SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

“Mất tích sao?”

Tô Trầm vừa đi xuống lầu với Trương sư huynh vừa chậm rãi hỏi.

Cô vểnh tai lên nghe.

Cô rất quen thuộc với khu biệt thự bỏ hoang.

Nhưng khu biệt thự nguy hiểm đến mức khiến cho sư huynh của Bạch Vân Quan mất tích thì rất không bình thường.

Lúc trước, khi cô gặp Vương Lập Hằng ở ngoại ô, bởi vì ɕảɷ ŧɦấy trên người Vương Lập Hằng có mùi của âm khí nên đã để Tiểu Bạch đi một chuyến đến khu biệt thự đó, Tiểu Bạch thong thả đi đi về về như thế, cũng không ɕảɷ ŧɦấy căn biệt thự có điều gì đặc biệt nguy hiểm.

Nhưng hiện tại, một thiên sư lại mất tích ở nơi đó, hơn nữa, nhìn dáng vẻ buồn phiền của Trương sư huynh thì có lẽ không phải là sư huynh đó gặp phải người sống xấu xa.

Tô Trầm Hương phải dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng kiểm soát cơn thèm ăn đang dâng lên, vểnh tai nghe ngóng tình huống ở trong khu biệt thự.

ɕảɷ giác thèm ăn đã tới rồi.

Trương sư huynh ཞõ ཞàŋɠ không biết bên cạnh còn có một lệ quỷ đang lặng lẽ nuốt nước miếng.

Do trong khoảng thời gian ngắn này, Tô Trầm Hương đã áp chế âm khí trên người của Trần Thiên Bắc xuống một cách chặt chẽ, thường xuyên trừ tà cho cậu mà chưa bao giờ thất bại, do đó, trong lúc quan sát Tô Trầm Hương, sau khi Bạch Vân Quan phát hiện đây là một cô bé tài đức vẹn toàn, coi trọng việc bảo vệ bạn học thì càng tin tưởng và xem trọng cô hơn vài phần.

Tuy công việc của Trương sư huynh rất bận rộn, không thường xuyên liên lạc với Tô Trầm Hương nhưng quan hệ giữa anh ta với Tô Trầm Hương cũng được xem là khá tốt.

Đều là người của Bạch Vân Quan, anh ta cũng không thấy việc một vị thiên sư mất tích có gì phải che giấu, đi đến dưới lầu vẫn còn nói với với Tô Trầm Hương: “Tôi đưa em đi học, trên đường sẽ kể chi tiết với em.”

“Không phải anh rất bận sao?”

“Vị sư huynh đó còn lợi hại hơn tôi. Anh ta mất tích rồi, tôi có thể làm gì đây. Bây giờ, chuyện này đã được giao cho sư thúc của tôi rồi, nhà của ông ấy cách trường học của mọi người không xa, tiện đường đưa em đi học vậy.”

Trương sư huynh dừng lại trước chiếc xe đang đậu dưới lầu, dụi khóe mắt nói với Tô Trầm Hương: “Vừa khéo xem thử xem Tiểu Bắc gần đây như thế nào.”

Anh ấy bận bịu như thế mà vẫn còn bảo vệ sư đệ sư muội như vậy, Tô Trầm Hương cảm động rồi!

Cô không từ chối, bước lên xe của Trương sư huynh, lập tức hỏi: “Khu biệt thự đó thực sự có quỷ sao?”

“Chắc chắn có vấn đề.” Vẻ mặt của Trương sư huynh nghiêm túc nói.

Tuy anh ta là thiên sư nhưng vì thường xuyên được phái đến các cơ quan nhà nước, vậy nên hiểu biết rất ít những chuyện lộn xộn ở bên ngoài.

Nhưng lần này, việc một vị sư huynh mất tích thực sự đã làm chấn động toàn bộ Bạch Vân Quan.

Kể từ chuyện xảy ra trước đó… Bạch Vân Quan đã yên ổn, các thiên sư an cư lạc nghiệp, thoải mái kiếm tiền từ người giàu, ít ra đã mười mấy năm rồi.

“Gần đây, khắp nơi đang lan truyền tin đồn rằng gọt táo ở trong khu biệt thự đó sẽ phát hiện ra chuyện khủng bố.” Trương sư huynh hạ giọng nói với Tô Trầm Hương: “Sau khi chúng ta biết việc này, lo lắng có vấn đề nên đã cử vị sư huynh đó của tôi đến xem xét.”

Mặc dù những chuyện giống như loại truyền thuyết đô thị này, có giải quyết được thì cũng tìm không ra người phải trả tiền, toàn bộ đều là công việc tình nguyện nhưng Bạch Vân Quan không để ý có kiếm được tiền công hay không, mà họ ɕảɷ ŧɦấy nếu như thực sự có nguy hiểm bậc này, thân là thiên sư thì nên đi trừ bỏ mối nguy đó, tiêu diệt lệ quỷ nguy hiểm.

Rốt cuộc thì... người hiện đại mà, đặc biệt yêu thích những loại truyền thuyết đô thị kiểu này.

Nếu là giả thì thôi.

Nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta mất công đi một chuyến, sợ bóng sợ gió một hồi.

Nhưng một khi nó là thật thì đó chính là tổn hại đến người bình thường.

Không biết thì không sao.

Nhưng Bạch Vân Quan đã biết rồi, vậy nhất định phải đến đó xem xét thật giả.

Bọn họ là người có năng lực, vốn phải bảo vệ người bình thường.

“Lôi Phong* sống đây rồi!” Khóe miệng của Tô Trầm Hương giật giật.

*Lôi Phong (1940-1962), là một hình mẫu về lòng vị tha và cống hiến cho Đảng.

Quá lãng phí!

Nếu gặp được truyền thuyết đô thị thật, họ cứ trực tiếp tiêu diệt như vậy sao?

... Rút được một vài món ngon cho cô làm lương thực dự trữ thì tốt quá.

Cô lập tức cảm nhận được áp lực cạnh tranh.

Lúc trước cũng mới viết những tin đồn về mấy chuyện kỳ dị mà bản thân biết được vào cuốn sổ nhỏ, muốn đợi đến ngày nghỉ thì thong thả đến xem sau.

Ai biết được Bạch Vân Quan không thể chờ đợi người ta.

Cô còn chưa hành động, quay lại đã thấy mấy chuyện tà ma đều được Bạch Vân Quan xử lý hết rồi.

Thật stress mà.

Cứ thích xen vào việc của người khác!

Sau khi cảm thán một lát về chuyện thiên sư bây giờ làm việc quá chăm chỉ khiến cho quỷ không được ăn no, Tô Trầm Hương đã hiểu rõ lần này xảy ra chuyện gì rồi.

Đệ tử của Bạch Vân Quan nghe theo chỉ thị, đi đến khu biệt thực điều tra tình hình.

Kết quả là mất tích ở khu biệt thự.

“Mất tích bao lâu rồi?” Tô Trầm Hương bèn hỏi.

“Chiều hôm qua đi đến khu biệt thự, đến nửa đêm thì mất tin tức. Chúng tôi gọi điện cho anh ta thì nhận được hồi âm rất kỳ lạ, cũng không có người nào nghe máy.” Trương sư huynh vừa lái xe vừa nói với Tô Trầm Hương: “Quan chủ phái sư thúc của tôi trực tiếp qua đó xem thử, sư thúc nói căn biệt thự đó có điều quái dị.”

Anh ấy hơi cau mày, nhẹ nhàng nói: “Vấn đề khá lớn. Bởi vì sư thúc không mang theo pháp khí bên người nên ông ấy đành quay về nghĩ cách trước. Bây giờ tôi đi đón ông ấy, chúng tôi lại đi qua đó một chuyến.”

Anh ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là vấn đề không nhỏ.

Tô Trầm Hương yên lặng lắng nghe, trong lòng lại không ngừng giằng co.

Có nên đi đến khu biệt thự đó xem xét một chút không?

Nhưng mà vì thức ăn mà có thể từ bỏ học tập sao?

Cô gục đầu cái nhỏ xuống.

... Không thể được.

Có lẽ chỉ là nghỉ một ngày trong mắt người khác, không phải việc gì lớn, cũng sẽ không bỏ lỡ quá nhiều bài tập.

Nhưng điểm mấu chốt chính là dần dần kéo thành tích xuống.

Hôm nay vì miếng ăn mà xin nghỉ phép một ngày, vậy ngày khác, biết đâu cô sẽ có thói quen xin nghỉ học, nghĩ ra muôn vàn lý do khác nhau mà xin nghỉ nhiều hơn.

Vậy cô sẽ biến trường học thành cái gì?

Cho nên ngay từ khi bắt đầu, không nên thách thức điểm mấu chốt như thế này.

Ở độ tuổi này của cô thì học tập chính là việc quan trọng nhất.

“Như vậy đi.” Cô uốn éo cơ thể nhỏ bé, ɕảɷ ŧɦấy con người Trương sư huynh này khá tốt... Lúc trước, Trương sư huynh còn mua hai mươi tấm bùa yêu của cô thông qua Trần Thiên Bắc!

Đây cũng xem như là khách hàng lớn của bản thân.

Nghĩ đến sự ủng hộ của Trương sư huynh đối với sự nghiệp của mình, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy nên đưa ra cho anh ấy ít ưu đãi, cúi đầu xuống, lấy cây bút từ trong cặp ra, nhanh chóng vẽ bùa lên tờ giấy bồi trắng tinh của mình.

Vẽ xong, gấp lại, cô nhét lá bùa vào trong tay của Trương sư huynh, thở dài rồi nói: “Xem như là tri ân khách hàng đi. Sư huynh, sau này nếu anh muốn mua bùa chú chắc chắn phải đến tìm em đó!”

Bùa Thanh Lôi này tối thiểu phải bán với giá năm mươi vạn!

“Bùa Thanh Lôi? Em biết vẽ bùa Thanh Lôi sao?” Trương sư huynh cầm lấy tấm bùa Thanh Lôi được gấp lại vô cùng đẹp mắt, dừng lại trước cổng trường Tín Đức, ngạc nhiên nhìn Tô Trầm Hương.

Mặc dù bùa Thanh Lôi cũng không được coi là lá bùa hiếm gặp nhưng cũng rất khó vẽ.

Tuy anh ấy cũng vẽ được bùa Thanh Lôi nhưng tuyệt đối không thể vẽ một cách dễ dàng như Tô Trầm Hương.

Lấy bút bi vẽ lên giấy bồi?

Nghe nói Tô Trầm Hương là một học sinh giỏi, thành tích cực kỳ xuất sắc.

Đây là thế giới của học sinh giỏi sao?

Ngay cả bùa chú cũng vẽ dễ dàng hơn người khác?

Trương sư huynh nghĩ đến chuyện bản thân lén mua bùa yêu rồi dán khắp tường nhà mình nên gần đây có thể ra ngoài ăn tối với cô cảnh sát xinh ðẹp của văn phòng thành phố, lại vuốt ve bùa Thanh Lôi trên đầu ngón tay, nhìn Tô Trầm Hương trẻ tuổi nhỏ nhắn, vẻ mặt không khỏi hết sức phức tạp.

Nể tình bùa yêu, Trương sư huynh thấp giọng nhắc nhở Tô Trầm Hương: “Sau này đừng nên lấy giấy bồi để vẽ bùa. Bùa chú cũng có tôn nghiêm của nó.”

“Hả?”

“Ý tôi nói là... nếu để người khác biết em cẩu thả như thế thì sẽ úp sọt em đó.” Trương sư huynh thổn thức mà cất bùa Thanh Lôi đi.

“Về sau em mua ít giấy vàng đi.”

“Em không có tiền.” Tô Trầm Hương thẳng thắn nói.

Giấy vàng đắt lắm.

Trương sư huynh thực sự cạn với nhóc con keo kiệt này.

“Được rồi, vậy em đi học ngoan nhé. Học tập quan trọng nhưng cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá, bình thường hãy ăn thật nhiều đồ ngon.” Trương sư huynh cầm bùa Thanh Lôi, cuối cùng vẫn không thể cầm không như thế, bèn nói với Tô Trầm Hương: “Vừa khéo hôm nay là thứ sáu. Đợi đến tối, tôi với sư thúc quay về, em tan học rồi, tôi mời em với Tiểu Bắc ăn cơm nhé.”

Anh ấy nhìn thấy Trần Thiên Bắc từ bên kia đi vào cổng trường học, vẫy tay từ xa, cười cười với sư đệ sắc mặt dạo này khá tốt, ɕảɷ ŧɦấy trạng thái hiện tại của Trần Thiên Bắc làm cho người khác yên tâm mới đưa Tô Trầm Hương xuống xe để cô đuổi theo Trần Thiên Bắc, cùng nhau bước vào trường học.

“Tại sao anh ấy lại đưa cậu đi học?”

“Sáng nay gặp nhau. Phải rồi, khu biệt thự đó thật sự có vấn đề.” Tô Trầm Hương cùng Trần Thiên Bắc sánh vai đi cạnh nhau.

Hai người sánh bước đi cùng nhau, nam sinh thì cao ráo đẹp trai, nữ sinh thì ngoan ngoãn xinh ðẹp, đi dạo trong khuôn viên trường, tắm mình dưới ánh nắng tạo nên một khung cảnh tươi đẹp nhất.

Nhưng mà đề tài đang nói đến lại không phải về cõi dương.

“Tiếc quá đi, khẳng định là có quỷ... nguy hiểm đến mức cả thiên sư cũng không áp chế được, chắc chắn ăn rất ngon.” Tô Trầm Hương tiếc nuối.

Cô đúng là đồ tham ăn.

Nhưng trong lòng cô thì điểm mấu chốt càng quan trọng hơn.

Chính là phải học tập thật tốt, không thể vì ham muốn tham lam của bản thân mà trốn học được.

Đây có lẽ cũng là một kiểu tu hành.

...Trần Thiên Bắc nhịn một hồi, khoé miệng hơi co giật một chút.

“Bởi vì phải đi học mà cậu không đi kiếm cơm sao?”

“Có gì không đúng sao?” Tô Trầm Hương mờ mịt hỏi.

Trần Thiên Bắc nhìn cô bé đi bên cạnh mình, ɕảɷ ŧɦấy cô có bệnh khó nói.

Tô Trầm Hương, giống như đang cố gắng tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt, nỗ lực... nỗ lực làm người.

Cố gắng làm một người sống.

Thậm chí, loại nỗ lực này còn vượt qua cả những bản năng khác của cô.

“Không có gì không đúng cả. Cậu nói đúng, chúng ta vẫn còn là học sinh, không thể trốn học. Chỉ là sư huynh của tôi...” Trần Thiên Bắc nghĩ đến Trương sư huynh, trong lòng hơi lo lắng.

Tô Trầm Hương lại tiếp tục nói: “Trương sư huynh quá kém, cũng may là con người anh ấy khá tốt. Tôi đã đưa bùa Thanh Lôi mà tôi vẽ cho anh ấy rồi, bảo vệ mạng sống của anh ấy thì không thành vấn đề.”

Cô nói rất chắc chắn, có niềm tin cực lớn về lá bùa của mình, Trần Thiên Bắc nhìn cái đuôi của cô sắp vểnh lên rồi, nhếch miệng hỏi: “Sao cậu không đưa tóc của mình cho anh ấy?”

...Sau này vẫn nên đưa một ít tóc thì hơn.

“Sợ bí mật bị lộ sao?” Trần Thiên Bắc ðột nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Tô Trầm Hương thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải, mà là sợ bị hói đầu.” Mỗi ngày đều bứ tóc, hôm nay một cọng ngày mai một cọng, từ ít thành nhiều, cô không thể nhổ đến hói đầu được!

Lệ quỷ thoáng cái liền đắm mình trong nỗi lo sợ bị hói đầu.

“Ngược lại, vẽ phù chỉ là chuyện của một tờ giấy bồi, tóc của tôi quý giá hơn nhiều.” Tô Trầm Hương chạy lạch bạch vào lớp, lòng vẫn còn khiếp sợ mà chạm vào mái tóc dài đen bóng của mình.

Cô hoạt bát, vô lo vô nghĩ, còn đi vào lớp 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ chào hỏi với mấy nữ sinh trước.

Trần Thiên Bắc ôm trán, phát hiện bản thân đã đánh giá cao Tô Trầm Hương rồi... vẫn là một tân binh không theo lẽ thường.

Chẳng qua, khoé miệng của cậu lại hơi nhếch lên.

Tuy nhiên, sau khi lên lớp được nửa ngày, đến buổi chiều, tâm trạng tốt đẹp liền bị phá vỡ.

“Lão đại, anh có thể giúp em tìm một thiên sư được không?” Vương Lập Hằng không lên lớp sáng nay, buổi chiều lại đến lớp với gương mặt nhỏ tái nhợt.

Cậu ta bộc lộ sự khẩn cầu trước mặt Trần Thiên Bắc.

“Thiên sư? Cậu làm sao vậy?” Trần Thiên Bắc lại nhìn bùa hộ thân đang lung lay trên eo của Vương Lập Hằng.

Bùa hộ thân không có vấn đề gì.

Cái mũi nhỏ của Tô Trầm Hương bên cạnh bỗng nhiên hít hít.

“Trên người cậu ta có mùi của quỷ rất thơm.” Cô đến gần bên tai của Trần Thiên Bắc, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà không ngon giống như cậu... ý tôi là, cậu ăn ngon hơn cậu ta...”

Trần Thiên Bắc: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi