SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Nhưng Tô Trầm Hương vốn không có ấn tượng gì với người này.

Ánh mắt của anh ta khiến quỷ cũng cảm thấy chán ghét.

Tô Trầm Hương bỏ đôi đũa trong tay, mách với Trần Thiên Bắc.

“Anh ta nhìn lén tôi.”

Tâm trạng Trần Thiên Bắc hết sức phức tạp, nghe đến đó thì khóe miệng cậu giật giật.

Thái độ mách lẻo với người lớn này là sao vậy?

Hơn nữa còn rất hùng hồn và quen thuộc.

“Tiên sinh, hôm nay nơi này đã được bao hết rồi ạ.” Tuy trong lòng buồn bực vì Tô Trầm Hương đang tìm phiền phức cho mình nhưng Trần Thiên Bắc vẫn theo bản năng mà cử động, cậu đứng dậy đi tới, lạnh nhạt nói.

Cậu đứng trước mặt người đàn ông mặc vest cao gầy, trên mặt không mấy kiên nhẫn, dĩ nhiên không dễ chọc vào.

Nụ cười trên mặt người đàn ông mặc vest không hề thay đổi, anh ta lùi về sau hai bước, thu lại ánh mắt đang nhìn Tô Trầm Hương, cười nói với Trần Thiên Bắc: “Cậu là Trần thiếu phải không? Tôi là người của công ty giải trí Hoàn Vũ, đây là danh thiếp của tôi.”

Anh ta lấy danh thiếp ra, đưa bằng hai tay.

Trần Thiên Bắc nhìn còn không thèm nhìn, nói gì đến chuyện nhận lấy.

Cậu khinh thường cười một tiếng.

Đúng là đại thiếu gia tính tình kiêu ngạo, nóng nảy.

Người đàn ông mặc vest không nói gì, cũng không tỏ ra xấu hổ, mỉm cười cất danh thiếp đi và không hề tỏ ra bất mãn chút nào.

“Anh Lý.” Trong bầu không khí im ắng đó, Hứa Phi đang phát bánh sinh nhật cho các bạn cùng lớp nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng bước tới.

Cậu ta là người đưa mọi người đi chơi, tất nhiên phải có trách nhiệm với mọi người, vì vậy khi phát hiện có người ngoài tiến vào nhà hàng, cậu ta vội vàng chạy tới xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi thấy người đàn ông mặc vest, Hứa Phi ngẩn người, nhiệt tình gọi một tiếng, tuy nhiên, cậu ta không có ý định mời người nọ vào trong dùng cơm với các bạn học, ngược lại còn dùng cơ thể cao lớn của mình chặn người đàn ông mặc vest lại, không cho anh ta nhìn phía hội trường, cười hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Cậu ta thật sự là một người vui vẻ cởi mở, có điều ở trong giới giải trí đã lâu, hiển nhiên cậu ta không phải là đồ ngốc.

Người đàn ông mặc vest nhìn Hứa Phi, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Trần Thiên Bắc khiến cậu nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

“Hôm nay tình cờ tôi đang ăn ở gần đây. Khi đi ngang qua, tôi nghe có người nói cậu tổ chức sinh nhật ở đây nên ghé qua thử vận may. Hứa Phi, sinh nhật vui vẻ nhé." Anh ta vỗ vai Hứa Phi. Thấy cậu ta cười ngượng ngùng nên anh ta tiếp tục cười, hỏi: "Cậu nghĩ sao về chuyện tôi hỏi cậu trước đây? Hứa Phi, cậu có tiềm năng rất lớn, nếu cậu đồng ý gia nhập công ty chúng tôi, công ty sẽ cho cậu nhiều cơ hội hơn trong tương lai để cậu bước lên một tầm cao mới."

Anh ta nhìn Hứa Phi.

Tuy rằng trên mặt anh ta tràn đầy ý cười nhưng trong ánh mắt lại không có chút cảm xúc nào.

Hứa Phi mỉm cười lắc đầu.

"Xin lỗi, tôi vẫn muốn ký hợp đồng với giải trí Lâm Thị." Cậu ta áy náy nói.

"Lâm thị không hẳn sẽ cho cậu nhiều tài nguyên tốt đâu.” Người đàn ông mặc vest cười nói.

"Tôi còn đang đi học, cũng không có thời gian nhận quá nhiều tài nguyên đâu." Hứa Phi gãi đầu, dáng vẻ giống như một thiếu niên đơn thuần.

“Cậu có thể xin nghỉ phép. Hứa Phi, cơ hội chỉ có một, nếu bỏ lỡ, cậu sẽ không bước tiếp được đâu. Giới giải trí này, nếu không cầu tiến thì không thể đi xa hơn.”

“Tôi không muốn nghỉ học. Thật xin lỗi nhé, anh Lý.” Hứa Phi đối mặt với lời mời gọi này, chần chừ một lát, nghiêm túc trả lời: “Tôi biết sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, nhưng mà tôi muốn học hết cấp ba. Có bạn học đã nói với tôi như thế...”

Ánh mắt của cậu ta trong veo, thẳng thắn nhìn nụ cười của người đàn ông mặc vest đang dần cứng lại, khẽ nói: “Có rất nhiều cơ hội chỉ đến một lần, cũng có lẽ sau này tôi sẽ hối hận do bỏ qua cơ hội nổi tiếng này. Tuy nhiên, khoảng thời gian học tập của tôi cũng chỉ có một lần. Bỏ lỡ cơ hội nổi tiếng, tôi có thể nắm bắt lần nữa. Nhưng nếu bỏ lỡ việc học thì sẽ thật sự bỏ lỡ cả đời.”

Quãng đời học sinh nếu đã mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

Dù có quay lại lớp lần nữa thì chắc chắn đó cũng không phải là những năm tháng thanh xuân hồn nhiên, hạnh phúc như bây giờ.

Cũng không thể sống lại lần nữa.

Khoảng thời gian đi học ở tuổi mười sáu, mười bảy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Nếu bỏ lỡ, chắc chắn cậu ta sẽ hối hận.

"Thật à?" Nhìn thấy Hứa Phi kiên trì từ chối mình, người đàn ông mặc vest cười cứng ngắc, trong mắt chất đầy sự lạnh lùng, dừng lại một chút, anh ta nhìn về phía Tô Trầm Hương.

Trần Thiên Bắc chắn trước mặt anh ta, anh ta không còn nhìn thấy cô bé đang phồng má, hồn nhiên vô tư ăn bánh sinh nhật nữa.

“Đó là Tô Trầm Hương à, gần đây cô ấy rất nổi tiếng trên mạng.”

“Cút.” Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.

Cậu biết tại sao mình ghét người đàn ông mặc vest này rồi.

Bởi vì ánh mắt anh ta nhìn về phía Tô Trầm Hương tham lam đến nỗi khiến người ta buồn nôn.

“Trần thiếu thật sự lo lắng cho cô ấy nhỉ? Nhưng mà Trần thiếu yên tâm đi, nếu Trần thiếu đã nói vậy thì tôi sẽ biết ý không làm phiền cô ấy.” Người đàn ông mặc vest giống như đã trông thấy người muốn ký hợp đồng người đại diện.

Anh ta mỉm cười nói với Trần Thiên Bắc: “Nhưng nếu Tô Trầm Hương có hứng thú phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, cô ấy có thể liên hệ với tôi. Chúng tôi sẵn sàng cung cấp nhiều tài nguyên tốt nhất cho cô ấy. Con gái mà, đều có ước mơ trở thành minh tinh, cậu nghĩ sao?"

Đối mặt với kiểu lời mời này, Trần Thiên Bắc thậm chí không thèm trả lời.

Cho dù Tô Trầm Hương muốn tiến vào giới giải trí, quản lý của cô cũng sẽ không tới phiên người khác.-

Cậu có thể làm vệ sĩ, nấu ăn và cung cấp ba bữa ăn một ngày cho cô, đồng thời có thể cung cấp kinh phí với tư cách là người hỗ trợ tài chính, cậu chính là người đại diện hoàn hảo nhất rồi.

Trần Thiên Bắc bỗng nhiên cứng đờ.

Đã như vậy mà… Tô Trầm Hương vẫn chăm chỉ săn thức ăn bên ngoài.

Giận!

"Anh cũng không tự soi gương thử đi, người như anh mà xứng làm người đại diện cho Tô Trầm Hương à?" Trần thiếu trút giận lên người đàn ông mặc vest!

Hơn nữa, Tô Trầm Hương còn là một cô gái nhạy cảm.

Nếu cô đã cảm thấy người đàn ông mặc vest này không tốt, vậy thì cậu cũng sẽ ghét anh ta.

Cậu là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, đương nhiên muốn nói gì thì nói, Hứa Phi ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm trên đầu, giả vờ như không nghe thấy.

Tuy nhiên, người đàn ông mặc vest không nói gì với Trần Thiên Bắc, người đang bực bội một cách vô cớ, anh ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói tinh xảo đưa cho Hứa Phi, cười nói: “Nếu sau này cậu muốn đổi người đại diện, cậu có thể gọi tôi."

Chiếc hộp trông giống như một món quà sinh nhật.

Mặc dù Hứa Phi hơi nghi ngờ chuyện người đàn ông mặc vest "tình cờ" gặp được cậu ta, bởi vì anh ta đã chuẩn bị quà sinh nhật nhưng cậu ta vẫn không muốn làm mất lòng nên đã đưa tay ra nhận.

"Hôm nay là sinh nhật của cậu, khi nào tới sinh nhật của Tô Trầm Hương?" Người đàn ông mặc vest thuận miệng hỏi.

“Tôi không biết.” Cho dù Hứa Phi biết cũng không thể nói cho anh ta.

Khi tay cậu ta đặt lên chiếc hộp, đột nhiên cậu ta có cảm giác như bị kim đâm nên rút tay lại, vô thức nắm lấy chiếc bùa đeo trên cổ.

Chiếc bùa hộ thân nóng đến mức cậu ta không nhịn được mà cầm thật chặt, đè lên làn da mỏng manh ở xương quai xanh.

Trong hộp đột nhiên phát ra một tiếng "rầm".

Nụ cười trên mặt người đàn ông mặc vest lập tức biến mất.

Anh ta nhanh chóng lấy lại hộp quà, nhìn chiếc bùa hộ thân trên cổ Hứa Phi một lúc lâu, cố gắng nở một nụ cười trên môi nhưng không thành công, khuôn mặt cứng đờ co giật hai lần trước khi quay người bỏ đi.

Nhìn thấy anh ta nhanh chóng biến mất trong nhà hàng, Trần Thiên Bắc trầm ngâm nhìn anh ta, sau đó lại nhìn Hứa Phi đang ngạc nhiên nhìn xuống lá bùa.

Hai chàng trai đứng dưới ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm pha lê.

Một người đẹp trai và hung dữ dọa người, một người thì tỏa sáng, đẹp trai và vui vẻ, đó là khung cảnh đẹp nhất của một chàng trai ở độ tuổi này.

Nhưng mà Trần Thiên Bắc không tốt lắm.

“Cậu đắc tội anh ta mà còn dám nhận đồ của anh ta à?”

Hứa Phi từ chối ký hợp đồng với người đàn ông mặc vest, quả thực là có đắc tội người ta rồi.

Cậu ta còn dám nhận đồ của người nọ.

Trần Thiên Bắc biết một chút về công ty giải trí Hoàn Vũ, nghe nói công ty này không đàng hoàng.

Đương nhiên, hiện tại trên thế giới có rất nhiều công ty làm chuyện mờ ám nhưng không liên quan gì đến Trần Thiên Bắc nên cậu cũng lười để ý.

Nhưng bây giờ, khi ngẫm lại dáng vẻ hứng thú của người đàn ông mặc vest đối với Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc tự nhiên cảm thấy vô cùng nóng nảy.

“Tôi đã từ chối anh ta, nếu không nhận quà sinh nhật, vậy thì thật sự sẽ gây thù đó.” Hứa Phi không ngờ rằng Trần Thiên Bắc luôn lạnh lùng với mọi người, vậy mà lại quan tâm đến cậu ta.

Ánh mắt cậu ta hơi sáng lên, vai kề vai cùng với Trần Thiên Bắc vẫn luôn ghét bỏ mình, nhỏ giọng phàn nàn: “Giải trí Hoàn Vũ có tiếng xấu trong giới, tuy rằng nghệ sĩ công ty họ đúng là có rất nhiều tài nguyên, nhưng tôi nghe nói tỷ lệ rất thấp, tôi cũng nghe nói nếu họ thích một người mà bị người đó từ chối thì sẽ dùng một số thủ đoạn xấu."

Tuy rằng cậu ta không muốn gia nhập công ty giải trí này, nhưng cậu ta cũng không muốn vì chuyện này mà gây thù chuốc oán.

Vì vậy, người đàn ông mặc vest tặng quà cho cậu ta, cậu ta cũng chừa mặt mũi cho người ta, để lại cho người ta ấn tượng tốt một chút.

Hoà khí sinh tài* nha.

*: giữ được sự hòa thuận thì sẽ sinh ra tài lộc.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi đột nhiên có tiếng nổ vang lên trong hộp quà, còn có bùa hộ mệnh nóng hổi của mình, sắc mặt Hứa Phi trở nên hơi khó coi.

“Tôi nhớ trước kia An Gia Gia từng ký hợp đồng với công ty này.” Hứa Phi nói tiếp.

Công ty giải trí này thật sự có chút năng lực.

Trước đây, chuyện An Gia Gia đẩy đồng đội xuống lầu lớn đến thế nhưng về sau vẫn bị tẩy trắng sạch sẽ.

Hơn nữa, cô ta còn nhanh chóng tham gia vào đoàn phim quay phim tiên hiệp và gây dựng được tên tuổi của mình trong bộ phim truyền hình nổi tiếng này.

Đây đều là nhờ công ty giải trí này mang lại cho cô ta.

“Thì ra là công ty này.” Trần Thiên Bắc lạnh lùng cười một tiếng: “Không phải người một nhà thì sẽ không bước chân được vào nhà.”

Hứa Phi không nói gì, cũng không thể bao biện hộ cho An Gia Gia.

Trước khi An Gia Gia bị đuổi khỏi trường trung học Tín Đức, cô ta rất có hứng thú với cậu ta, bởi vì học cùng lớp nên hai người khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc với nhau.

Cô ta thường đăng một số bức ảnh selfie của mình lên weibo và 80% số bức ảnh selfie đều có mặt của cậu ta.

Sau đó sẽ có một số fan chẳng biết thật hay giả của An Gia Gia sẽ nói những câu như "đẹp đôi quá" ở bên dưới phần bình luận.

Đó rõ ràng là có ý muốn tạo scandal, Hứa Phi rất sợ An Gia Gia, lúc đó bất kể là lên lớp hay tan học, tai mắt của cậu ta giống như radar, trông thấy An Gia Gia là lập tức muốn cách xa cô ta mười mét… Bây giờ An Gia Gia bị đuổi học rồi, Hứa Phi xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giây tiếp theo, cậu ta chạm vào tấm bùa đã trở lại bình thường, không khỏi liếc nhìn Tô Trầm Hương.

Cô bé tóc đen vẫn đang ăn uống rất hăng say.

Khi Hứa Phi đi tới trước mặt cô và muốn cảm ơn món quà sinh nhật thực sự linh nghiệm của cô, Tô Trầm Hương chỉ trả lời một câu.

Cô thuận tay rút ra một chút âm khí nhàn nhạt từ đầu ngón tay cậu ta, nghiền thành hạt vừng rồi bỏ vào cái miệng nhỏ của mình.

Có còn hơn không.

Tuy nhiên, Hứa Phi nhớ tới một chuyện, dựa vào nguyên tắc có qua có lại, Tô Trầm Hương tặng cho cậu ta một tấm bùa hộ mệnh tốt như vậy, cậu ta cảm thấy mình cũng nên đáp lại.

"Đúng rồi, khi nào là sinh nhật cậu vậy? Khi đó tôi sẽ tặng cậu một món quà thật tuyệt.”

Hứa Phi nhiệt tình nói.

Tô Trầm Hương sửng sốt, buông đũa trong tay xuống, nghĩ tới ngày sinh nhật của mình.

"Ngày 30 tháng 6." Trần Thiên Bắc đã tranh nói trước.

“Cậu biết à?" Tô Trầm Hương ngẩng đầu hỏi cậu.

Trần Thiên Bắc hừ một tiếng, gật đầu.

Sinh nhật của họ đều vào tháng 6.

Cậu cũng không có kỉ niệm đẹp gì.

Nhưng vì sinh nhật của cô cũng là tháng này… Thôi được.

Đến lúc đó cố gắng một chút, tặng cho cô một chiếc bánh kem sinh nhật.

Đặt cược tôn nghiêm của căng tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi