SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Tô Trầm Hương cố tình không quan tâm đến.

Cô đã dọn ra khỏi nhà họ Lâm, không muốn liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa. Thêm nữa, mối quan hệ giữa cô với Lâm Nhã từ trước đến nay cũng không mấy tốt đẹp, vậy nên tại sao cô phải nhận điện thoại của Lâm Nhã chứ.

Cô không phải là người đã đẩy Lâm Nhã xuống lầu.

Hơn nữa, cô còn gián tiếp trả thù cho Lâm Nhã.

Bởi vì có lẽ Lâm Nhã đã bị An Gia Gia đẩy xuống lầu.

Mà hiện giờ, chắc là An Gia Gia đang nằm trong bệnh viện.

Cô không nợ Lâm Nhã bất cứ cái gì nên dĩ nhiên không muốn nhận điện thoại với thái độ sợ hãi hay lo lắng, chỉ xoa cái đầu nhỏ bé đang dần trở nên linh hoạt hơn, tiếp tục giải đề.

Cô mặc kệ nhưng chuông điện thoại vẫn reo lên không ngừng, giống như muốn cãi nhau với cô vậy.

Mãi cho đến khi tiếng chuông làm cho Tô Trầm Hương không thể tập trung vào việc giải đề được nữa, cô đành phải cau mày nhăn mặt mà nghe điện thoại.

“Alo!” Cô nói với giọng điệu không mấy vui vẻ.

Đổi lại là ai đó đang làm đề mà bị gián đoạn thì tâm trạng cũng sẽ không tốt giống vậy thôi.

Lâm Nhã nên cảm ơn vì cô là một con lệ quỷ tốt, có nguyên tắc và biết lễ nghĩa.

Nếu lệ quỷ khác bị quấy rầy như vậy, chắc chắn sẽ ăn thịt cô ta luôn!

“Tô Trầm Hương, cô đến bệnh viện Thái Khang đi.” Một giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

“Dựa vào đâu mà bắt tôi đi gặp cô?” Tô Trầm Hương ngẩng đầu, hừ một tiếng.

Cô và Lâm Nhã luôn không hợp nhau.

Kể từ khi cô nương nhờ nhà họ Lâm, Lâm Nhã chưa bao giờ tôn trọng cô.

Tất nhiên, tính cách của Lâm Nhã giống như tính cách của một đại tiểu thư kiêu ngạo. Đừng nói là Tô Trầm Hương, người rời bỏ cha ruột để sống cùng cha dượng trong biệt thự, ngay cả người mẹ kế là Từ Lệ, cô ta cũng không thèm tôn trọng.

Trước mặt Lâm Nhã, Từ Lệ luôn là người nhún nhường, thậm chí còn không bằng một người giúp việc.

Nhưng dù có cưng chiều đại tiểu thư như thế nào, Từ Lệ cũng chưa bao giờ nhận được một ánh mắt trìu mến từ con chồng.

Có điều, cho dù Lâm Nhã kiêu ngạo đến đâu và có tính cách của một đại tiểu thư thì cũng hoàn toàn không liên quan đến Tô Trầm Hương.

Cô chỉ đơn giản là không muốn gặp gỡ những người không liên quan đến mình.

“…Tô Trầm Hương, chuyện hôm trước là do cha tôi hiểu lầm cô. Tôi hy vọng bản thân có thể xin lỗi cô.” Điều đáng ngạc nhiên là đại tiểu thư nhà họ Lâm, người rõ ràng luôn coi thường cô, đối xử một cách khinh thường với đứa con rơi lại nói ra những lời yếu đuối trong điện thoại.

Tuy nhiên, điều này cũng phù hợp với tính cách của Lâm Nhã.

Cô ta đúng là một đại tiểu thư kiêu ngạo nhưng con người lại không xấu xa. Cho dù trước đây có khinh bỉ Tô Trầm Hương nhưng cũng chỉ là thái độ không tốt, chưa bao giờ thực sự bắt nạt hay làm tổn thương cô.

Mặc dù giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ yếu ớt nhưng cô ta cũng thẳng thắn thừa nhận là nhà cô ta đã khiến Tô Trầm Hương chịu ấm ức: “Hôm nay tôi mới tỉnh dậy, bây giờ còn bị chấn động não, chỉ có thể mời cô đến đây một chuyến.”

Giọng nói của Lâm Nhã rất yếu ớt nhưng vẫn có chút cứng rắn, nhưng nghe có vẻ khá tội nghiệp.

Tô Trầm Hương và cô ta không có thù hận sâu sắc, nghe những lời xin lỗi của cô ta, cô liền vò đầu bứt tai.

“Cô đã xin lỗi rồi. Tôi không đi đâu.”

“Cô qua đây đi. Tôi phải nói rõ chuyện này với mẹ cô.” Lâm Nhã kiên trì, ngừng lại một lúc, đột nhiên hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Hả?”

“Cô không thân không thích, hiện tại đang sống ở đâu?” Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, thêm cả bị chấn động não, khi mất kiên nhẫn thì ngữ khí cũng mang theo vài phần ra lệnh: “Cô mau qua đây đi! Lang bạt một mình bên ngoài, có biết nguy hiểm là gì không!” -

Nói như vậy, cô ấy lại cảm thấy hình như mình quá quan tâm đến đứa con rơi này, không phù hợp với thiết lập Đại tiểu thư khinh thường người khác của mình lắm, bổ sung thêm: “Cô mà xảy ra chuyện gì, ba của tôi phải lại lên tin tức đấy!”

Cô ấy nói xong, không thèm để ý đến Tô Trầm Hương đang ngây người ra, tút tút hai tiếng rồi cúp điện thoại.

Tô Trầm Hương không dám tin là có người sống dám cúp điện thoại của lệ quỷ.

Giây phút này, cô thực sự muốn bò qua đó theo đường dây điện thoại để Đại tiểu thư kia biết được sự lợi hại của cô.

Không phải là muốn gặp cô sao?

Cô bò ra từ màn hình điện thoại cho cô ta xem!

Tuy nhiên, nghĩ đến việc Đại tiểu thư vẫn còn nhớ rõ việc thanh minh cho cô dưới tình huống bị chấn động não, Tô Trầm Hương rên rỉ một tiếng, cuối cùng vẫn cần chìa khóa mở cửa.

Thật sự là cô không muốn dính dáng gì đến nhà họ Lâm nữa.

Nhưng cũng hy vọng rằng nỗi oan trên đầu mình có thể được rửa sạch, tránh việc bị người khác nắm thóp.

“Đại nhân, ngài ra ngoài ạ?” Một cái bóng màu đỏ vặn vẹo hiện ra từ một góc với khuôn mặt dữ tợn.

Tô Trầm Hương nhìn Tiểu Bạch.

“Cô định đi đâu?”

“Tôi đi ra ngoài hỏi thăm, vơ vét thêm thông tin về đồ ăn cho đại nhân.” Tiểu Bạch lại tiếp tục lấy lòng, dường như những thương cảm ngày hôm qua đã không còn tồn tại nữa, cảm kích nói với Tô Trầm Hương rằng: “Cũng tạ ơn đại nhân đã giúp ta có thể được tự do.”

Trước đây, cô ấy bị trận pháp kia trói buộc trong phòng, không thể rời đi, cả ngày lẫn đêm cảm nhận được nỗi thống khổ và oán hận dằn vặt.

Hiện tại, trận pháp đã được giải trừ, thi thể của cô ấy cũng đã được tìm thấy, cô ấy mất đi sự trói buộc, lấy lại tự do một lần nữa.

Vậy nên, vất vả lắm mới có thể rời khỏi chỗ đó, gần đây Tiểu Bạch bận đi thăm hỏi xung quanh, kết bạn với một vài con quỷ khác, thuận tiện giúp Tô Trầm Hương tìm hiểu ở đâu có lệ quỷ ăn được.

Cô ấy và Tô Trầm Hương rất thân thiết, nhưng Tô Trầm Hương lại cảm thấy mối quan hệ giữa mình và cô ấy cũng không tính là quá tốt, không quan tâm lắm đến chuyện cô ấy dạo chơi đâu đó, chỉ nhắc nhở mấy câu: “Cô là lệ quỷ, cẩn thận gặp phải thiên sư lợi hại, sau đó thu phục cô.”

Oán khí trên người Tiểu Bạch nặng như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là quỷ tốt, nếu chạy lung tung rồi bị chém chết, vậy thì hết cứu.

Tiểu Bạch đang cảm thấy có thể dạo chơi một chút chợt hít vào một hơi.

“Cảm ơn đại nhân đã nhắc nhở.”

Đúng rồi, cô ấy thực sự phải cẩn thận một chút.

Nếu không… chỉ cần dựa vào lượng oán hận và mùi máu tanh trên cơ thể cô ấy, nếu gặp phải một thiên sư, hắn sẽ không thèm quan tâm cô ấy có gây tội ác hay không, nhất định sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt cô ấy.

Thấy Tiểu Bạch ngoan ngoãn hơn một chút, Tô Trầm Hương mới chuẩn bị ra ngoài.

Khi ra ngoài, cô gặp phải một nhóm cảnh sát đang tìm kiếm tài liệu và chứng cứ ở nhà bên cạnh. Người đứng giữa đám cảnh sát là một thanh niên trông có vẻ hơi thư sinh yếu đuối nhưng khi mặc đồng phục cảnh sát lại mang một loại khí chất không thể diễn tả được.

Người thanh niên này có biểu cảm không mấy vui vẻ, đang đứng ở bức tường có vẽ pháp trận, dường như cũng khá am hiểu.

Sắc mặt anh ta không được tốt, nhìn pháp trận kia bằng vẻ chán ghét và khinh bỉ, còn thì thầm với mấy đồng nghiệp bên cạnh.

Rõ ràng đây là một chuyên gia, Tô Trầm Hương nghĩ đến Tiểu Bạch, ánh mắt liếc qua một cái, cảm thấy nếu Tiểu Bạch gặp được người này thì có thể sẽ được minh oan.

Cô không ngờ rằng trong đồn cảnh sát còn có một bộ phận đặc biệt như vậy.

Người thanh niên đó rõ ràng không phải là người bình thường.

Nghĩ vậy, Tô Trầm Hương trở về nhà gọi Tiểu Bạch ra, chỉ vào người thanh niên đó.

“Tôi qua đó sẽ được giải oan sao?” Tiểu Bạch không thể tin nổi mà hỏi.

“Chỉ có cô mới có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra một cách tường tận để đòi lại công bằng cho mình. Hiếm lắm mới có người như vậy xuất hiện, cô không tìm đến họ thì còn chờ đợi gì nữa.”

“Tôi là lệ quỷ, anh ta sẽ không giết tôi chứ?”

“Cô là người bị hại mà, nhìn bộ đồng phục của anh ta đi? Những người mặc bộ đồng phục như vậy đều là những công dân tốt phục vụ nhân dân. Miễn là cô không làm điều gì xấu xa thì họ sẽ không tùy tiện xử lý.”

Có thể là vì những câu chuyện về người sống mà ông lão đã kể cho cô, Tô Trầm Hương tin nhất là những người giống như người mà cô đang gặp trước mặt.

Cô không bao giờ nghi ngờ và cũng cam đoan rằng nếu có chuyện gì khó khăn, cô sẽ tìm đến họ để nhờ giúp đỡ và cô tin rằng chắc chắn mình sẽ nhận được sự trợ giúp.

Vì vậy, cô thúc giục Tiểu Bạch. Nhìn thấy bóng ma màu máu uốn éo bay lơ lửng một cách sợ hãi trước mặt người thanh niên kia, người thanh niên có khuôn mặt khó coi đột nhiên nhìn thấy bóng ma màu đỏ thì sững sờ một lúc, sau đó yên lặng lắng nghe một cách kiên nhẫn lời kể lể của Tiểu Bạch, Tô Trầm Hương không hề cảm thấy bất ngờ.

Cô giao Tiểu Bạch cho chú cảnh sát, còn mình thì đến bệnh viện Thái Khang.

Bệnh viện này là một bệnh viện tư nhân lớn, có tính bảo mật rất cao, thường thì người đến thăm người bệnh đều cần sự cho phép và sự đồng thuận từ những người bên trong.

Tô Trầm Hương ở cửa đề cập đến tên của Lâm Nhã, được xác nhận mới có thể vào bệnh viện.

Cô đi thang máy nhìn rất sang trọng lên tầng hai mươi của khu bệnh nội trú.

Khu bệnh nội trú yên tĩnh mang theo mùi thuốc thoang thoảng, có một số bác sĩ và y tá đi qua đi lại nhưng họ đều nói chuyện rất nhỏ tiếng.

Tô Trầm Hương nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở lối vào khu bệnh nội trú tầng hai mươi.

Trên cánh cửa của lối vào có dán một tấm bùa trấn yểm bằng giấy màu đỏ và vàng.

Tô Trầm Hương nhìn tấm bùa đó, chẳng đáng để tâm đến, đẩy cửa đi vào khu bệnh nội trú.

Bùa này dùng để trấn áp tiểu quỷ thì được.

Gặp một lệ quỷ mạnh như cô thì cũng không có tác dụng gì.

Nhưng mà nhờ những tấm bùa này, bệnh viện quả thật rất sạch sẽ, không có thứ gì lộn xộn.

“Vẽ còn chẳng đẹp bằng mình.” Tô Trầm Hương nhỏ giọng nói.

Cô cũng biết chế luyện bùa chú.

Hồi đó, khi cảm thấy chán chết, chẳng có gì làm ngoài nhìn ra cửa, ông lão đã dạy cô rất nhiều.

Bùa trừ tà, bùa bình an, bùa yêu, bùa sét xanh, bùa triệu hồn… Bùa nào cô cũng biết làm.

Mà chất lượng và hiệu quả thì hơn hẳn những tấm bùa dán trên cánh cửa này.

Cô từng âm thầm dán bùa yêu do mình tự làm lên lưng ông lão.

Mấy ngày đó, ngày nào cũng có một nữ quỷ bò ngoài cửa nhà ông lão gào thét chói tai, nói muốn ăn tươi nuốt sống ông lão và hòa làm một với ông lão.

Ông lão trông có vẻ xanh xao nói, bùa yêu là một lá bùa tốt nhưng có thể bị âm khí tà ma trong ngôi nhà cổ này ăn mòn và sẽ tạo thành tình kiếp.

Sáng tạo!

Trình độ chế tạo bùa tuyệt vời!

Lệ quỷ có hơi kiêu ngạo gật gù đắc ý, đi đi lại lại ở ngoài hành lang một lúc thì tìm thấy mục tiêu.

Té ra là Lâm tổng vẫn đang đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày nhìn cô.

Hình như ông ấy đang đợi cô, nhìn thấy Tô Trầm Hương, ông ấy lạnh lùng gật đầu.

Ông ấy không phải cha cô, Tô Trầm Hương không có tình cảm với ông ấy, vậy nên thái độ lạnh nhạt của ông ấy cũng không làm tổn thương cô, cô không cảm thấy tủi thân chút nào, sau đó đi đến phòng bệnh của Lâm tổng, vừa đi vào đã nhìn thấy Lâm Nhã vẫn nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Nhã rất xinh đẹp, bằng tuổi với Tô Trầm Hương nhưng vẻ ngoài xinh đẹp có phần hơi trưởng thành, vì mang thân thận đại tiểu thư nhiều năm nên cô ta có vài phần khí chất sang trọng hơn so với Tô Trầm Hương.

Nhưng cô ta trông cũng rất đáng thương khi nằm trên giường bệnh.

Khi nhìn thấy Tô Trầm Hương đi vào, cô ta mím môi, vừa nóng nảy vừa bất an hỏi: “Hai ngày nay cô ở đâu? Hôm đó trời mưa, làm sao cô đi được?”

Tô Trầm Hương hơi nghiêng đầu.

“Tài xế và người giúp việc kia bị sa thải rồi. Hai ngày nay cha không về nhà, cha vẫn luôn chăm sóc tôi nên không biết chuyện này. Nếu không thì đã đi tìm cô rồi.”

Lâm Nhã cố gắng kìm chế nhưng cũng không che giấu được ánh mắt bất an của cô ta.

Vào một đêm mưa tầm tã, để một cô gái yếu đuối ở lại bên đường hẻo lánh, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Chỉ nghĩ đến thôi, cô ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Cho dù mấy người kia có biện minh là yêu cầu của cô An, cũng biện minh là thay mặt đại tiểu thư trút giận nhưng Lâm Nhã không chút do dự mà sa thải bọn họ.

An Gia Gia có thân phận gì?

Thậm chí, cô ta còn không được coi là con ghẻ nữa, vậy mà dám hại người với ý đồ xấu xa, dám ra lệnh cho người hầu nhà họ Lâm.

Không ngờ là tài xế và người hầu lại bị cô ta mua chuộc.

Chẳng lẽ nếu bọn họ từ chối yêu cầu của cô An, nhà họ Lâm sẽ sa thải bọn họ sao?

Miệng thì nói là muốn trút giận cho cô ta nhưng trong mắt Lâm Nhã, lí do đó càng nực cười hơn.

Cho dù là muốn trút giận, cho dù thật sự là Tô Trầm Hương đẩy cô ta xuống lầu, cô ta thà tát cho Tô Trầm Hương mấy chục cái hay đá văng cô xuống lầu, chứ không thèm lấy sự an toàn của một cô gái ra trêu đùa để trút giận.

Cái chuyện đê hèn bỉ ổi này, bản thân làm ra cũng ngại mất phẩm giá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi