượng quyết định, hắn không thể lên tiếng, đương nhiên cũng không dám nói ra.

Văn Minh Ngọc đột nhiên bị nhét dây cương vào tay, thật ra trong lòng cậu rất căng thẳng, như thể cầm một củ khoai nóng bỏng, chỉ muốn ném ra ngoài.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định thử. Dù sao phía sau còn có một người đầy kinh nghiệm, nếu thật sự phát sinh chuyện gì, cậu không tin Mục Trạm sẽ mặc kệ, chính hắn cũng đang ngồi trên ngựa cơ mà.

Văn Minh Ngọc thông tuệ, vừa rồi cậu lại nghiêm túc mà nghe giảng giải, tất cả đều ghi nhớ, lần đầu tiên thực hành cũng không làm bừa mà là cẩn thận dựa theo những gì Mục Trạm đã dạy.

Cậu thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, lông mi khẽ run, không khỏi nhìn xuống dây cương cùng con ngựa trước mặt.

Từ góc nhìn của Mục Trạm, hắn có thể thấy bộ dạng căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh của cậu, mím chặt môi, làm đúng như những gì hắn dạy vừa rồi, thật sự quá nghe lời.

Mục Trạm vô thức cử động, đôi tay thoáng siết eo Văn Minh Ngọc, thình lình dọa cậu giật mình.

Văn Minh Ngọc cuống quít quay đầu, “Ta làm sai chỗ nào sao?”

Làm rất tốt, có thể nói là một học sinh rất ngoan và nghiêm túc.

Chỉ có Mục Trạm không phải là một giáo viên nghiêm túc thôi.

Nhưng mặt hắn không chút thay đổi, cũng không biểu hiện ra, chỉ vươn tay nắm lấy tay Văn Minh Ngọc đang cầm dây cương, nhẹ nhàng móc ngón tay cậu, trầm giọng nói: “Chặt quá, thả lỏng đi. "

Văn Minh Ngọc ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn không nhận ra trong giọng nói của hắn còn mang âm sắc khàn khàn lạ lùng.

Hai canh giờ trôi qua.

Kết thúc buổi đầu tiên học cưỡi ngựa, Văn Minh Ngọc được ôm xuống, lúc chân chạm xuống đất, cậu thấy bủn rủn đến mức đứng không vững, giống như vừa mới làm xong vận động kịch liệt gì đó không thể miêu tả vậy.

Mục Trạm tựa hồ sớm đã đoán trước, thực thuận tay đỡ lấy cậu.

Sau đó, Văn Minh Ngọc cố gắng bước đi như thường, nhưng đùi cậu rất đau, nóng đến mức khiến cậu vô thức mở hai chân vừa thận trọng vừa chậm rãi bước đi như một chú chim cánh cụt nhỏ.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng cười trầm thấp từ trên đầu cậu vang lên.

Văn Minh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy khóe miệng Mục Trạm nhếch lên, hàm chứa ý cười rõ ràng.

Cẩu hoàng đế dám cười nhạo mình!

Văn Minh Ngọc thẹn quá thành giận, giận quá mất khôn mà gạt tay Mục Trạm ra, thở phì phì đi về phía trước, nhưng bởi vì chân đau, căn bản không đi nhanh được, ngược lại càng giống một nhóc chim cánh cụt đang lung lay vậy.

Không phải giống, mà phải là giống y như đúc.

Cung nhân thấy Văn Minh Ngọc gạt tay Thánh Thượng ra còn bị dọa đến nhảy dựng, họ hoảng sợ vạn phần, cho rằng Thánh Thượng nhất định sẽ bạo nộ mà gi.ết người, nhưng bọn hắn không ngờ, giây tiếp theo, Thánh Thượng lại cười thành tiếng, không phải cười lạnh, mà là thực vui vẻ cười to, cứ như điên rồi vậy. Khuôn mặt luôn không có biểu tình lạnh lẽo như băng, vậy mà băng vừa chợt phá đã có thêm vài phần sức sống.

Văn Minh Ngọc nghe thấy tiếng cười, nháy mắt cứng đờ, cậu quay lại không dám tin tưởng mà nhìn hắn, hai mắt trừng tròn xoe.

Kỳ thật cậu vừa bước được hai bước đã hối hận, sao mình lại xúc động như vậy chứ, chọc giận bạo quân thì phải làm sao bây giờ, không phải tìm chết sao?

Kết quả, cậu nghe được cái gì, nhìn thấy gì……

Bây giờ Văn Minh Ngọc tạc mao thật rồi.

Cẩu hoàng đế!

Tôi muốn gi.ết anh! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi