SỦNG PHI - TRIÊM Y

Tứ hoàng tử phi đang cùng Thục phi nói mấy chuyện tiểu hài tử trong phủ, lại nghe ngoài cửa thông truyền Mộ Trắc phi vội tới thỉnh an nương nương.
Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao vào cung thỉnh an Thục phi, mấy ngày trước đã tìm hiểu sở thích của Thục phi từ chỗ Tông Chính Lâm, hôm nay là tới lấy lòng bà bà. Vào cửa đã thấy Thục phi ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Tứ hoàng tử phi, sau lừng còn có một nữ tử đứng hầu hạ, đúng là Trắc phi của Tứ hoàng tử.
Mộ Tịch Dao mặt tràn đầy ý cười, rất quy củ hành lễ với ba người, lại bị Thục phi vẫy qua ngồi bên cạnh.
Mộ Tịch Dao nhìn Trắc phi đang đứng, hơi do dự một chút liền hào phóng ngồi xuống. Phụ nữ có thai luôn có ưu đãi mà. Mộ Tịch Dao cười để cho Mặc Lan cầm lễ gặp mặt, lại ngượng ngùng xin lỗi Tứ hoàng tử phi, “Tứ tẩu, thiếp không biết tẩu hôm nay cũng đến chỗ nương nương, không mang lễ vật chuẩn bị cho tẩu. Tẩu xem, hay để lúc ta trở về cho người đưa đến quý phủ được không?” Lông mi nàng lay động, thật sự rất xinh đẹp, Thực phi thấy rất buồn cười.
Mộ Tịch Dao mở cái hộp trên tay ra, “Nương nương, thiếp nghe điện hạ nói, ngài rất thích cỏ Hương Thảo (chính là cây Vani nha mọi người ). Liền làm một bộ trang sức cho ngài, người xem có thích hay không?” rồi đem hộp trang sức sắp xếp chỉnh tề nâng đến trước mặt Thục phi.
Vẻ mặt chờ mong nhìn Thục phi, Thục phi chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nhận lấy cái hộp. Những người khác đến nơi này của bà, có ai là không tỉ mỉ cẩn thận hầu hạ, Mộ Trắc phi này thật sự là rất thân thiết.
Nhìn một bộ mười hai kiện đồ trang sức đặt trên nền vài màu xanh lam, toàn bộ là màu vàng lấp lánh, rất xinh đẹp. Hương thảo được phối hợp rất tinh tế, từ khuyên tai đến trâm cài tóc, tất cả đều rất sống động, quý khí bức người. Làm người ta ngạc nhiên chính là trong hộp còn có hương của hoa hương thảo, rất dễ chịu, ngay cả đồ trang sức bên trên cũng có mùi thơm nhàn nhạt, vấn vít xung quanh.
Mấy nữ nhân rất kinh hỉ, ríu rít khen ngợi một hồi, lại bị Mộ Tịch Dao cuốn hút, chỉ một lát sau đã tụ một chỗ nói chuyện. Đang nói chuyện, đột nhiên Mộ Tịch Dao ủy khuất làm nũng với Thục phi, “Nương nương, tôn tử của ngài đói bụng, thiếp ăn giúp hắn chút điểm tâm được không?”

Thục phi che khăn lụa cười nàng da mặt dày, mượn tiểu hài tử đòi ăn vặt. Mộ Tịch Dao lập tức cáo trạng, nói Lục điện hạ cũng mượn con hắn nói không thích mùi tỏi, không cho mọi người ăn đồ ăn có tỏi.
Nhóm nữ nhân trong phòng lập tức cười rộ lên. Không ngờ bình thường Lục điện hạ cũng có lúc đùa giỡn như vậy.
Thục phi cũng nhớ lại lúc Tông Chính Lâm còn bé, có dáng vẻ tiểu đại nhân, nhíu máy náo động không thích thịt dê dính vị tỏi, nhất thời ngàn vạn cảm khái.
Đã bao lâu, đứa bé kia không còn để lộ cảm tình ra ngoài. Lại nhìn Mộ Tịch Dao đôi mắt tràn đầy ý cười, lấy Tông Chính Lâm làm trung tâm, bản thân bộ dáng vui mừng, cũng cười rộ lên. Đây là tâm can ngay thẳng không tâm cơ… , khó trách được lão Lục sủng ái.
Lúc Tông Chính Lâm tiến vào, nhìn thấy Mộ Tịch Dao thân thiết kéo tay Thục phi nhiệt tình tán dương đồ vật trong nội cung, cái miệng nhỏ liến thoắng không yên.
Tông Chính Lâm hành lễ thỉnh an Thục phi trước, sau đó chào từng người. Ngồi xuống uống một ngụm trà, lại nhìn thấy bàn tay nhỏ của Mộ Tịch Dao đang đua lên mâm điểm tâm. Cũng không để ý người bên cạnh, nhướng mày hỏi, “ Là khối thứ mấy rồi?”.
Trong đại sảnh những người khác kinh ngạc im lặng lại, chỉ có Mộ Tịch Dao chu môi chột dạ nói thầm, “Điện hạ ngài đừng nhìn chằm chằm vào điểm tâm của thiếp được không?” dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.
Thục phi không hiểu “Có chuyện gì vậy? Nếu thích thì ăn thêm mấy khối.” Nói xong lại muốn sai người lấy cho nàng.

“Mẫu phi, ngự y không cho nàng ăn quá nhiều đồ ngọt, nói là vạn nhất ăn quá nhiều, đứa nhỏ quá lớn, lúc sinh sản sẽ bất lợi”. Tông Chính Lâm nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, nhưng lời nói lại là nói với Thục phi.
“Đứa nhỏ này, ngự y đã nói vậy, thì phải nghe lời . Nữ nhân sinh đứa nhỏ là chuyện lớn, không thể qua loa được”. Thục phi buồn cười nhìn Mộ Tịch Dao chu miệng không vừa ý bị Tông Chính Lâm quản, quả thực vẫn là một đứa trẻ. Lại nghĩ lại nàng thực sự tuổi còn trẻ, tuổi mụ cũng mới mười lăm, có bộ dáng này cũng đúng. Vội vàng gọi người thu dọn chén đĩa, tránh cho nàng thèm thuồng.
Mộ Tịch Dao thấy Tông Chính Lâm ở đây, hôm nay chắc chắn khỏi nghĩ ăn nữa, dựa vào Thục phi nịnh nọt, “Lần sau thiếp đến, nương nương chuẩn bị nữa nhé”. Cặp mắt ngập nước đáng thương, nhìn Tông Chính Lâm làm mặt xấu. Thục phi vỗ vỗ tay nàng, cười đáp ứng.
Tông Chính Lâm uống xong trà, thấy canh giờ không sai biệt lắm, liền đứng dậy cáo từ, mang theo Mộ Tịch Dao trở về. Mộ Tịch Dao vừa đi vừa quay đầu, rất là vui mừng kể về sủng vật của mình cho Thục phi nghe “Nương nương lần sau thiếp mang hai con thỏ béo kia cho ngài nhìn một cái.” Còn chưa nói xong đã bị Tông Chính Lâm kéo qua, xoay đầu lại “Đi phải nhìn đường!”.
“Điện hạ ngài chậm một chút, chân thiếp ngồi lâu đã tê rần rồi.” hai người nói chuyện, đi càng lúc càng xa.
Thục phi và Tứ hoàng tử phi nhìn nhau cảm thán, rốt cục đã có người làm lão Lục thay đổi vẻ mặt, thật sự là được mở rộng tầm mắt. Còn Trắc phi của tứ hoàng tử trầm mặc thở dài, Lục điện hạ thực sủng ái vị kia, không giống như mình,trong phủ có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu không phải mình sinh ra đứa con độc nhất của Tứ điện hạ, sợ là bây giờ không biết đang ở đâu.
Tông Chính Lâm đi ở phía trước, Mộ Tịch Dao mặt mũi đỏ bừng, sung sướng đi phía sau.

“Cao hứng sao?” Nam nhân phía trước thả chậm bước chân, khiở trong cung biểu cảm của hắn đều là người khác đừng đến gần. Đồ giả bộ, Mộ Tịch Dao bĩu môi.
“Vâng. Nương nương rất tốt, thiếp không cảm thấy nương nương cao cao tại thượng chút nào.” Mộ Tịch Dao nói thẳng.
Tông Chính Lâm buồn cười, dù sao thì mẫu phi cũng có chút quan hệ đến thứ gọi là cao cao tại thượng, ngay chính hắn cũng chưa bao giờ bị tiểu nữ nhân này coi là có gì khác thường. Nói về điểm này Tông Chính Lâm cũng rất buồn bực, các nữ nhân khác thấy hắn đều dè dặt cẩn trọng, sợ chọc Lục điện hạ mất hứng. Nàng thì ngược lại, trêu chọc khiêu khích là chuyện thường ngày. Nhưng mà có như thế, mới cảm thấy ở cùng nàng rất thoải mái tự tại.
“Trước khi vào cung còn sợ mẫu phi quá mức nghiêm khắc, sao không thấy nàng sợ qua bản điện hạ?” Tông Chính Lâm hỏi.
“Thiếp không có phạm tội, vì sao phải sợ điện hạ? Lại nói, cho dù có sai, thì cũng phải sau khi thiếp sinh đứa nhỏ, điện hạ mới có thể thu thập thiếp.” Dáng vẻ của nàng một chút cũng không hề sợ hãi, có cứ như là một sự thật đương nhiên.
Tông Chính Lâm bị nàng chọc có chút vui vẻ. Thì ra đây là tính toán của nàng. Nhìn nàng hếch mũi đắc ý, nhàn nhạt thêm một câu, “Sinh xong hài tử, bản điện có rất nhiều thời gian thu thập nàng”. Ngữ khí rất là chắc chắn.
Mộ Tịch Dao cứng đờ, nhất thời quên mất, đã quên ở phủ hoàng tử lăn lộn là như thế nào, luôn phải trả giá đó. Khuôn mặt nhỏ lộ vẻ khổ sở, lề mề đi ở phía sau suy nghĩ làm thế nào để dỗ được đại boss, làm cho hắn quên đi việc mình làm càn.
Tông Chính Lâm quay đầu liếc nhìn nàng một cái, mắt phượng mỉm cười.
Hai người trở về Đan Như uyển, không ngờ Trương thị đã chờ ở bên ngoài, nha đầu đi theo sau, trong tay còn cầm gói đồ.

“Nô tì thỉnh an Điện hạ Trắc phi”. Trương thị quy củ quỳ gối hành lễ, chờ hai người cho miễn.
Mộ Tịch Dao trên mặt rất hòa thuận cho nàng ta đứng lên, lại để cho Trương thị vào phòng nói chuyện. Tông Chính Lâm ngồi ngay ngắn không nói gì.
“Ngươi có chuyện gì?” Mộ Tịch Dao bắt đầu suy đoán ý đồ Trương thị . nàng ta cũng coi như thông minh, nhưng mà không có lòng dạ như Đường Nghi Như. Trương thị từ khi nhập phủ còn chưa bị Tông Chính Lâm thu dùng, thực sự an an ổn ổn đợi ở hậu viện, chưa từng làm ra điều gì chọc người. Kiếp trước sinh được một nữ nhi cho Tông Chính Lâm, nhưng mà chưa lớn đã chết non. Cuối cùng làm quý nhân, là lão nhân trong phủ, thân phận có chút khó xử.
“Hồi bẩm Trắc phi, nô tỳ không có việc gì nên làm một chút đồ trẻ con, mang đến hiếu kính Trắc phi”. Thái độ rất kính cẩn.
Lần đầu tiên Mộ Tịch Dao nghe người khác nói hai chữ “Hiếu kính” với mình, trong lòng không được tự nhiên. Nhưng trên mặt vẫn nói chuyện tốt, cười thu lễ, còn khen vài câu.
Tông Chính Lâm lại không ngờTrương thị sẽ vô thanh vô tức đến nịnh nọt Mộ Tịch Dao, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý. Một thị thiếp mà thôi, chỉ cần tiểu nữ nhân của hắn vui mừng, tùy nàng thế nào cũng được. Trương thị nếu hiểu quy củ đúng mực, mình sẽ chiếu cố thêm vài phần là được. Thị thiếp ở hậu viện đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.
Tặng xong đồ tự tay may vá, Trương thị cũng không ở lại, mang theo nha hoàn trở về Trúc Âm điện.
“Chủ tử, hiện giờ lấy lòng Trắc phi, không biết Trắc phi tiếp nhận hay không. Sau này Chính phi vào cửa, người thứ nhất không dung được chính là Trắc phi. Nếu cũng ghi hận lên ngài, thế thì phải làm thế nào cho phải?” nha đầu của Trương thị rất lo lắng.
“Hiện giờ đã như thế này, còn nói về sau làm gì. Ta thấy Mộ thị kia là có thủ đoạn, có thể ép đến mức Thứ phi Đường thị đến nay vẫn còn không gần được điện hạ, cũng không phải người dễ đối phó. Người như vậy, chỉ cần không có sai lầm lớn, lại có con nối dòng bên cạnh, vẫn đáng giá để đánh một canh bạc.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi