SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Thời gian trôi đi, dường như sự việc đã chìm vào quá khứ.

Khi Tô Minh và Trần tổng tới nhà ăn tối lần nữa, Tô Minh cảm thấy có chút ngượng ngùng khi giúp Tô Trầm Hương giấu chuyện đó với chú nhỏ của mình.

Nhưng Tô Cường cũng không trách mắng gì, ngược lại còn rất thấu hiểu mà nói: “Tiểu Hương lo lắng cho chú nên nhờ cháu giấu chú. Cháu nghe lời Tiểu Hương cũng đúng thôi.”

Ông khéo léo, hiểu lòng người nói với đứa cháu trai của mình: “Đều là vì tốt cho chú thôi, chú hiểu mà.”

Ông biết mình không thể giúp gì cho Tô Trầm Hương.

Nhưng cũng không thể làm liên lụy con mình được.

Ông cũng hy vọng Tô Minh có thể lắng nghe ý kiến của Tô Trầm Hương nhiều hơn.

Bây giờ nhìn thấy Tô Minh và Tô Trầm Hương có tình cảm tốt như thế, trong lòng Tô Cường càng cảm thấy được an ủi thêm phần nào.

Ông vẫn luôn sợ rằng… con gái sẽ cô đơn.

Tô Trầm Hương là con một, ngoài người cha là ông thì không còn anh chị em nào khác.

Trước kia ở trong nhà, Tô Trầm Hương cũng không thân thiết với người nhà họ Tô mấy.

Khi đó, Tô Cường chỉ lo rằng nếu như ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không còn ai thật sự quan tâm đến cô.

Hiện giờ, khi ông nhìn thấy anh em Tô Minh và Tô Trầm Hương thân thiết với nhau như vậy, Tô Cường không còn cảm thấy tức giận khi bị giấu giếm nữa.

Ngược lại, ông còn thở phào nhẹ nhõm.

Con gái của ông, sau này còn có người nhà quan tâm và yêu thương, chỉ cần vậy là đủ rồi.

“Chuyện của An Gia Gia xem như chuyện đã qua đi. Tiểu Hương cũng không muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng.” Tô Minh dừng lại, thấy mắt Tô Cường vừa nghe được tên An Gia Gia lập tức đỏ lên, anh ấy liền kể cho ông nghe chuyện đã bàn với Trần tổng: “Trần tổng nói với cháu là Trần thị đã công bố tin tức rằng sau này sẽ từ chối hợp tác với An Gia Gia.”

Mặc dù trong ngành giải trí còn rất nhiều công ty giải trí khác nhưng khi Trần thị đã tung ra tin tức ấy thì sau này các công ty đó muốn hợp tác với An Gia Gia cũng phải cân nhắc một chút.

Có cần phải vì một An Gia Gia mà gây chuyện với Trần thị hay không?

Hơn nữa, gần đây danh tiếng của cô ta cũng cực kỳ xấu, xem như lúc trước có chút danh tiếng thì hiện giờ cô ta mang tiếng xấu như thế, ai còn muốn hợp tác với cô ta nữa? Sự nghiệp của An Gia Gia trong ngành giải trí gần như đã hoàn toàn kết thúc.

Tô Minh nhắc đến chuyện này, vẻ mặt lập tức khó coi.

Anh ấy chưa từng nghĩ đến chuyện An Gia Gia mới có tí tuổi đầu mà lại ác độc đến vậy.

Thật sự rắp tâm muốn đưa Tô Trầm Hương vào chỗ chết.

Có điều bây giờ đã bị nghiệp quật, cô ta xem như là hoàn toàn thân bại danh liệt.

Tô Minh cảm thấy rất hả giận.

Tô Cường không nói gì, chỉ thành thật đi nấu cơm cho họ.

Vài ngày gần đây, thật ra ông có nhận được điện thoại cầu xin của Từ Lệ.

Chỉ là ông không thèm quan tâm, thẳng tay cho vào danh sách đen luôn.

Ngược lại, Từ Lệ lại có hơi kỳ lạ.

Từ lần trước xung đột trước cửa nhà, sau khi nói chuyện với cha con họ xong, quả thực Từ Lệ không trực tiếp xuất hiện dây dưa trước mặt cha con họ nữa, chỉ liên lạc qua điện thoại.

Như thế thì sẽ ít quấy rầy đến cuộc sống và tâm trạng của cha con họ, Tô Cường cảm thấy khá hài lòng.

Sau khi xảy ra những chuyện đó, hiện giờ Tô Cường đã bắt đầu học cách đọc tin tức trên mạng trong thời gian rảnh rỗi.

Ông nhờ Tô Minh mở một tài khoản cho mình, đặc biệt theo dõi blog chính thức của trường trung học Tín Đức, xem đi xem lại cuộc sống ở trường của con gái ông. -

Khi nhìn thấy dưới bài đăng có rất nhiều người yêu thích Tô Trầm Hương, bình luận khen Tô Trầm Hương là một đứa trẻ ngoan, Tô Cường đã cười vui vẻ.

Ông thích thấy con mình được nhiều người yêu mến.

Càng thích hơn là ở trong video, bên cạnh con gái ông có rất nhiều bạn bè.

Dù hốc mắt hơi cay nhưng khi thấy từng việc Tô Trầm Hương làm ở trường mỗi ngày, Tô Cường vẫn rất vui vẻ.

Ông hận không thể cho tất cả bình luận khen Tiểu Hương của ông một like.

Dĩ nhiên, ông cũng dùng tài khoản của mình để lén lút mắng An Gia Gia, việc vụng về gõ bàn phím chín ô nhỏ xíu bằng đôi tay thô ráp của mình, ông không muốn nói cho người khác biết.

Đến nỗi khi trang blog chính thức của trường trung học Tín Đức ngừng đăng video về cuộc sống ở trường của Tô Trầm Hương nhằm duy trì môi trường học tập yên bình, Tô Cường đã cảm thấy tiếc nuối đến khó tả.

“Chắc là hết nổi tiếng rồi. Nhưng tâm trạng của Tiểu Hương vẫn quan trọng hơn.” Tô Cường nói cảm thấy mất mát khi không còn được thấy con gái mình trên blog chính thức của trường cho Tô Minh nghe.

Ông gục đầu xuống.

Tô Minh:..

Khóe miệng Tô Minh giật giật nhìn chú nhỏ của mình.

Khi trước, trên mạng có một kiểu người hâm mộ được gọi là “fan mẹ.”

Chắc chắn chú nhỏ của anh ấy là kiểu fan này rồi, “fan bố ruột” của Tô Trầm Hương.

“Chắc vậy ạ.” Thấy người đàn ông cao lớn đáng thương nhìn mình, Tô Minh không khỏi cảm thấy hai người đúng là cha con ruột.

Không nói đến việc hài hòa hay không, chỉ riêng dáng vẻ đáng thương này đã giống nhau rồi.

“Không ảnh hưởng đến việc học tập của con bé là được. Nhưng Tiểu Hương hoàn toàn có suy nghĩ riêng của con bé.” Hôm nay Tô Minh tan làm sớm, vừa thầm mắng ông chủ lòng dạ độc ác đang sải chân ngồi trong phòng khách chờ cơm của mình, vừa giúp Tô Cường thái thịt, vẻ mặt anh ấy nghiêm túc nói: “Gần đây danh tiếng của con bé khá tốt, trên mạng có không ít người yêu mến con bé. Có điều, con bé rất sáng suốt, biết chuyện quan trọng nhất ở độ tuổi của mình là gì.”

Tất nhiên, người ta sẽ đau lòng nếu một cô bé ngoan ngoãn tự nhiên bị tai bay vạ gió.

Hơn nữa, những đứa trẻ yêu thích học tập, đạt điểm cao và học giỏi thực sự có thể thu hút được sự yêu mến của nhiều người lớn tuổi.

Không phải có một người bên cạnh anh ấy à?

Gần đây, Trần tổng làm việc trong ngành giải trí lâu năm cũng cảm thấy danh tiếng đó không dùng thì lãng phí quá nên đề nghị Tô Trầm Hương tạo một trang weibo, quản lý hình ảnh và nội dung weibo của cô.

Ví dụ như quay video và chụp một số bức ảnh có tư thế đẹp trong khi học.

Dáng dấp Tô Trầm Hương rất đẹp mắt, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn nữa.

Có điều, chuyện này đã bị Tô Trầm Hương từ chối.

Cô không muốn lập weibo, cũng không muốn phí thời gian để quản lý weibo của mình.

Cô là một học sinh.

Học tập quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Hơn nữa… dạo này Tô Trầm Hương có hơi sợ người sống.

Những lời khen ngợi dành cho cô trên blog chính thức của Tín Đức nhiệt tình đến mức cố chấp.

Cô, cô cảm thấy người sống quá nhiệt tình, cô thực sự không chịu nỗi.

Vì vậy, cô đã lấy cớ muốn chăm chỉ học tập, không muốn lãng phí thời gian vào quản lý weibo, chăm chút hình tượng của mình để từ chối mở tài khoản riêng.

Cái cớ này khiến Trần Thiên Bắc vừa nhìn đã biết Tô Trầm Hương sắp bị người sống ép chết.

Nhưng từ góc độ của Trần tổng không quen biết Tô Trầm Hương thì không khỏi thở dài, Tô Trầm Hương thực sự là một đứa trẻ ngoan, ham học tập.

Trần Thiên Bắc nghe được những lời này, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.

Gần đây, Trần thiếu cũng đang có chuyện phiền não.

Trường trung học Tín Đức tung ra nhiều video học tập liên quan tới Tô Trầm Hương để mọi người biết rằng Tô Trầm Hương là một đứa trẻ ngoan, chuyện này không có vấn đề gì, trước kia Trần Thiên Bắc cũng chính là người đề xuất ý kiến này.

Nhưng khi mỗi video ngắn được up lên, Trần Thiên Bắc lại nhận ra một vấn đề đau đầu… đó là cậu và cô ngồi chung bàn.

Gần như trong hầu hết các video, ở bên cạnh Tô Trầm Hương luôn có một nam sinh đẹp trai, lạnh lùng.

Nhìn cậu có vẻ u ám nhưng vô cùng đẹp trai, cao gầy và có cảm giác mạnh mẽ nên đương nhiên sẽ được để ý đến.

Nam sinh đẹp trai và nữ sinh xinh xắn, đáng yêu luôn là chủ đề được chú ý đặc biệt trong khoảng thời gian học trung học.

Dần dần, những người khác từng tiếp xúc với Trần Thiên Bắc đã lên weibo, theo thời gian, thân phận của Trần Thiên Bắc cũng dần bị tiết lộ trên mạng.

Là trùm trường.

Trùm trường thì cũng cho qua đi.

Nhưng khiến người ta chú ý hơn là mối quan hệ giữa Trần Thiên Bắc và tập đoàn Trần thị cũng bị người ta tiết lộ.

Khi có một phóng viên không biết vì sao lại cầm micro và hỏi chủ tịch tập đoàn Trần thị, cậu bé xuất hiện trong video trên blog chính thức gần đây của Tín Đức có phải là con cái của nhà họ Trần hay không thì ông lão có khuôn mặt hiền lành và ôn hòa đã không kiêng kị gì, thẳng thắn thừa nhận cậu là cháu trai duy nhất của ông và là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần.

So với một kẻ bắt nạt không có gia thế, người thừa kế của một gia tộc giàu có như vậy còn khiến người khác chú ý hơn nhiều. Ngoài ra cũng có một chút lời đồn về yêu hận tình thù liên quan đến nhà họ Trần trước kia. Nói chung là hiện giờ, Trần Thiên Bắc cũng thấy rất phiền.

Cậu cảm thấy phiền phức đến mức suýt trốn học.

Nhưng nghĩ lại nếu như trốn học thì sẽ bị Tô Trầm Hương liên tục quấy rầy đến chết nên Trần Thiên Bắc vẫn đến trường.

Sắc mặt cậu càng trở nên khó coi hơn, ngồi ở cuối lớp, nhìn không vừa mắt liền muốn bắt nạt người ta một chút.

Lúc này, người khác cũng không dám đụng vào anh, chỉ có Tô Trầm Hương đang cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì gần đây không có video về cô nữa và trên mạng vẫn còn rất nhiều chuyện mới mẻ khác nên độ hot sẽ nhanh chóng giảm đi.

Thấy tâm trạng Trần Thiên Bắc không tốt, cô có lòng an ủi cậu: “Đừng vì nhà họ Trần mà tức giận. Lão già kia không có ý tốt gì, chỉ muốn lợi dụng cậu. Nếu cậu tức giận thì nói không chừng ông ấy sẽ càng vui vẻ đó.”

Người mà cô nhắc tới chính là ông nội của Trần Thiên Bắc, ông lão nhà họ Trần.

Khi ông ấy thẳng thắn tuyên bố Trần Thiên Bắc là người thừa kế tương lai của Trần thị, nhìn thì rất yêu thương nhưng Tô Trầm Hương có thể nói, ông lão này không có ý tốt.

Đấy không phải là công khai gây áp lực cho Trần Thiên Bắc à.

Sau này Trần Thiên Bắc mà có bất kỳ xích mích nào với nhà họ Trần, sự tha thứ của nhà họ Trần lại càng khiến Trần Thiên Bắc có vẻ hẹp hòi, ích kỷ và tính toán hơn.

“Cậu nhìn ra hả?”

“Thú vị thật.”Tô Trầm Hương bình tĩnh nhét cuốn sách "Mười tám năm hậu cung" mà cô mới lén xem vào hộc bàn, chậm rãi nói: “Nếu ông ấy có thể nuôi dạy ra một người như cha cậu thì sao ông ấy có thể là người tốt được?”

Mặc dù ông nội của Trần Thiên Bắc trông mặt mũi có vẻ tốt bụng, dễ gần và có lòng bao dung nhưng Tô Trầm Hương dám chắc rằng ông ấy không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.

Dù sao thì đứa con tiêu xài hoang phí - Trần Đường của ông ấy đã tiến hành rất nhiều dự án kỳ lạ nhưng ông lão nhà họ Trần không nói lời nào, không hề kêu dừng lại và cũng không có hành động gì, rất kỳ lạ.

Ông ấy là chủ tịch của Tập đoàn Trần thị.

Nói không biết những chuyện bí mật mà Trần Đường đã làm thì thằng ngốc cũng không tin.

Giả dối thật.

Nghe Tô Trầm Hương lẩm bẩm, khóe miệng Trần Thiên Bắc nhếch lên một chút.

“Cậu nói đúng. Ông ấy thật sự là một kẻ đạo đức giả.” Nghĩ tới chuyện ông lão nhà họ Trần giả vờ nói mình là người thừa kế của Trần thị, Trần Thiên Bắc cười khẩy một tiếng.

Có điều, cậu đồng ý với lời Tô Trầm Hương nói… Để ý đến đám cặn bã nhà họ Trần kia nhiều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu.

Cậu ngừng chú ý đến đủ loại tin đồn trên mạng và quay trở lại cuộc sống học tập bình thường. Khi thấy bọn họ không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn do An Gia Gia gây ra, cô Hứa chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm.

Về phần An Gia Gia, cô ta không bao giờ xuất hiện ở trường trung học Tín Đức nữa.

Trường trung học Tín Đức đã đuổi học cô ta.

Họ không hề có ý định cho cô ta một cơ hội, dù sao cũng không ai muốn làm bạn cùng lớp với người có thể gài bẫy họ bất cứ lúc nào mà.

Tất nhiên nhà trường không dám giữ những học sinh như vậy.

Giông tố đã đi qua và dường như mọi thứ đã lắng xuống.

Nhưng thật ra Tô Trầm Hương cảm thấy do cô là người đã chịu oan ức trong chuyện đó nên cô Hứa và cha cô đều để ý và quan tâm cô nhiều hơn.

Loại quan tâm này dĩ nhiên khiến cô cảm thấy vui vẻ nhưng điều khiến Tô Trầm Hương vui vẻ hơn là, trong vòng hai ngày cuối tuần, Tưởng sư huynh đã đem hai con quỷ bị phong ấn đến cho cô ăn.

Đưa cơm tới cửa.

Còn miễn phí.

Quá tri kỷ mà.

Lúc này, Tô Trầm Hương cảm thấy Tưởng sư huynh của mình đẹp trai vô cùng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi