SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Yêu hận tình thù của khách hàng không liên quan đến cô.

Cho nên cô lạnh nhạt liếc nhìn qua một cái rồi thu hồi tầm mắt, sau đó kiên nhẫn nói với các sư huynh đang lắng tai ngồi nghe ở hai bên trái phải của mình: "Em nhìn thấy người thúc đẩy quỷ, giúp bọn họ kết minh hôn rồi. Nhưng mà trong phòng tối đen như mực… Không biết địa điểm chính xác của bà ta."

Cô nhanh chóng vẽ gương mặt của người sử dụng minh hôn để nuôi quỷ lên giấy.

Mặc dù dùng bút bi phác họa đơn giản nhưng bức tranh rất sinh động dưới bàn tay của cô.

Đây là gương mặt của một bà lão gầy gò, thoạt nhìn rất già nua.

Rõ ràng bà ta chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện minh hôn nuôi quỷ hại người, chẳng qua chỉ biết dung mạo của bà ta như vậy, còn muốn đi đâu tìm thì là một vấn đề cực lớn.

Thành phố này lớn như thế, nhân khẩu nhiều như thế, muốn tìm được người này không khác gì mò kim đáy bể.

Người này khó đối phó hơn nhiều so với người nuôi quỷ lần trước ở biệt thự, trắng trợn để lộ biệt thự có vấn đề, có thể bị tìm ra dễ dàng.

Trương sư huynh cẩn thận nhận lấy bức tranh mà Tô Trầm Hương đưa cho.

"Cho dù khó tìm thì cũng phải tìm ra bà ta!" Trong tiếng van nài sám hối xin tha thứ của Vương tổng, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu thật sự không tìm được, vậy thì anh ấy sẽ ngâm mình ở đồn cảnh sát, lật hết toàn bộ hồ sơ nhân khẩu.

Trương sư huynh có thể vào cục cảnh sát, đương nhiên là người khá chính nghĩa.

Điều anh ấy căm ghét nhất chính là thứ đồ chơi hại người này.

Huống hồ, nếu có nhiều người vô tội bị hại đến vậy, anh ấy cũng nên vì những người này mà đòi lại lẽ phải.

Làm một sĩ quan cảnh sát, đây vốn dĩ là công việc của anh ấy.

Nhìn Trương sư huynh nghiến răng nghiến lợi, Tô Trầm Hương lầm bầm vài tiếng, thủng thỉnh nói: "Thực ra còn có một cách."

"Cách gì?" Tưởng sư huynh vừa nhặt lại kiếm gỗ đào bị ném trên mặt đất không còn chút tôn nghiêm của thần khí, do dự một lúc rồi đưa cho Tô Trầm Hương, nhẹ giọng hỏi: "Chu sư thúc nói tạm thời ông ấy không dùng được thanh kiếm gỗ đào này, chi bằng để em mang theo nhé?"

Thực ra Chu sư thúc không phải là thiên sư chuyên đuổi quỷ, thiên phú của ông ấy thiên về xem tướng và phong thủy, nhu cầu sử dụng kiếm gỗ đào không cao nên thường để ở nhà.

Lần này, Tưởng sư huynh mượn kiếm gỗ đào, Chu sư thúc lại khá hào phóng, nói có thể tạm thời để lại cho anh ấy sử dụng, chí ít cũng là một sự trợ giúp.

Không thể lúc nào cũng để cho sư điệt thành thật như anh ấy cởi áo lộ thân, sinh hồn rời xác, đúng chứ?

Một lần hai lần còn được.

Nhưng nếu sinh hồn rời khỏi cơ thể quá nhiều lần, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề.

Ngẫm lại, sư điệt này một lời không hợp liền muốn sinh hồn rời cơ thể, Chu sư thúc cảm thấy sốt ruột muốn chết.

Ông ấy quan tâm sư điệt, cho anh ấy thanh kiếm gỗ đào này.

Nhưng Tưởng sư huynh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Tô Trầm Hương thích đuổi quỷ càng cần nó hơn.

Anh ấy đặt kiếm gỗ đào lên đầu gối Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương không thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn kiếm gỗ đào nghe nói đã năm trăm năm này, tiện tay sờ vài cái, chỉ cảm nhận được điện giật nhè nhẹ ở đầu ngón tay, còn lại không có gì khác.

Cô chợt cảm thấy thanh kiếm gỗ đào này không có tác dụng gì, năm trăm năm gì đó chắc là khoác lác, đẩy lại cho Tưởng sư huynh rồi lắc đầu nói: "Em không dùng được." Kiếm gỗ đào này còn không hữu dụng bằng bàn tay cô.

Cô bèn nói thẳng về chuyện minh hôn phiền phức này, chậm rãi nói với hai sư huynh có sắc mặt khác nhau: "Muốn giải quyết triệt để bí mật của minh hôn, chi bằng kết minh hôn thêm lần nữa, để em nhìn kỹ một chút."

"Kết minh hôn?" Vương Tiêu Tiêu ở một bên ngạc nhiên hỏi.

Cô ấy nói, theo bản năng tránh xa người cha đang năn nỉ mình nói giúp ông ta trước mặt mẹ.

"Ừm!" Tô Trầm Hương gật đầu thật mạnh, trầm ngâm nói: "Chỉ riêng trong tay em, tên khốn nạn đứng đằng sau đã tổn thất mất hai con lệ quỷ. Em không tin, lệ quỷ có thể kết minh hôn trong tay bà ta nhiều đến vậy... Kết minh hôn lần nữa, hẳn có thể động đến vốn liếng của bà ta. Không chừng có thể lấy thêm nhiều thông tin của bà ta trên người lệ quỷ."

Huống hồ, ngay cả khi không có thêm nhiều thông tin thì nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến Tô Trầm Hương. Nhiều nhất... cũng chỉ lại lấy ra một món ăn hôi rình làm cô thối mấy ngày thôi.

Tô Trầm Hương muốn thử xem.

Trương sư huynh lại có chút lưỡng lự.

Nhưng gần đây, trong Quan không có ai đến xin giúp đỡ về việc minh hôn.

"Không sao." Tô Trầm Hương chậm rãi nhìn về phía ông già đã có tuổi đang quỳ trên mặt đất, bởi vì ngoại tình mà cầu xin vợ và con gái tha thứ, khóe miệng cô lộ ra nụ cười mỉa mai, cười híp mắt nói: "Không phải chúng ta có đương sự ở đây sao? Kính nhờ ông Vương mời người đàn bà đó tới đây, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng, hỏi một chút, làm thế nào bà ta móc nối được với tên nuôi quỷ đó, rồi minh hôn diễn ra như thế nào."

Cô không có ấn tượng tốt đẹp gì với những gã đàn ông ngoại tình, để cho người phụ nữ bên ngoài hãm hại con cái mình, cho nên, hoàn toàn không lo lắng khi lợi dụng ông ta.

Trên mặt Vương tổng có dấu bàn tay đỏ ửng, trong ánh mắt khinh bỉ hoặc coi thường của vợ và con gái, gọi điện thoại cho nhân tình của mình.

Ông ta hồn bay phách lạc, giọng nói khàn đặc, ảm đạm cực kỳ, giống như gặp phải cú sốc rất lớn, cảm giác rất khó chịu.

Hiển nhiên, người đàn bà ở đầu bên kia rất sẵn lòng an ủi ông ta khi ông ta bị tổn thương.-

Khi ông ta mời bà ta đến nhà mình, hơn nữa còn nói trong nhà chỉ có một mình mình, người đàn bà ở đầu bên kia mừng rỡ như điên, lập tức đồng ý.

Có vẻ bà ta đã muốn đến nhà từ lâu rồi.

Vợ Vương tổng ngồi ở một bên, cười lạnh lùng.

Vương tổng bị vạch trần chuyện mình ngoại tình ngay trước mặt con cái và người ngoài gần như muốn độn thổ, ông ta cúi đầu, thoạt nhìn đã già đi mười tuổi.

Tô Trầm Hương không hề cảm thấy đồng cảm với ông ta chút nào.

Đàn ông ngoại tình thì có gì đáng để đồng cảm chứ.

Đáng bị vợ bỏ con từ.

Cô thầm hừ lạnh trong lòng, lại bỏ một viên kẹo chocolate vào miệng, chóp chép ăn, tiện thể cũng tiến cử bản thân với hai sư huynh đang lo lắng không thôi: "Dùng tóc của em đi! Em thật lòng muốn xem thử, con quỷ nào dám tiến vào giấc mơ của em, muốn kết thông gia với em."

Nói đến chuyện này, hai mắt Tô Trầm Hương sáng rực, cảm thấy minh hôn không có gì xấu cả. Dù thế nào đi nữa, nó cũng có thể thu hút lệ quỷ chủ động chạy tới cửa.

Nếu như con lệ quỷ nào cũng có thể kết âm hôn, vậy cô hưởng phúc rồi.

Kết hôn mười lần một ngày, sau đó cầm bát và chờ đợi là được.

Giới hạn của lệ quỷ lung lay sắp đổ.

Cô rung đùi đắc ý, mong chờ những ảo tưởng tốt đẹp nhưng Tưởng sư huynh đã thẳng thừng từ chối.

"Không được, sao có thể để em mạo hiểm chứ? Hay là để anh đi." Chàng trai tuấn tú kém cỏi, sinh hồn vẫn chưa lành hẳn lại dám ở trước mặt Tô Trầm Hương tỏ ra mạnh mẽ, nhã nhặn đẩy gọng kính, muốn ôm đồm nhiều việc.

Trương sư huynh ở một bên vừa muốn nói thì chợt nghe Tô Trầm Hương cảnh giác nói: "Đây là cách em nghĩ ra. Chỉ có thể để em làm! Rõ ràng là người sống, sao có thể tranh bát cơm với lệ quỷ chứ?"

Còn có giới hạn đạo đức làm người không?

Cho dù những lệ quỷ đó có thối đến mức nào đi chăng nữa.

Thì đó cũng là cơm nha!

Tô Trầm Hương ôm hộp giữ nhiệt trên bàn, cảnh giác nhìn Tưởng sư huynh.

"Anh làm sư huynh, chuyện nguy hiểm như vậy, đương nhiên phải để anh làm." Tưởng sư huynh vội vàng nói với Tô Trầm Hương: "Nhưng mà em yên tâm, cho dù có thu hút quỷ tới thì cũng đều là của em."

Anh ấy vội vàng xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, nhẹ giọng nói: "Em còn nhỏ, không hiểu một số chuyện trong giới thiên sư. Tóc và ngày sinh không thể chủ động cho người khác, nếu không…"

"Nếu không, có thể họ sẽ làm ra rất nhiều thủ đoạn mất trí."

Anh ấy hy vọng Tô Trầm Hương hiểu được.

Tô Trầm Hương im lặng nghĩ về những sợi tóc mình đã cho.

Những thủ đoạn mà thiên sư làm được trên những thứ tùy thân này, không có gì khác ngoài nguyền rủa gì đó.

Lấy tóc lệ quỷ để nguyền rủa lệ quỷ...

Tô Trầm Hương không khỏi cười trộm.

Thực ra lời nguyền cũng rất ngon.

Cô cũng sẵn sàng bị nguyền rủa để ăn chút quà vặt.

"Vậy dùng của em đi!" Nghĩ đến đồ ăn, đôi mắt Tô Trầm Hương sáng rực. Cô nhổ một sợi tóc dài đen nhánh đã nuôi rất lâu, rút hết âm khí của mình trên sợi tóc se lạnh, mặt mày hớn hở nhét vào tay Tưởng sư huynh, cười tủm tỉm nói: "Sư huynh, em biết anh là vì tốt cho em. Nhưng em cũng muốn bảo vệ sư huynh mà! Gần đây thân thể anh không khỏe, em không nỡ để anh đương đầu với nguy hiểm lớn như vậy. Đau lòng lắm!"

Cô tiến lại gần, ngoan ngoãn nói với Tưởng sư huynh: "Nhưng đúng là em phải chịu thiệt quá. Thực ra, thực ra em rất sợ hãi đó! Sư huynh, sau này nếu có bắt được quỷ, nhớ để lại cho em tẩm bổ nha!"

Cô nheo mắt cười đến ngọt ngào.

Tưởng sư huynh kinh ngạc nhìn cô.

Trương sư huynh ở một bên cũng ngơ ngác.

Bọn họ vẫn luôn bôn ba ở tuyến đầu để bảo vệ người khác.

Nhưng bây giờ, tiểu sư muội nhỏ nhất của bọn họ nói rằng cô cũng muốn bảo vệ họ.

Còn có một sư muội nhỏ, đang đau lòng vì những hy sinh của bọn họ.

"Đã hiểu. Sau này đều để lại cho em hết. Sư huynh hứa." Cổ họng Tưởng sư huynh như nghẹn lại, một lát sau, anh ấy sờ tóc Tô Trầm Hương.

Trương sư huynh ở một bên nói: "Nếu trong đồn cảnh sát có vụ án giống vậy, anh cũng sẽ để ý giúp Tiểu Hương."

Ánh mắt của bọn họ đều trở nên dịu dàng, quả thực không khớp với bầu không khí của nhà họ Vương lúc này, ấm áp đến mức giống như hai thế giới.

Vương Tiêu Tiêu ngưỡng mộ nhìn các sư huynh muội này trong chốc lát, cũng không thèm nhìn người cha mang tai họa đến gia đình mình, cô ta yên tĩnh đứng dậy và đi vào phòng ngủ thăm em trai.

Lại ngồi im lặng thêm một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

Cửa biệt thự xa hoa được Vương tổng hồn bay phách lạc mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp tựa gió xuân yểu điệu bước vào. Bà ta đang định làm nũng, chợt nhìn thấy trong phòng khách biệt thự vốn tưởng rằng không có ai lại đang có rất nhiều người lạnh lùng nhìn qua.

Tô Trầm Hương im lặng ngoắc ngón tay.

Ở cửa biệt thự không có gió mà tự động đóng sầm lại.

Người phụ nữ trốn sau lưng Vương tổng cũng đang hoảng hốt không kém.

Tiếp sau đó, không cần các thiên sư cao quý ra tay.

Vương Tiêu Tiêu không hổ danh là đóa hoa của đồn cảnh sát.

Vừa tiến lên đã lập tức khống chế người phụ nữ hại người này, không biết nhanh nhẹn đến nhường nào.

Tô Trầm Hương ra sức vỗ tay.

Cô cảm thấy bản thân cực kỳ thích những phụ nữ thẳng thắn như vậy.

Về phần thẩm vấn, đó là nghề cũ của Trương sư huynh và Vương Tiêu Tiêu, cô chỉ cần ở bên cạnh xem là được.

Đợi đến khi người phụ nữ này bị thẩm vấn đến mức hoảng hốt khóc lóc giải thích bản thân muốn từ tiểu tam thành chính thất như thế nào, lại bởi vì Vương tổng không nỡ từ bỏ đôi trai gái xuất sắc khiến ông ta rất hài lòng mà không chịu ly hôn.

Cho nên, bà ta muốn hại chết các con của ông ta, nghĩ rằng ông ta không còn con cái, vợ Vương tổng lại lớn tuổi, ông ta lúc nào cũng muốn có người thừa kế cho nhà họ Vương, có thể sẽ kết hôn với bà ta.

Loại chuyện vớ vẩn này không liên quan đến Tô Trầm Hương.

Cô thấy phiền muốn chết.

Người sống không tốt ở điểm này.

Lòng dạ còn ác độc hơn cả lệ quỷ.

Ngược lại, cô chờ người phụ nữ tiết lộ thông tin về minh hôn, run lẩy bẩy lấy từ trong túi xách ra một sợi chỉ đỏ thẫm như máu, còn có một bức tượng gỗ quái dị đen kịt, sau đó lúng túng bảo rằng buộc chỉ đỏ và ảnh chụp tóc vào tượng gỗ là được. Tô Trầm Hương không nhiều lời mà tiến lên một bước, cướp lấy những thứ này, trực tiếp quấn tóc và chỉ đỏ lên tượng gỗ kỳ dị âm trầm đó, nở một nụ cười thâm tình.

“Tượng gỗ này thật thơm... Thật đẹp trai!”

Cô dùng giọng nói ngọt ngào, ánh mắt trìu mến, ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng vuốt ve bức tượng gỗ kỳ dị được chạm khắc không hề bình thường này.

Ánh mắt đong đầy tình cảm liếc nhìn các sư huynh đang hoảng sợ.

"Nhanh đến kết hôn nào, nhanh lên."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi