SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Tô Trầm Hương cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, giọt nước mắt lóng lánh chậm rãi lăn xuống từ trên mu bàn tay trắng như tuyết của cô.

Thực ra cô không cảm thấy tủi thân, cũng không thấy câu nói này có gì đặc biệt cả.

Nhưng bản năng của cơ thể lại giống như đang mong đợi được nghe những lời này từ lâu lắm rồi.

Lời xin lỗi của Lâm Nhã khiến lòng cô nhẹ nhõm.

Mà lời xin lỗi của Lâm tổng lại khiến nỗi oan ức của cô cuối cùng cũng tan biến.

Người nhà họ Lâm… cũng không tồi.

Chỉ là điều này không có liên quan nhiều đến Tô Trầm Hương mà thôi.

“Tôi có thể hiểu được sự quan tâm mà ông dành cho Lâm Nhã, ông cũng chỉ là một người cha, giống với cha của tôi, đều yêu thương con của mình.”

Trong lòng Tô Trầm Hương lẩm bẩm, làm một lệ quỷ ngay thẳng, không hề khéo léo, cô giơ bàn tay nhỏ từ chối phí sinh hoạt của Lâm tổng, chậm rãi nói: “Chúng ta thực sự không liên quan gì đến nhau, tôi không cần tiền của ông.”

Tiền của người sống tuy rằng rất tốt nhưng tiền tự thân kiếm được càng tốt hơn!

Nhớ đến việc bản thân đã là một con quỷ nhỏ giàu có, lưng của Tô Trầm Hương bỗng nhiên thẳng lên, cái miệng nhỏ kiêu ngạo nói: “Tôi có tiền! Nếu như không có tiền thì tôi vẫn còn cha và anh trai.”

Trong tòa nhà văn phòng cao cao ở rất xa, Tô Minh đang ngồi trước bàn làm việc của Trần Tổng, nói về kế hoạch công việc thì đột nhiên rùng mình.

Anh ấy cảm giác hình như bản thân đang bị ai đó chửi.

“Làm sao vậy?” Trần Tổng lo lắng nhìn thư ký tự dưng cảnh giác.

“Không sao. Vừa nãy anh nói Trần thiếu chặn người lại sao?” Bọn họ đang nói về việc mà lúc trước Trần Thiên Bắc đã nhắc đến, thiên sư có khả năng thiết lập một cái bẫy ở hạng mục Trung Hoàn để hại người, chỉ sợ đó không phải người lương thiện.

Tô Minh vốn sống trong một gia đình bình thường, không nghĩ đằng sau việc này còn có nhiều chuyện như vậy. Bây giờ nghe thấy Trần Tổng đề cập đến, trên lưng lập tức toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.

Trong lòng anh ấy hạ quyết tâm, về sau càng phải cẩn trọng hơn nữa, không thể để Tô Trầm Hương không nhận thức được sự nguy hiểm của xã hội, sau này có thể bị người khác theo dõi và xảy ra nguy hiểm, xoa xoa cánh tay, cảm ơn Trần Tổng: “Cảm ơn Trần Tổng và Trần thiếu.”

Dựa vào thân phận của anh ấy thì sẽ không thấy được Trần Thiên Bắc - người thừa kế trong truyền thuyết của tập đoàn Trần Thị.

Không phải vì người thừa kế của Trần Thị cao sang không với tới, chỉ một thư ký nho nhỏ của một công ty thì không gặp được cậu ấy.

Mà là... Trần Thiên Bắc có quan hệ rất kém với người nhà họ Trần.

Rất kỳ quái.

Rõ ràng mối quan hệ giữa Trần Thiên Bắc và Trần Thị cực kỳ tồi tệ nhưng từ đầu đến cuối, cậu ấy luôn là ứng cử viên duy nhất cho vị trí người thừa kế của Trần Thị.

Bất kể Trần Thiên Bắc thể hiện sự chán ghét với Trần Thị như thế nào thì người đứng đầu của Trần Thị, cũng chính là ông nội của Trần Thiên Bắc vẫn rất coi trọng cậu ấy.

“Không có gì, Tiểu Bắc cũng chỉ tiện thể giúp một tay thôi. Nhưng anh nhớ phải về nói với Tiểu Hương, sau này đừng nói chuyện ở Trung Hoàn cho ai biết cả, xem như Tiểu Bắc đã giải quyết chuyện này, dừng tại đây là được rồi.”

Đôi mắt của Trần Tổng trở nên tối lại.

Từ khi gặp quỷ ở công trường, anh ấy gặp ác mộng suốt đêm. Hôm nay có thể đi làm đều là vì tham vọng có thể dựa vào may mắn mà leo lên vị trí cao.

Anh ấy vừa uống cà phê đen để giúp bản thân tỉnh táo, vừa ngây người nhìn bản kế hoạch trong tay, một lúc sau, anh ấy đột nhiên xoay người lại, gương mặt cũng có thể coi là đẹp trai gần như chạm vào mặt của Tô Minh!

Tô Minh:...

Nếu đây không phải là ông chủ của mình, phát tiền lương cho mình hàng tháng thì anh ấy đã nhấn cái bản mặt đó xuống bàn làm việc rồi.

Khóe miệng anh ấy giật giật nhìn khuôn mặt của Trần Tổng đang sắp dán vào mặt mình.

“Tô Minh, Tiểu Hương thực sự là thiên sư rất lợi hại nhỉ.” Trần Tổng nhớ đến những cảnh tượng vặn vẹo đáng sợ trong ác mộng, lại nhớ đến việc đang ở một mình. Hiện giờ, anh ấy cảm thấy ngay cả bóng tối trong nhà cũng có thể dọa mình sợ hãi, có nhu cầu cấp thiết về cảm giác an toàn, anh ấy nhịn không được mà tiến gần hơn đến trước mặt Tô Minh.

Thấy anh ấy tiếp tục tiến lại càng gần, Tô Minh không thể chịu đựng nổi, bèn đẩy gương mặt của anh ấy ra, nghiêm mặt hỏi: “Anh có ý gì?”

“Tôi...”

“Em ấy phải đi học, không có thời gian săn quỷ.” Tô Minh chỉ hy vọng Tô Trầm Hương học tập thật tốt.

Anh ấy nghiêm mặt còn khó ở hơn cả giáo viên chủ nhiệm, Trần Tổng biết anh ấy đã hiểu lầm ý của mình.

“Tôi không có ý muốn Tiểu Hương giúp tôi bắt quỷ. Ý của tôi là tôi muốn chuyển đến bên cạnh nhà anh.”

Tư thế oai hùng tát bay lệ quỷ lúc đó của Tô Trầm Hương tại Trung Hoàn đến giờ vẫn còn đọng lại trong đầu của Trần Tổng.

Theo Trần Tổng thấy thì mặc dù Tô Trầm Hương chỉ là một cô gái nhỏ nhưng mang lại cho người khác cảm giác rất an toàn, đúng không?

Nghĩ đến bản thân đang trải qua những giờ phút thần hồn nát thần tính, thậm chí hoảng sợ không dám để lộ bất kỳ bộ phận cơ thể nào của mình ra khỏi chăn lúc nửa đêm, Trần Tổng thản nhiên đối diện với cái nhìn ngạc nhiên của Tô Minh rồi nói: “Sống kế bên nhà anh, tôi có cảm giác an toàn.” -

“Nhà bên cạnh tôi có ma.” Khoé miệng Tô Minh run rẩy nhắc nhở.

Nhân tiện thì sống ở bên cạnh nhà anh ấy chưa hẳn đã có cảm giác an toàn như thế.

Xét cho cùng thì nhà của anh ấy còn nuôi một nữ quỷ áo đỏ.

“... Tôi nhớ là một tầng ở chỗ anh có ba nhà, vẫn còn một hộ chưa có người ở.” Mặc dù sống ở bên cạnh nhà ma cũng rất đáng sợ nhưng không phải Tô Trầm Hương đang sống ở đó sao!

Trần Tổng kiên trì.

“Tuỳ anh.” Lời hay khó khuyên được người muốn chết, Tô Minh không lên tiếng nữa.

Hy vọng nữ quỷ áo đỏ không gây chấn thương tâm lý cho Trần Tổng.

Trần Tổng nở nụ cười yên tâm.

Hai người bọn họ tiếp tục thương lượng chuyện công việc, Tô Trầm Hương đã nói xong những lời cần nói với Lâm tổng.

Cô nói về cha của mình với giọng điệu đầy tự hào, hoàn toàn không hề ngượng miệng khi nhắc về cha mình như trước. Trước đây, mỗi lần nhắc đến Tô Cường, cô đều cảm thấy rất mất mặt.

Sự thay đổi này khiến nét mặt của Lâm tổng tốt hơn.

Nhìn Tô Trầm Hương chắc chắn không cần phí sinh hoạt mà bản thân đưa tới, ông ấy cũng không cưỡng ép, bỏ tấm thẻ vào trong túi, hơi gật đầu nói với Tô Trầm Hương: “Bây giờ trông con ổn hơn nhiều.”

Trước kia, ông ấy không thể nào thích nổi Tô Trầm Hương, không chỉ vì lấy phải một người vợ còn kèm theo con của chồng trước.

Mà còn bởi vì cái cách mà Tô Trầm Hương từ bỏ người nhà rồi chạy đến nhà họ Lâm.

Bây giờ, cô đã trở về với gia đình mình, trái lại, Lâm tổng cảm thấy Tô Trầm Hương hiện giờ khá tốt.

Cô bé trước đây không suy nghĩ thấu đáo, làm ra chuyện tổn thương đến người nhà, nhưng bây giờ cô tự nguyện quay đầu, Lâm tổng cũng không muốn nhắc đến những việc cô đã làm.

Trái lại, ông ấy nhắc nhở Tô Trầm Hương: “Sắp tựu trường rồi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc đi chơi.”

Hiển nhiên, Lâm tổng cũng rất chú ý đến việc học hành, thái độ hiền hoà hơn rất nhiều, Tô Trầm Hương thành thật đáp lại một tiếng. Cô thấy gương mặt trắng bệch của đại tiểu thư nhà họ Lâm khi nghe đến việc học hành thì tốt bụng nói với Lâm Nhã: “Lâm Nhã cũng vậy nhé. Sau khi xuất viện, chăm sóc bản thân tốt rồi chuẩn bị sách vở đi, tôi đã làm xong rất nhiều đề ôn tập rồi.”

“Sách giáo khoa của trường cấp ba thế nào?” Lâm Nhã nhẹ nhàng ngã vào chăn, đại tiểu thư mất hết tinh thần, giả chết. Lâm Tổng im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của con gái, dáng vẻ của cô ấy giống như hai người họ rất phiền, rồi lại hỏi Tô Trầm Hương.

“Môn toán không khó lắm, vật lý thì khác biệt khá lớn so với trung học cơ sở. Cần phải học tập nghiêm túc.” Nhắc đến bài tập thì lệ quỷ không còn buồn ngủ nữa, tinh thần tràn đầy năng lượng nói.

Cô dừng lại, nghĩ đến một chuyện, nghiêm túc nói: “Phí xây dựng trường học, tôi sẽ trả lại cho ông.”

Lâm tổng nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến đối với phí xây dựng trường học.

Ông ấy để ý tới việc khác.

Nhìn cô bé kiêu ngạo nói môn toán không khó lắm, đầu óc mệt mỏi vì chăm sóc con gái mấy ngày nay của ông ấy suy nghĩ... Cô bé trước mặt khá tự hào về khả năng học tập của bản thân, rõ ràng đều giống với Lâm Nhã là học trò dựa vào phí xây dựng trường mà được nhập học ở trường trung học trọng điểm.

Nhưng biết đâu, cô đã có thể thông suốt.

Lâm tổng lập tức cảm nhận được sự cạnh tranh dữ dội của trường trung học trọng điểm, gật đầu nói: “Sức học của Lâm Nhã cũng bình thường. Tính cạnh tranh ở Tín Đức rất lớn, con nói không sai, cần phải học tập nghiêm túc! Đợi con bé xuất viện, chú sẽ mời một vài gia sư tại nhà đến, cho con bé ôn tập một chút.”

Ông ấy dừng lại một chút, hỏi Tô Trầm Hương: “Con thì sao?”

“Tôi có thể tự học.” Bộ ngực của cô lại ưỡn cao hơn một chút.

“Không tồi, rất tốt.” Lâm tổng càng cảm nhận được sự cấp bách của việc dạy bù cho Lâm Nhã.

Lúc này, không hiểu sao ngay cả lệ quỷ cũng cảm thấy có một đôi mắt sắc như dao đang găm vào da của mình.

Tô Trần Hương nhìn theo ánh mắt tràn đầy oán giận, ngay cả lệ quỷ đẳng cấp như cô cũng không chịu nổi, nhìn Lâm Nhã rụt lại trong chăn, lộ ra ánh mắt căm hận với mình.

Quả thật, mấy đứa con ghẻ đều rất đáng ghét!

Đại tiểu thư không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nói rõ ràng với Tô Trầm Hương để bản thân không phải áy náy nữa, không ngờ đứa con ghẻ này lại đâm sau lưng cô ta một dao.

Tô Trầm Hương không thèm sợ cô ta, hất gương mặt nhỏ lên, đắc ý tiếp nhận lời khen của Lâm tổng.

Lâm Nhã tức đến muốn khóc.

“Vậy tôi đi đây, chúc cô sớm ngày bình phục.” Tô Trầm Hương không hề quan tâm đến chuyện hôm nay mình đã đắc tội với đại tiểu thư nhà họ Lâm, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất rạng rỡ, lại sờ vào chìa khoá trong túi mà Tô Minh đưa cho. Cô cảm thấy bản thân có thể đi ăn thứ gì đó ngon ngon, cũng tiện dạo qua vài nơi mà Tiểu Bạch đã nhắc tới, chỗ mà hình như có lệ quỷ để dự trữ một ít lương thực.

Nếu không thì đến lúc nhập học rồi, cô sẽ không có thời gian thoải mái để đi tìm đồ ăn nữa như vậy nữa.

Hôm nay, cô có rất nhiều việc phải làm, không ngờ lại phải tốn rất nhiều thời gian trong bệnh viện, chào hỏi xong liền chuẩn bị rời đi.

Bây giờ, Lâm Nhã đang không muốn nói chuyện với cô, tức giận nhắm chặt mắt lại. Lâm tổng cũng không ép cô ở lại, gật đầu tiễn cô rời đi.

Đi đến cửa phòng bệnh thì di động của Lâm tổng vang lên.

Ông ấy cầm điện thoại lên, cau mày cúp máy.

Tô Trầm Hương nhìn màn hình điện thoại, cái tên hiện lên là Từ Lệ.

Thấy Lâm tổng chưa bắt máy, vẻ mặt không vui, cô cũng không để trong lòng.

Từ Lệ không có quan hệ gì với cô cả, cô quan tâm chuyện vợ chồng người ta làm gì.

Nhưng có vẻ Từ Lệ có chuyện gấp tìm Lâm tổng, chỉ một đoạn đường ngắn tiễn Tô Trầm Hương rời đi mà điện thoại của Lâm tổng đã vang lên mấy lần.

Gấp như thế chứng tỏ là có chuyện.

Nhưng Từ Lệ có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Tô Trầm Hương nhanh chóng nghĩ đến tai nạn của An Gia Gia.

Cô ta muốn đẩy ngã đồng đội dưới sự chứng kiến của mọi người nhưng cuối cùng lại khiến bản thân lăn xuống cầu thang. Nếu không xử lý tốt chuyện này, làm sao An Gia Gia còn có thể lăn lộn trong giới giải trí được nữa.

Chẳng qua, An Gia Gia không có cách nào để tự giải quyết sự cố này, chỉ có thể cầu cứu Lâm tổng, nhưng nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Lâm tổng, có lẽ ông ấy cũng không muốn quản việc này.

Hơn nữa, vừa nãy Tô Trầm Hương mới nói xấu An Gia Gia... nghĩ đến điều này, Tô Trầm Hương cảm thấy rất hài lòng, tạm biệt Lâm tổng đang tiện tay kéo tên Từ Lệ vào danh sách đen, nhẹ nhàng rời đi.

Bệnh viện Thái Khang là một bệnh viện tư, người ở khu phòng bệnh riêng cũng không nhiều.

Tô Trầm Hương là lệ quỷ có ý thức văn mình, bước chân không phát ra tiếng loẹt xoẹt ồn ào, đến nỗi khi bước tới trước cửa khu phòng bệnh, nhìn thấy lá bùa màu vàng lung lay rơi xuống đất còn dừng lại.

Lúc cô vừa tới, lá bùa này vẫn còn dán trên cánh cửa khu phòng bệnh.

“Dán không có tâm!”

Có lẽ không được dán chặt nên lá bùa đã rơi từ trên cửa xuống.

Tô Trầm Hương nghĩ ngợi rồi cúi người nhặt lá bùa lên, thở dài.

Lá bùa ố vàng hình như bị thứ gì đó thiêu rụi, cháy đen một khoảng lớn, nhìn khá rách nát.

“Loại bùa như này có thể khiến người khác an tâm sao?”

Thiên sư thời nay hay lừa gạt khách hàng như vậy sao?

Chất lượng của lá bùa này không tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi