SỦNG PHI - TRIÊM Y

Edit: Linh​
Một nơi khác, Tông Chính Lâm cũng đang yên tĩnh nằm trên tẩm sạp, trong đầu vẫn còn vang vang giọng nữ tử kiên định tràn trề sức lực mà hắn nghe thấy ngày hôm nay. Một câu “trảm mã”, khiến nội tâm Tông Chính Lâm chấn động. Còn có thân ảnh lao ra cứu người kia, những hình ảnh lại ở trước mắt lần lượt thoảng qua, càng ngày càng rõ ràng. Những cảm giác quái dị hắn đã cố gắng áp chế sau khi rời khỏi Thanh Châu, giờ phút này lại lại xuất hiện, càng thêm mãnh liệt.
Lại là nàng! ! ! Lúc này nàng đến kinh thành, không phải là tham gia tuyển tú nữ chứ? Tông Chính Lâm chỉ vừa nghĩ đến rất có khả năng nàng sẽ bị chỉ phúc cho người khác, toàn thân hắn liền không thoải mái. Trằn trọc không yên, khó có thể ngủ được. Lại nhớ tới cảnh tượng trong mộng, nếu đổi là một nam tử khác... Tông Chính Lâm bật ngồi dậy, nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy những cảm giác này có vẻ quá táo bạo.
Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? ? ? Vì sao những hành động, lời nói của nữ tử kia lại có thể ảnh hưởng như đến cảm xúc của bản thân đến thế? ? ? ? Tính cả ngày hôm nay, hắn cũng chỉ gặp qua nàng có bốn lần. Hoặc có thể nói là là chỉ thấy hình ảnh , hoặc là là chỉ nghe thấy âm thanh phát ra nơi nàng. Ngay cả ngày hôm nay, cũng là bởi vì hắn và Tông Chính Minh đang cùng nhau thương nghị chính sự, đi ngang qua ngã tư đường ồn ào, lại nghe thấy nàng la lên, mới từ xa xa nhìn lại, thực sự cũng không thấy rõ hình dáng nàng. Nữ tử đó nếu nghiêm túc mà nói thì hắn cũng không thể coi là có quen biết nàng , thế mà nàng lại khiến cho hắn ba lần bốn bận không khống chế được cảm xúc của bản thân, điều này dĩ nhiên không thể cứ mặc kệ như thế! Đợi khi hắn suy nghĩ cẩn thận nguyên do, sẽ đi xử trí.
Lần này thật đúng là đã khó xử Tông Chính Lâm rồi . Tính cả tuổi mụ thì Tông Chính Lâm mới mười sáu, tuy rằng được coi trưởng thành, cũng có phủ riêng từ lâu, nhưng lần này hắn lại đối mặt với một loại tình cảm hoàn toàn mới mẻ, hắn chưa từng hiểu được, làm sao có thể biến sự việc trở nên rõ ràng ? ? ? Tuy từ trước tới nay Tông Chính Lâm luôn là một người hiểu biết trước mọi việc, nhưng đối với nữ tử lại không hề có lòng thương tiếc, sau khi phóng thích dục vọng ,trong lòng không hề có chút dấu vết gì . Ngày thường những người phụng dưỡng bên cạnh hắn, lại đều là nam tử. Khó trách chậm chạp không hiểu chuyện tình cảm của nam nữ.
Đêm nay, mãi đến đêm khuya Tông Chính Lâm mới đi vào giấc ngủ. Trong mộng lại có hình ảnh của người con gái kia. Nhưng trong giấc mộng của hắn, nữ tử nghiêng người chậm rãi cởi ngoại sam, chỉ còn trung y. Dưới chiếc áo trung y màu trắng, đường cong đẫy đà của người con giá trẻ tuổi mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy được. Cô có một đôi tay mềm màu tuyết trắng, đôi bàn tay ấy đang mở từng nút áo trung y, mắt hắn có thể cảm thấy trung y sẽ rơi xuống... Tông Chính Lâm đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy thở hổn hển. Dưới thân dục vọng đã trướng đau, cả người khô nóng khó chịu. Ý đồ hắn vất vả áp chế kia lại càng thêm rõ ràng. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cánh tay tay nhỏ bé trắng thuần, tưởng tượng thấy cảnh sau khi trung y rơi xuống, dục vọng dưới thân Tông Chính Lâm nhịn không nổi mà rung động. Cũng không có thể ngăn chặn được cơn tức, trướng kia, hắn dựa vào đầu giường, tay phải thâḿm nhập vào phía trong quần lót, động tác nơi tay hắn cao thấp liên tục. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ mà bản thân tưởng tượng ra trong mộng , nàng cởi trung y bộ, kiều đỉnh đẫy đà, vòng eo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp... Tông Chính Lâm hưng phấn không khống chế nổi, kêu rên thành tiếng. Động tác nơi tay càng nhanh hơn, thở dốc nặng nề, mãi đến khi dục vọng phun ra , hưởng thụ loại sung sướng ngập đầu xong mới dần dần bình ổn.
Dục vọng thình lình phóng ra, Tông Chính Lâm ngồi xuống, chỉ cảm thấy chưa bao giờ mình thoải mái như vậy. Cái loại này tim đập như muốn lao ra khỏi ngực, tê dại đánh sâu vào trong tâm khảm, thật sự là, suốt đời khó quên.

Đến khi tâm tình thực sự bình phục, Tông Chính Lâm mới mở hai mắt, vẻ mặt vẫn kín như bưng. Đây đã là lần thứ hắn phát tiết khi nghĩ đến nàng, cái loại ham muốn mãnh liệt này, thế nhưng hắn lại không hề nắm được trong tay thậm chí chỉ là một chút. Tông Chính Lâm không cách nào hiểu được, rốt cục loại xúc động này là gì, cứ như vậy hắn ngồi một đêm.
Đã không cách nào áp chế, vậy phải đi thăm dò lý do, để còn có mưu tính khác. Nghĩ thông suốt, Tông Chính Lâm liền giống như bình thường đứng, dậy đánh quyền luyện kiếm.
Mộ Tịch Dao được Triệu Thanh cho biết, chủ nhân của mũi tên hôm qua lại là Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh, vẻ mặt liền mệt mỏi . Bản thân lúc trước còn đò góc tường của người ta ( đào góc tường = câu mất nhân tài của người khác, mọi người còn nhớ Mr Đệ Ngũ Dật Triều chứ?), lúc này lại biết người giúp đỡ mình là hắn quả thật đúng là có chút kỳ quái. Phủ Hoàng tử dĩ nhiên tuyệt đối không thể đến , thân là tú nữ, trước khi sơ tuyển mà ra vào phủ hoàng tử, vậy cô còn muốn thanh danh nữa hay không ? Càng không nói nếu để cho Tông Chính Lâm biết bản thân từng đến phủ Ngũ hoàng tử, vậy đại đại không ổn rồi. Giờ phút này, tuyệt đối không cho phép có chút biến cố gì sảy ra. Nhưng hôm qua nàng lại hứa hẹn sau này sẽ đăng môn bái phỏng, cũng không thể thất tín với người ta. Mộ Tịch Dao đau đầu nghĩ đối sách.
Sau giữa trưa hôm đó, quản sự phủ Tông Chính Minh báo lại, nói trước cửa đến một chiếc kiệu nhoe, nhưng nữ tử bên trong chưa hề lộ diện, chỉ nói là đăng môn cảm tạ vệc hôm qua hoàng tử giúp đỡ, cũng không nói tỉ mỉ. Chỉ cho tỳ nữ ra mặt, đưa lên một phong thư, nói là làm phiền chuyển giao cho Ngũ hoàng tử phi. Sau nói cảm tạ, quay đầu rời đi.
Tông Chính Minh hí mắt, tốt lắm, làm việc cẩn thận đến giọt nước cũng không rỉ. Chuyển thư cho Ngũ hoàng tử phi? Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, chẳng qua là thay đổi cái danh mà thôi. Thật thật là dè dặt cẩn thận, cẩn thận có thừa.
Mở bức thư, trên mặt giấy nét chữ nhỏ như trâm hoa xinh đẹp tuyệt trần linh động, văn chương lưu loát, cũng đủ làm cho người khác cảm thấy chủ nhân những dòng chữ này tất nhiên cũng rất có linh khí, xác thực cũng là một giai nhân. Trong thư cũng nói rõ nàng là thân phận tú nữ, lại nói thật không tiện tự mình nói lời cảm tạ, lời nói vô cùng khẩn thiết, dịu dàng chân thành tha thiết, loại tình cảm kích không thể biểu hiện nổi. Đối với việc mình thất lễ, luôn bày tỏ ý thỉnh tội. Chỉ một phong thư cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái, loại thoải mái không hề có một tia chậm trễ nào.

Tông Chính Minh xem trong thư có nhắc tới dòng họ "Mộ", âm thầm lưu tâm.
Lại nói về bên phía Vệ Chân , hiện giờ biểu tình của hắn giống như gặp quỷ, nghe điện hạ nhà mình phân phó Điền quản sự: "Truyền thị thiếp hậu viện, hai canh giờ sau, đến thiên điện. Lại yêu cầu hai người rửa mặt chải đầu, cẩn thận ăn diện, hoá trang như tú nữ là được, không được quá hụ hoặc." Sau đó đi thẳng về hướng sảnh chính .
Điền Phúc Sơn trong lòng vui sướng, chứng tỏ điện hạ rốt cục cũng chú ý đến nữ sắc? ? ? Sau đó ông ta vui vui mừng mừng đi làm việc.
Hai canh giờ trôi qua, Tông Chính Lâm cho lui tất cả người hầu hạ, thần sắc bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai người trước mắt, ánh mắt chuyên chú, như có chút đăm chiêu.
"Giơ tay." Ngữ khí có thể coi là bình thản.
Hai người Khổng thị không dám vọng động, chỉ lẳng lặng đứng đó, bộ dạng phục tùng cúi mắt. Một thân điểm trang giống như tú nữ, nhưng lại so với trước kia nhìn qua nhẹ nhàng và khoan khoái hơn. Điện hạ căn dặn, mặc dù không rõ nguyên nhân, vẫn nơm nớp lo sợ nâng hai tay lên, phía trước bình phong, bàn tay đưa ra. Ống tay áo chảy xuống, cũng có cổ tay trắng noãn như tuyết lộ ở bên ngoài.
Đợi một hồi lâu, lại nghe điện hạ hạ lệnh: "Trút bỏ ngoại sam."

Sắc mặt hai nàng lập tức trướng đỏ bừng, cúi mặt không dám ngẩng lên. Tim đập rồn dập. Điện hạ tại sao lại yêu cầu như thế, bây giờ còn đang là ban ngày, lại là ba người ở đây, có một chút... Hoang đường.
Tông Chính Lâm thấy hai người chỉ đỏ mặt, ngại ngùng nhìn lẫn nhau nhưng bất động. Lại hạ lệnh, ngữ khí đã mang chút không kiên nhẫn.
Hai người chỉ đành liếc mắt nhìn nhau, động tay, chậm rãi cởi bỏ ngoại bào, lộ ra trung y bên trong, hai tay thu khăn tay, rất không được tự nhiên. Sau đó lại là một trận lặng im. Ánh mắt Khổng thị vụng trộm dời qua đi, chỉ thấy điện hạ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua xẹt lại trên người bọn họ, vẻ mặt chuyên chú, nhưng lại không có ý khác.
"Lui ra đi." Trong lời nói lại lộ ra một chút mỏi mệt.
Tông Chính Lâm thoáng cúi đầu, không giống, không hề giống một chút nào. Cũng là cánh tay phấn bạch non mịn , đồng dạng là cơ thể nữ tử tinh xảo, nhưng cuối cùng hắn lại không hề có chút kích động.
"Vệ Chân!"
Nghe điện hạ triệu hồi, Vệ Chân đẩy cửa mà vào, cúi người cách trước mặt Tông Chính Lâm ba bước.

"Nếu có một nữ tử, ảnh hưởng quá nhiều, nhưng lại không thể nắm trong tay, vậy phải làm như thế nào?" Vệ Chân cứng đờ, đây là lần đầu tiên điện hạ chủ ý của hắn. Nhưng là, đây là ý gì? ? ? Theo tính nết của điện hạ, không thể nắm trong tay, lại có uy hiếp thật sâu, không phải là nên trừ bỏ? ? Tại sao còn có câu hỏi này? ? ?
"Điện hạ, thân phận nữ tử này đặc thù? Không thể dễ dàng xuống tay?" Vệ Chân cẩn thận hỏi. Vừa dứt lời, đã thấy điện hạ nhìn mình bằng vẻ mặt cổ quái, một lát sau, người thở dài, vẫy tay ý bảo hắn lui ra.
Vệ Chân không hiểu ra sao, nhớ lại những lời nói hành động khác thường gần đây của điện hạ, liên hệ đến câu hỏi quỷ dị vừa rồi, hắn hiểu rằng bằng bản thân cũng không có khả năng hiểu được, liền buồn bã ngẩn người đứng ở hành lang. Trên thực tế, không phải Vệ Chân không hiểu, mà là cho tới bây giờ hắn cũng không dám nghĩ đến phương diện kia, hơn nữa người hỏi câu hỏi này với hắn , vẫn là người xưa nay luôn không nặng nữ sắc, rời xa hậu viện, nổi tiếng lãnh đạm toàn triều.
Đang trong lúc không giải thích được những nghi vấn trong đầu, lại thấy Đệ Ngũ Dật Triều chậm rãi đi đến. Vệ Chân do dự một lát, vẫn là khom mình hành lễ, sau đó thấp giọng nói những nghi hoặc của bản thân cho tiên sinh nghe. Tiên sinh là phụ tá điện hạ xem trọng nhất, trí mưu đều xuất chúng, khôn sâu khó lường, chắc chắn là trí tuệ sâu sắc hơn mình nhiều lắm, chắc tiên sinh có thể suy nghĩ cẩn thận hơn.
Đệ Ngũ Dật Triều tinh tế nghe xong, đầu tiên vẻ mặt có chút quỷ dị, sau trong mắt lại chậm rãi hiện lên ý cười. Lại nghe câu trả lời của Vệ Chân với Tông Chính Lâm, muốn trừ bỏ nàng ?, thì đã cười lớn. Gật đầu ý bảo đã sáng tỏ, sau đó khoanh tay mà đi.
Vệ Chân bị cười đến ngơ ngơ ngác ngác, lại thấy vẻ mặt tiên sinh khoan khoái, liền biết không phải chuyện xấu, cũng bỏ qua một bên không để ý nữa.
Lúc này, tâm tình của Đệ Ngũ Dật Triều quả thật không tệ . Từ khi vào phủ hoàng tử, cho tới bây giờ ông luôn nhìn thấy một Lục điện hạ với bộ dáng nghiêm trang, lão luyện thành thục. Đối với việc hắn khắc nghiệt tự hạn chế, cũng biết rõ ràng . Nhưng ông lại không ngờ con người nghiêm túc kia, thì ra chính là chưa bao giờ thông suốt, cho tới bây giờ vẫn luôn tự ép buộc mình như vậy. Thật là quá mức thú vị. Cuối cùng thì ông có nên giải thích nghi hoặc này cho điện hạ không? ? ? Ân, vẫn nên không vội, không vội. Có thể nhìn thấy Lục điện hạ bị chê cười, kiếp này chắc cũng chỉ có một lần này thôi, ông vẫn nên vụng trộm vui vẻ một chút đi? ? ? Nếu Mộ Tịch Dao biết được suy nghĩ của Đệ Ngũ Dật Triều, thì chắc hẳn những ngưỡng mộ trong đầu dành cho vị mưu sĩ đứng đầu thiên hạ, chắc chắn sẽ đổ sập ầm ầm, ngay cả cặn bã cũng không bằng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi