SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Trần tổng nhìn gương mặt vô cảm của vị thư ký chưa bao giờ chịu thua thiệt kia, còn có đôi mắt sáng ngời của em gái anh ấy nữa, một lúc lâu sau, anh xoa xoa mặt, chấp nhận số phận của mình.

“Tôi biết rồi. Cứu mạng một người, Tiểu Hương cũng gặp phải nguy hiểm, thu phí cũng là đạo lý hiển nhiên.”

Thư ký Tô chưa từng chịu thiệt nhưng cũng chưa bao giờ chiếm hời từ người khác.

Em gái của anh ấy giải quyết sự việc bằng sức lực của mình, chỉ nói cảm ơn bằng miệng thì không thích hợp.

Trần tổng lấy ra một tờ chi phiếu, nghĩ ngợi rồi điền một con số lên trên, đưa cho Tô Trần Hương.

Tô Trầm Hương cầm lấy, đếm số lượng số không trên đó mà choáng váng.

“Nhiều vậy á!” Thiên sư dễ kiếm tiền như vậy sao?

Còn nhanh hơn rất nhiều so với những người có năng lực đang sống trong giàu sang mà cô từng hâm mộ.

Tô Trầm Hương quyết định, bắt đầu từ lúc lúc này, cô chính là một thiên sư!

Tô Minh tò mò liếc qua rồi vô cùng kinh ngạc nhìn Trần tổng.

“Năm mươi vạn*!” Như này còn được nhiều hơn cả việc cực khổ làm thư ký 24/7 của Trần Tổng nữa!

*xấp xỉ 1,7 tỉ VNĐ

Trần tổng nghênh đón ánh mắt đơn thuần chưa trải sự đời của hai anh em nhà họ Tô, cười khan mấy tiếng, cúi đầu, thở dài rồi lại điền thêm một tờ chi phiếu nữa.

Đối mặt với hai anh em đơn thuần này, ngay cả gian thương cũng cảm thấy lương tâm bất an.

“Lại thêm một tờ năm mươi vạn!” Tô Minh cũng được coi là thư ký phó tổng của một công ty lớn nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cách kiếm tiền như vậy.

“Đây là giá thị trường. Ngày nay lòng người hiểm ác, Tiểu Hương, sau này khi em nhận đơn hàng, đừng để người khác lấy danh nghĩa người quen mà lừa gạt em... nếu quá coi trọng tình cảm thì sẽ tổn hại đến tiền của em.”

Gian thương truyền đạt tư tưởng xấu xa cho thiên sư mới bước vào đời.

Nhưng mà mới nói được vài câu, Trần tổng đã ôm đầu choáng váng, cảm giác hôm nay bị sợ hãi quá độ, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi không thôi.

Nhìn Tô Trầm Hương nhanh nhẹn nhận lấy tấm chi phiếu, cuối cùng anh ấy nhắc nhở cô: “Nghề của em được trả công nhiều đến mức khó tin, anh cũng phải nhờ vào việc quen biết em mới đạt được cái giá hữu nghị này, về sau có ai tìm em giúp đỡ, tối thiểu phải là con số này.”

Anh ấy là con cháu của một gia tộc lớn, cũng hiểu biết ít nhiều về nghề này, Tô Trầm Hương xử lý một cái vạc nhỏ kì lạ, hơn nữa còn cứu mạng của anh ấy, một trăm vạn thực sự là cái giá dành cho người quen.

Tô Trầm Hương đã hiểu, suy từ một ra ba, nói: “Vậy nên, anh nói đến mối quan hệ giữa anh và em, tức là đang gây tổn hại cho tiền bạc của em, phải không?”

Trần tổng nhìn cô gái thông minh này, giả vờ như không nghe thấy, vịn vào Tô Minh đang co giật khóe miệng, yếu ớt vô lực.

Không nói nữa, không nói nữa.

Nói đến tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm.

Không biết có phải là ảo giác của Trần tổng hay không, dường như từ lúc trở về tư bãi đậu xe, ngay cả trong toà nhà cũng trở nên ấm áp hơn.

Rõ ràng anh ấy mới chỉ quen biết cô được một ngày mà còn không biết xấu hổ lấy giá người quen, da mặt cũng quá dày rồi.

Chẳng qua Tô Trầm Hương không để ý điều này, nhìn anh họ cô vẫn còn làm việc dưới trướng của ông chủ lòng dạ đen tối kia, cô nhận lấy tấm chi phiếu, ánh mắt trở nên mông lung.

Nhìn qua là thấy ánh mắt vô hồn, không biết đang suy nghĩ điều gì, Tô Minh cảm thấy nơi này có khá nhiều điểm kỳ lạ, không nên ở lại, bèn hỏi Trần tổng: “Tôi đưa anh về lại công ty nhé?”

Anh ấy dù gì vẫn còn nhớ đến bổn phận làm thư ký phó tổng của bản thân, Trần tổng lại lắc đầu, cố gắng phấn chấn trở lại, xua tay nói: “Không phải Tiểu Hương bảo tôi tìm người đi đến địa chỉ đó kiểm tra hay sao, bận việc đó rồi. Hơn nữa, tôi tự lái xe về được, hai người về đi.”

Anh ấy không cần tiễn nên Tô Minh đã dẫn em gái đi.

Trần tổng đứng ở cửa thang máy nhìn hai anh em sánh bước bên nhau.

Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô gái nhỏ, anh ấy không kìm được mà mỉm cười, lên dây cót tinh thần xử lý chuyện phía sau.

Vừa mới cầm lấy di động định gọi cho nhân viên phụ trách hạng mục nhưng điện thoại còn chưa gọi đi, không biết từ lúc nào, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong góc khuất của toà nhà chưa hoàn thiện, lập tức dọa cho Trần tổng sợ hãi.

Đây là... vừa mới trải qua thời khắc kinh hồn, Trần tổng vẫn còn có chút thần hồn nát thần tính, nhìn thấy bóng dáng trong góc khuất bên ngoài tòa nhà xém tí nữa đã doạ bay mất hồn phách của anh.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, Trần tổng liền thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Bắc, sao em lại đến đây?” Tim của anh ấy vẫn còn đập thình thịch, nhịn không được mà oán trách: “Không bị quỷ hù chết mà là bị em hù chết đó.”

Ở góc tường, nam sinh đẹp trai gầy gò lộ vẻ thiếu niên trẻ trung nhưng lại có đường nét mạnh mẽ đang mặc một chiếc áo jean, chậm rãi bước xuống từ một chiếc mô tô cao lớn uy mãnh. -

Treo mũ bảo hiểm trong tay lên xe máy rồi ngước đôi mắt phủ đầy tơ máu lên nhìn Trần tổng.

Cậu nam sinh có vẻ ngoài điển trai, tuy gầy gò nhưng toàn thân lại tràn đầy sức sống, trên mặt không có biểu cảm, tiến lại gần Trần tổng mấy bước nhưng vẫn ẩn mình trong bóng râm, giọng nói mang theo sự khàn khàn của người thiếu niên cất lên: “Vừa nhấc máy mà anh đã hấp hối nói tạm biệt, em đến để xác nhận.”

Mặc dù ăn nói lạnh lùng nhưng rõ ràng bởi vì nghe thấy giọng nói trong điện thoại có gì đó không ổn nên vội vã chạy đến cứu người.

Trần tổng hiểu tính cách của người em trai này, chính là kiểu mỏ hỗn nhưng nghĩ đến việc cậu hấp tấp chạy tới, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

“Anh không sao cả, hiện tại đã giải quyết xong rồi.”

Anh ấy dịu dàng nhìn cậu em họ Trần Thiên Bắc.

Thấy cậu vẫn luôn đứng xa xa chứ không muốn đến gần mình, vẻ mặt cũng tái nhợt hốc hác, dáng vẻ giống như lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tốt, trong lòng Trần tổng lại cảm thấy khó chịu.

Anh ấy nghĩ đến một số lời đồn cay nghiệt về em họ mình trong gia tộc, họ nói rằng em họ cậy thân phận của mình mà coi thường người khác, ỷ vào việc bản thân là cháu trai duy nhất của ông cụ nhà họ Trần, đối xử với nhánh phụ rất lạnh nhạt, không bao giờ thân thiết với người trong nhà, cũng rất bài xích ông nội và bố của mình.

Cho dù như vậy, người nhà họ Trần vẫn không từ bỏ cậu, thậm chí ông cụ còn luôn nuông chiều đủ kiểu đứa cháu bất hiếu này ở nơi công khai, khẳng định anh chính là người thừa kế tương lai của toàn bộ tập đoàn Trần Thị.

Bởi vì Trần Thiên Bắc không cần làm gì cũng có được thứ mà tất cả con cháu trong nhà họ Trần mỏi mắt trông ngóng, cho nên ở nhà họ Trần, em họ của anh ấy bị đánh giá rất tệ.

Em họ chưa bao giờ qua lại thân thiết với người nhà họ Trần, nhìn thấy họ là vô cùng chán ghét.

Nhưng khi anh ấy gặp nguy hiểm, Trần Thiên Bắc lại chạy tới đầu tiên.

Điều này chẳng phải đã nói lên rằng Trần Thiên Bắc không phải là kiểu người vô cảm như lời đồn sao?

Anh ấy muốn đi qua an ủi em họ một lát nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Trần Thiên Bắc làm cho đứng yên tại chỗ.

“Nếu anh đã không sao thì thôi.” Thiếu niên đẹp trai hừ lạnh một tiếng.

Cậu nhìn có vẻ như thực sự không thích đến gần Trần tổng nhưng lại hoài nghi nhìn tòa nhà đang xây dở ở bên cạnh.

Cậu lại nhìn thêm vài lần nữa rồi kêu lên một tiếng, giọng điệu hơi nghi ngờ.

“Tòa nhà này sao lại...” Thiếu niên vươn tay về phía bức tường của toà nhà chưa xây xong, dò dẫm một hồi, trong đôi mắt mệt mỏi mang theo vài phần lạnh lùng hiện lên vẻ khó hiểu.

Cậu ấy trông vô cùng bối rối, khó khăn lắm mới thể hiện ra hơi thở hồn nhiên của thiếu niên.

Trần tổng biết Trần Thiên Bắc rất thân thiết với Bạch Vân Quan nổi tiếng ở vùng ngoại ô, cũng hiểu biết về những việc kỳ lạ, không thì lúc đó anh ấy cũng không thèm tin tưởng mấy chuyện tà ma về hạng mục mà Tiểu Thiên Bắc nói với anh ấy, vội vàng nói: “Anh đã mời một tiểu thiên sư để giải quyết chuyện về tòa nhà này rồi. Tiểu Hương còn nói...”

Anh ấy dừng lại rồi cười hề hề dưới ánh mắt thờ ơ của Trần Thiên Bắc, nói: “Tiểu Hương là em gái của Tô Minh, là một cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn, rất xinh đẹp, sau này sẽ nhập học ở Tín Đức. Đến lúc đó, em quan tâm đến em ấy nhiều hơn nhé.”

“Không liên quan gì đến em cả.” Trần Thiên Bắc quả quyết từ chối việc hỗ trợ lẫn nhau, đoàn kết hữu nghị.

Thậm chí cậu ấy còn không có hứng thú với việc một cô gái nhỏ tuổi như vậy mà đã có khả năng giải quyết được vấn đề lâu năm của toà nhà chưa hoàn thiện này.

Máu lạnh như vậy lập tức khiến cho Trần tổng nghẹn họng.

“... Được rồi.” Dù sao thì từ nhỏ Trần Thiên Bắc đã không hiểu cái gì gọi là phong cách lịch thiệp, anh ấy thở dài, thăm dò hỏi Trần Thiên Bắc: “Tiểu Hương nói tòa nhà này sạch sẽ rồi, nhưng mà anh vẫn còn hơi lo lắng, Tiểu Bắc, em cảm thấy thế nào?”

Anh ấy nhìn thiếu niên trầm ngâm, cúi đầu không nói liền nhẹ giọng hỏi: “Tuy nói là tòa nhà đã sạch sẽ nhưng hạng mục này nhiều tầng như vậy, không biết là có còn vấn đề nào khác không, anh nghĩ hay là bỏ đi thôi.”

“Tòa nhà này chính là “mắt”.” Trần Thiên Bắc đột nhiên lên tiếng.

“Mắt?”

“Thiên sư mà anh mời tới đã phá hỏng thế cục của hạng mục này, địa điểm này đã sạch sẽ rồi. Tuy em không biết cô ấy làm cách nào mà tìm được “mắt”, nhưng loại mắt này không dễ tìm được như vậy đâu.”

Người không có năng lực thì không thể nhìn thấy “mắt”.

“Con bé tìm thấy dễ lắm.” Trần tổng nhớ lại, Tô Trầm Hương có mục tiêu rõ ràng, thu được cái vạc nhỏ rất nhẹ nhàng.

Thiếu niên lại im lặng.

“Không thể. Nếu dễ tìm như vậy thì làm gì đến lượt anh tiếp nhận bất động sản này.” Những người đã nhận hạng mục này trước đây, nhất định đã mời đại sư có danh tiếng đến để xem qua vấn đề của hạng mục rồi mới tiếp tục khởi công.

Nhưng kết quả có thể nhìn thấy, ngần ấy năm, cuối cùng bất động sản này lại rơi vào trong tay của Trần Thị, chứng tỏ những kẻ muốn phá vỡ thế cục này trước đây đều thất bại.

Muốn Trần Thiên Bắc nói toẹt ra thì việc Trần tổng nói cô gái kia phá vỡ thế cục dễ như trở bàn tay chính là nói khoác.

Thậm chí, trong toàn bộ diện tích rộng lớn của hạng mục này, việc có thể tìm ra, khẳng định sự tồn tại của “mắt”, còn có thể đánh tan oán khí tà ma, thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà điều khiến cậu ấy nghi ngờ là hạng mục này bây giờ quả thực là đã sạch sẽ.

... Sạch sẽ đến mức vô lý.

“Ý của em là... thực sự sạch sẽ rồi?”

“Anh cứ khởi công đi. Hời cho anh rồi.” Trần Thiên Bắc cũng không có nhiều hứng thú đối với hạng mục này, thậm chí, đối với tiểu thiên sư có đủ năng lực trực tiếp dọn sạch hạng mục này cũng không có hứng thú, chỉ nhắc nhở Trần tổng: “Có thể tạo ra thế cục khiến người khác phải khoanh tay chịu trói hai mươi năm không phải là người bình thường, nữ sinh mà anh mời đến đó xem như là đã gây thù chuốc oán. Cẩn thận một chút, nếu như cô ấy không có năng lực bảo vệ bản thân, anh đừng rêu rao khắp nơi.”

Người làm việc này đều không phải là người lương thiện, thủ đoạn tàn nhẫn cũng là lời khen.

Nhìn biểu cảm của Trần tổng thôi cũng biết đó không phải là người có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Mặc dù cậu ấy vẫn còn là một thiếu niên nhưng gương mặt lại rất nghiêm nghị, ngay lập tức khiến cho Trần tổng giật mình.

“Anh biết rồi.” Anh ấy biết được độ nghiêm trọng của vấn đề này.

Thiên sư cũng không phải là một khối đồng nhất, nội bộ tranh chấp rất nhiều, anh ấy cũng loáng thoáng nghe được một ít chuyện.

“Vậy thì được rồi.” Thấy anh ấy đã hiểu, khuôn mặt của thiếu niên hình như càng thêm trắng nhợt.

Cho dù đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng cậu ấy lại giống như không có chút độ ấm nào, trái lại, nét mặt hơi xanh xao, nhìn có vẻ lạnh lẽo vô cùng.

“Tiểu Bắc, sức khỏe của em gần đây không sao chứ?” Trần tổng nhìn sắc mặt của cậu ấy không tốt, vả lại còn hết sức mệt mỏi, không yên lòng mà hỏi.

“Không sao cả. Em đi đây.” Chàng thiếu niên đẹp trai đến loá mắt nhưng có vẻ không thích ánh dương bên ngoài, từ từ xoay người đi về phía chiếc mô tô phía sau.

Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng hình như mỗi một bước đi của cậu đều rất nặng nề chậm rãi, giống như đang mang theo một gánh nặng trầm trọng, không hề có một chút dáng vẻ phóng khoáng hoạt bát của nam sinh cấp ba.

Cậu ấy đi rất chậm, cơ thể lắc lư nhè nhẹ, một nửa người bước ra từ trong bóng râm, tiến vào khu vực có ánh nắng.

Cái bóng của cậu ấy cũng hiện ra từ trong bóng râm, đổ xuống mặt đất tràn đầy ánh sáng mặt trời bên ngoài.

“Tiểu Bắc, em...”

Trần tổng không dám tin, đột nhiên hét lên một tiếng.

Dưới ánh mặt trời, trên cái bóng phản chiếu dưới mặt đất của em trai anh, hình như trong một khắc đã lộ ra thêm hai cái bóng hình người, vặn vẹo treo trên vai của cậu ấy, bóp chặt cổ chàng thiếu niên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi