SỪNG SƠN DƯƠNG DƯỚI ĐUÔI HỒ LY

Editor: Mít

Beta: Anh Đào

Trần Nhung đã thay quần áo sạch, hai chân thon dài thẳng tắp.

Thế nhưng, Nghê Yến Quy chuyển tầm mắt xuống phía dưới. Anh đang đi một đôi dép tông. Bên trên có màu xanh thẫm, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện rất nhiều hình xương cá dữ tợn, nhe răng cười quái dị.

Trần Nhung đoán được nghi ngờ trong lòng cô, nói: "Dép của Triệu Khâm Thư."

Nghê Yến Quy nói theo: "Ừ."

Trên dép có một chữ “Nhân” màu đỏ tươi, có vẻ làn da của anh rất trắng. Khí chất như vậy, dù cho phối hợp với dép tông cũng vẫn rất phong nhã.

Trên đường tới đây phải đi qua vài cái hồ bơi. Dép dẫm lên nước, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng “Xì xì”

Mỗi tay của anh cầm một cây kem lớn: "Mỗi người một cái."

"Cảm ơn." Nghê Yến Quy nhìn thấy đồ ngọt lại thèm ăn.

Hoàng Tĩnh Thần cũng nói cảm ơn.

Sau khi Mao Thành Hồng và Ôn Văn luận võ xong thì choàng khăn tắm đi tới. Cơ bắp của hai người vẫn còn phồng lên, tràn trề sức mạnh.

Hoàng Tĩnh Thần bỗng nhiên nói: "Ừm... Câu lạc bộ tán đả cũng khá tốt."

Mao Thành Hồng nhìn thấy kem trong tay Nghê Yến Quy, dán mắt vào Trần Nhung: "Cậu không biết là hôm nay cô ấy không thể ăn kem à?"

Trần Nhung sửng sốt: "À, em quên mất."

Nghê Yến Quy đã cắn hai miếng kem, vẫn còn cắn thêm một miếng lên chiếc kem cốc hai màu nữa.

Mao Thành Hồng nói: "Trần Nhung đần độn, tôi có thể thông cảm được. Sao cả em cũng ăn nữa?"

Nghê Yến Quy quên rằng mình đã viện một lý do để không xuống suối nước nóng. Che giấu đúng là một việc cần kỹ thuật. Cô nói: “Lần này em thèm ăn, không trách Trần Nhung được.” Trần Nhung là sao biết được triệu chứng sinh lý của nữ sinh chứ.

"Hai em, một đôi, đúng là một đôi." Mao Thành Hồng lại nhìn khuôn mặt vô tội của một đôi này. Quả thực giống nhau như đúc.

Nghê Yến Quy do dự: "Tiết kiệm lương thực là nghĩa vụ của mỗi công dân. Ném đi thì lãng phí lắm ạ.”

Mao Thành Hồng thuận miệng nói: "Cho Trần Nhung ăn là được." Bạn bè nam nữ ăn chung một que kem là chuyện bình thường.

Lần này đến phiên Nghê Yến Quy nghẹn lại. Hai lần trước bị hiểu lầm cô không đứng ra giải thích, bây giờ phải nói thế nào đây? Cô liếc trộm Trần Nhung.

Đúng lúc anh cũng nhìn cô. Anh cười, không giải thích gì mà cầm cây kem trong tay cô lại.

Nghê Yến Quy cắn môi.

Mao Thành Hồng kéo khăn choàng, đi với Ôn Văn tới phòng thay quần áo.

Hoàng Tĩnh Thần nhìn thấy người ở xa xa, gọi: "Triệu Khâm Thư." Cô ấy chạy về phía anh.

Trong đình còn lại hai người, cùng với một cây kem.

Nghê Yến Quy khụ hai lần, cúi đầu nhìn kem trong tay Trần Nhung."Đành ném đi vậy."

Thời gian hai người im lặng có chút lâu. Kem đã hơi tan ra, hình dạng cánh hoa bên trên đã không còn, mềm xuống, tan vào bên trong cuốn trứng.

Mùa hè, tốc độ tan rất nhanh. Nước kem trắng chảy từ trên cuốn trứng xuống.

Trần Nhung không thể không ném kem vào thùng rác, nói: "Đáng tiếc, lần sau lại mời cậu ăn."

"Ngày hôm nay rất cảm ơn cậu."

"Không sao. Cậu và mình đi tản bộ cùng nhau, mình bảo vệ cậu cũng là nghĩa vụ của mình."

Trên đường trở về, tình cảnh xung quanh là gì Nghê Yến Quy không rõ, cô tựa vào lồng ngực Trần Nhung. Cô phát hiện, anh không phải là thư sinh tay trói gà không chặt: “Ôm cả đoạn đường, cậu không mệt chứ?”

"Không, cậu cũng không nặng.” Trần Nhung quan tâm lại hỏi: “Có ăn thịt không đó?”

"Có, đương nhiên là có, ngày nào cũng ăn thịt, hôm qua còn ăn giò heo hầm. Chắc là sức cậu lớn đó...”

Anh nở nụ cười: "Trước đây mình hay làm việc nhà, quét rác, lau sàn, lau cửa sổ, có lúc giấy trong nhà chất thành chồng, mình muốn mang xuống dưới lầu để bán. Giấy rất nặng, lúc mới đầu đi được vài bước lại phải nghỉ. Nhưng sau này mình có thể một hơi mang thẳng tới trạm thu mua.”

"Ừ." Chẳng trách anh ít vận động nhưng người lại rất kiên cường, cân đối. Hóa ra là rèn luyện từ việc này.

"Muốn dọn dẹp sạch sẽ một gian nhà, đúng là tốn không ít công sức."

"Đúng, không thể coi thường việc nhà được." Nam sinh chăm chỉ làm việc nhà, thật tốt.

*

Sau khi kết thúc chuyến đi ngâm nước nóng, cuối cùng Mao Thành Hồng cũng tuyên bố bốn chữ: “Kết thúc đặc huấn.”

Khi trở về, ngày nào Nghê Yến Quy cũng chạy thể dục buổi sáng.

Cô đặt chuông báo thức, rung mạnh ở dưới gối đầu. Lúc mơ mơ màng màng, cô cầm điện thoại lên, mở mắt ra, tiếp theo bấm tắt chuông, sau đó lại muốn ngủ tiếp.

Chuông báo lại vang lên lần nữa, cô không thể không mở mắt ra, nhìn thấy ba chữ “Vì tình yêu”. Cô giật mình, trong nháy mắt tỉnh ngủ.

Cô lưu loát rời giường, rửa mặt xong rồi nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng, may mà đã chọn quần áo thể thao từ hôm qua nên lập tức thay ra. Lúc gần đi lại mang theo ván trượt.

Trên sân vận động cũng không quạnh quẽ. Trần Nhung xỏ hai tay vào túi quần, nhìn một nam sinh đang tập xà đơn.

"Trần Nhung."

Anh quay đầu lại, cười như nắng sớm: “Sớm thế.”

"Xin lỗi, mình tới chậm." Cô biết mình không có thói quen dậy sớm, cài đặt báo thức ba lần.

"Mình cũng mới vừa đến." Anh nhìn ván trượt trong lòng cô: “Cậu muốn tập trượt ván à?”

"Đúng đấy." Ván trượt của Nghê Yến Quy là ván giao thông, bánh xe mềm, trượt êm, chủ yếu dùng để thay đi bộ, không cầu kỳ: “Trường học quá lớn, mình muốn học trượt ván để khỏi phải đi bộ.”

"Rất khao khát có thể chơi ván trượt như các bạn học, khả năng giữ cân bằng rất tốt."

"Mình chơi rất kém." Nghê Yến Quy lo lắng bản thân không khống chế được tốc độ chạy bộ, sẽ chạy nhanh hơn Trần Nhung, vậy thì anh sẽ tự ti. Cô nghĩ ngay đến việc trượt ván thay vì chạy bộ. Chỉ cần khống chế lực dưới chân, không cần dùng nhiều lực, có thể từ từ chạy cùng với Trần Nhung.

Nghê Yến Quy đạp chân lên ván trượt, đạp từng bước một. Cô quan sát Trần Nhung.

Tư thế chạy bộ của anh rất chuẩn xác, vấn đề nằm ở chân anh, rất nặng nhọc, nhấc chân thì phát ra tiếng “Bịch bịch.”

Cô nói: "Làm việc nhà đơn điệu hơn, nhưng cậu có nền tảng này, lại luyện tập theo huấn luyện viên, rất nhanh có thể cải thiện lực cơ bắp, sau đó chạy nhanh hơn, người nhẹ như chim.”

Trong ánh mắt Trần Nhung như có ánh dương: "Cảm ơn cậu đã cổ vũ."

Trong sân vân động không chỉ có một đôi như họ, còn có mấy cặp tình nhân khác. Sở dĩ biết họ là cặp tình nhân bởi vì bọn họ mặc đồ thể thao tình nhân. Cô ước ao giống như đôi tình nhân kia. Lúc cô phóng điện về phía Trần Nhung, chuyển xuống cổ, lại nhìn ván trượt trên chân. Đúng như huấn luyện viên Mao từng nói, đừng đứng giữa đường băng nói chuyện yêu đương.

Nắng sớm chiếu lên sân vận động, trên mặt Trần Nhung lấm tấm mồ hôi.

Nghê Yến Quy tiến đến gần, nghe thấy một mùi thơm ngát..

Lúc cô rời giường, chỉ kịp rửa qua cái mặt, anh còn có thể tắm rửa... Thời gian dậy sớm này cũng quá khắt khe.

Anh chạy nhanh hơn sẽ thở dốc, tốc độ chầm chậm như lúc này lại vừa vặn, hai người giống như đi tản bộ trò chuyện.

Nghê Yến Quy nhớ tới một chuyện: "Trần Nhung, cậu đã chọn môn học tự chọn nào chưa?”

"Vẫn chưa, còn cậu?” Trần Nhung cầm khăn mặt trên cổ lau mặt.

"Mình cũng chưa. Cậu đang cân nhắc chương trình học nào vậy?”

"Tâm lý" Trần Nhung ngừng một lát: “Không chắc chắn. Cậu định học cái gì?”

"Mình chưa biết. Bạn học cùng phòng mình chọn nhiếp ảnh, muốn lôi kéo mình theo. Cậu vừa nói tới tâm lý à?”

"Mình có chút hứng thú, không nhất định sẽ báo danh. Cậu cảm thấy hứng thú với chương trình học nào?”

"Ừ, phê bình điện ảnh. Bạn cùng phòng mình đề cử, nói rằng khoá học rất đơn giản, xem phim một chút là xong."

Trần Nhung cười lên: "Nghe qua có vẻ không tồi."

"Cậu thích điện ảnh không?"

"Trước đây không có thời gian, lên đại học có thể trau dồi thêm một chút. Cảm ơn cậu đề cử."

"Cậu có muốn theo cái này không? Có thể tiết kiệm tiền mua vé xem phim.”

"Được." Trần Nhung đáp ứng.

Nghê Yến Quy cảm thấy, anh thở dốc thông hơn lúc nãy.

"Trần Nhung!" Phía trước là một nam sinh đang phất tay, chạy tới nói gì đó với Trần Nhung.

Đề tài chọn khoá học bị gián đoạn.

*

Buổi sáng, Nghê Yến Quy đang chọn môn học trên trang web để báo danh, cẩn thận xem qua, nhìn thấy phê bình điện ảnh thì lập tức khoanh tròn vào ô phía trước.

Liễu Mộc Hi tựa cằm lên vai Nghê Yến Quy: “Học nhiếp ảnh cùng mình đi. Có thể ra ngoài thả gió.”

Nghê Yến Quy dí sát mặt vào máy tính, tìm từng dòng một, đồng thời nói: “Không đi.”

Cằm Liễu Mộc Hi di chuyển theo vai Nghê Yến Quy: “Nghe nói là khoá học nhiếp ảnh sẽ mời người mẫu tới, đều là trai xinh gái đẹp."

"Mình muốn đi học cùng với Trần Nhung."

"Chạy thể dục buổi sáng còn chưa đủ à?” Liễu Mộc Hi ngẩng đầu lên, hất cằm rồi xoa xoa, nói: “Ở câu lạc bộ còn chưa đủ à?”

"Đương nhiên là chưa rồi." Nghê Yến Quy nhấc ngón tay lên đếm: “Chạy thể dục buổi sáng chỉ có nửa tiếng, lại còn ở sân vận động, ngoại trừ nghiêm túc chạy bộ thì chả làm được gì cả. Huống hồ, thể lực cậu ấy tương đối yếu, mình không dám nói nhiều với cậu ấy, chẳng may cậu ấy không kịp thở thì sao. Tới câu lạc bộ cũng lại chạy bộ, sinh hoạt cùng nhau của hai bọn mình chỉ có chạy bộ.”

"Rất tốt mà." Liễu Mộc Hi dựng thẳng ngón cái lên: “Chính là năng lượng mà.”

"Mình muốn ở một nơi yên tĩnh với Trần Nhung, ngồi cùng nhau và nói chuyện phiếm. Hiểu nhau rồi yêu nhau.”

"Người mọt sách như cậu ấy, lẽ nào lại tiếp chuyện, ngồi thất thần tán gẫu với cậu?"

"Nói chung, mình muốn toàn lực xâm nhập vào cuộc sống của cậu ấy, bắt đầu từ việc đi học."

Liễu Mộc Hi thở dài: "Cậu ấy báo môn học nào?"

"Không nói, cậu ấy bị bạn học gọi đi. Cậu ấy nói có hứng thú với tâm lý.” Nghê Yến Quy nhấp chuột vào một chương trình học nào đó: “Chính là cái này, tâm lý học.”

Cô tích vào.

Giao diện phản hồi lại: Số người báo danh đã đủ.

"Đùa à!" Nghê Yến Quy nói: "Đây chẳng phải là ngành học không nổi tiếng sao?"

"Xã hội ngày nay không muốn có quá nhiều người bị bệnh tâm lý, đây là chương trình học hấp dẫn.” Liễu Mộc Hi cười: “Vẫn nên chơi nhiếp ảnh với mình đi.”

"Không đi."

"Trọng sắc khinh bạn."

Nghê Yến Quy nhấp chuột không ngừng vào ô vuông ngành tâm lý học, thông báo gửi tới ầm ầm.

Đột nhiên có một lần nào đó không thấy thông báo. Sau đó lại biến thành nhấn chọn “Xác nhận.”

Liễu Mộc Hi dựa lại đây: "Chắc là có người rút lui rồi."

Nghê Yến Quy lập tức nhấn xác nhận: "Là ý trời."

*

Mao Thành Hồng ở lại công tác trong văn phòng hành chính.

Hôm nay, anh ta vội vã đi qua lớp học.

Nghê Yến Quy vừa hết giờ học, nhìn thấy anh ta sắp rẽ, cô chào một tiếng: “Huấn luyện viên Mao.”

"Bạn học Tiểu Nghê." Mao Thành Hồng đứng ở chỗ rẽ.

Trước đây hai người gặp mặt ở câu lạc bộ, tuy Mao Thành Hồng nghiêm túc nhưng lại không mang chút khí chất xã hội nào. Bây giờ là giờ làm việc, hơn nữa anh ta vừa ra khỏi phòng họp nên ăn mặc trang phục chính thống. Đầu thẳng, ánh mắt hữu thần, đổi quần đùi áo cộc thành âu phục giày da. Huấn luyện viên Mao thông thái rởm bỗng biến thành người mẫu.

Vốn dĩ chào hỏi nhau xong sẽ đi, nhưng Mao Thành Hồng đi được hai bước, người khuất bóng khỏi chỗ rẽ thì đột nhiên lại quay trở lại, nói: “Đúng rồi, bạn học Tiểu Nghê. Vừa nãy tôi và các thầy giáo hàn huyên, có manh mối mới của mặt nạ sơn dương.”

Mắt Nghê Yến Quy sáng rực lên, tiến lên hỏi: "Huấn luyện viên Mao nhớ được đã gặp qua cái mặt nạ kia ở đâu rồi à?"

"Không có, không nhớ ra được, ký ức từ rất nhiều năm trước." Mao Thành Hồng vỗ đầu một cái: "Có thể có sai sót, tôi không nhớ rõ nữa."

"Vậy manh mối mới là gì ạ?"

"Có CCTV quay được cậu ta."

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi