SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Chưa tính đến những chuyện khác như buôn bán cạnh tranh rồi kết thù linh tinh.

Nhưng đối tác kinh doanh của Lâm tổng, tại sao lại có ý nghĩ muốn Lâm tổng và Từ Lệ tái hôn nhỉ?

Lâm tổng từ chối tái hôn, vậy mà lại dẫn lệ quỷ đến trước cửa.

Không biết Từ Lệ và người kia có quan hệ mập mờ gì.

Bằng không thì chuyện hôn nhân của người khác liên quan gì đến đối tác đó?

Tuy nhiên, nghĩ lại thì hai con quỷ đó có gương mặt giống với Lâm Nhã và Lâm tổng, Tô Trầm Hương luôn cảm thấy kỳ lạ.

Điều này giống như bị lệ quỷ chiếm đoạt.

Hại người sống, thay thế thân phận của người sống.

Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy nên nhắc nhở Lâm tổng về vấn đề này.

Lâm tổng rơi vào trầm tư.

Ông ấy trầm mặc không nói lời nào, thật ra trong lòng Tô Trầm Hương cảm thấy ông ấy khá xui xẻo.

Nếu Từ Lệ thât sự gây ra nhiều chuyện như vậy thì cuộc hôn nhân thứ hai của Lâm tổng cũng quá thảm rồi.

Đầu tiên là chuyện An Gia Gia làm loạn trên mạng, khiến hình ảnh của Lâm tổng bị ảnh hưởng.

Bây giờ thì bị lệ quỷ tìm đến cửa.

Nhưng Lâm tổng không gặp nguy hiểm thì Tô Trầm Hương cũng không quan tâm, chỉ để ý đến một chuyện khác.

“Studio kia ở đâu?” Nếu tấm ảnh này quái dị như vậy… mà lệ quỷ trên đó cũng rất thơm. Nếu Tô Trầm Hương gặp được, đương nhiên phải hỏi nhiều hơn một câu, để tránh làm hại người vô tội.-

Cho dù Studio kia vô tội thì cũng phải đi xem một chút, cũng phải có trách nhiệm với người bình thường chứ?

Đương nhiên, thuận tiện mang theo một ít lương thực gì đó, miễn cưỡng coi như là tự thưởng cho bản thân.

Tô Trầm Hương tự tin suy nghĩ.

“Ngay tại trung tâm khu phố thương mại.” Lâm tổng trở lại bình thường, nói cho Tô Trầm Hương biết địa chỉ và cả tên của Studio.

Mặc dù đã cảm thấy Tô Trầm Hương không còn giống trước đây từ lâu nhưng bây giờ, nhìn thấy cô bé thành thạo việc xử lý lệ quỷ, dám nói chuyện với mình, trong lòng Lâm tổng khá phức tạp.

Tô Trầm Hương đã không còn là đứa con ghẻ đáng thương trước đó nữa.

Đương nhiên, thái độ của cô đối với ông ấy không còn kính cẩn lễ phép nữa mà ngược lại, Lâm tổng thấy cô thuận mắt hơn trước một chút, liền nhẹ nhàng nói với cô: “Lần này cảm ơn con nhé.”

“Không cần cảm ơn, xin ba trăm vạn nhé.” Tô Trầm Hương mỉm cười nói.

Cô không làm việc miễn phí.

Cứu người, tiêu diệt lệ quỷ, đương nhiên phải tính phí rồi.

Miếng ăn đã dâng đến tận cửa, người nhà họ Lâm không thể không biết xấu hổ mà quỵt tiền của cô chứ?

Hơn nữa, lệ quỷ ở nhà Lâm tổng cũng không phải là lệ quỷ bình thường.

Đây rõ ràng là muốn gieo họa cho tất cả những người sống trong căn biệt thự.

Cô cứu nhiều người như vậy, ăn chút cơm, lấy thêm ba trăm vạn cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Cô xòe bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra, ngửa lòng bàn tay lên trên, cười đến mức híp mắt.

Lâm tổng lăn lộn trên thương trường đã lâu, đương nhiên sẽ không nói những câu ngu ngốc như "Con còn đòi tiền à?", nhanh chóng ký một tờ chi phiếu, đưa cho Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương nhận lấy, vừa liếc nhìn một cái. Oa! Năm trăm vạn.

Cô chớp chớp mắt nhìn Lâm tổng, chỉ thấy người đàn ông mang vẻ mệt mỏi nghiêm túc nói với cô: "Vì Từ Lệ mà ta đã gặp phải nhiều rắc rối. Mặc dù lần này bình an vượt qua nhưng cũng không biết sau này còn có thể lại phải gặp loại chuyện này hay không. Tiểu Nhã..."

Ông ấy hy vọng Tô Trầm Hương có thể bảo vệ Lâm Nhã.

Lâm Nhã vội vàng lắc đầu nói: "An nguy của cha tôi quan trọng hơn."

Tô Trầm Hương nhìn cô gái này, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

"Tôi không làm vệ sĩ." Cô định từ chối hai trăm vạn sắp mua đứt được mình nhưng mà nghĩ lại một chút, năm trăm vạn này cũng coi như thật lòng thật dạ, liền lấy mấy tờ giấy bồi từ trong túi ra, dùng bút bi vẽ thật nhanh mấy lá bùa rồi ném cho Lâm tổng và Lâm Nhã.

Nhìn bọn họ tò mò cầm lá bùa lật qua lật lại, cô chậm rãi chỉ vào một cái trong số đó cho bọn họ, nói: "Tấm bùa này không có tác dụng gì khác, chỉ khi gặp quỷ mới có ích. Nếu như tấm bùa này đen lại, vậy chứng tỏ các người đã gặp quỷ."

Ngoài ra còn ném cho bọn họ đủ thứ bùa hộ mệnh.

Sau đó, cô dừng một chút, lại nhìn đôi mắt Lâm tổng.

"Cái bia đá kia của ngài cũng không tồi." Cô nói tiếp: "Sau này đặt ở thư phòng đi. Nếu nhà ngài xảy ra chuyện, các người cứ trốn ở thư phòng, ít nhất đó cũng là đường lui."

"Nhưng hình như tấm bia đá này không còn bóng loáng nữa rồi." Lâm Nhã lo lắng nói.

"Không sao. Cho nó mấy ngày, nó có thể tự phục hồi. Chắc tấm bia đá này đắt lắm."

"Mua từ Bạch Vân Quan." Lâm tổng trả lời qua loa.

Tô Trầm Hương cảm thấy Bạch Vân Quan vẫn có chút của cải.

Cô nhận chi phiếu mà không hề cảm thấy chột dạ, vừa đứng lên đã nhìn thấy người tài xế trẻ tuổi đưa bọn họ đến nhà họ Lâm vẫn luôn chờ ở cửa biệt thự, không hề tham dự vào chuyện của nhà họ Lâm, nghe ngóng chuyện của gia đình giàu có.

Kiểu lịch sự này khiến cho Tô Trầm Hương cảm thấy cực kỳ xúc động... Cuối cùng cũng gặp được một người không thích nghe chuyện yêu hận tình thù của người sống giống cô.

Ấn tượng của cô đối với anh trai tài xế này không tệ, hơn nữa vừa rồi anh ta vẫn luôn ở đây bận rộn giúp đỡ người giúp việc của nhà họ Lâm, bụng dạ cũng rất tốt. Cô cảm thấy không thể để cho người ta chịu thiệt.

Cô cầm một lá bùa mới vừa vẽ xong đưa cho anh ta.

Lâm tổng lại đến gần để cảm ơn nghiêm túc.

"Lâm tổng, không cần cảm ơn. Thật ra thì tôi là nhân viên của công ty giải trí Lâm Thị, làm việc cho ngài là điều nên làm." Anh trai tài xế cười nói.

"Cậu là nhân viên của Lâm Thị à?"

"Tôi đi theo Hứa Phi. Là Hứa Phi vừa ký hợp đồng với Lâm Thị." Tài xế vội nói.

Lâm tổng khẽ gật đầu, ghi nhớ cái tên Hứa Phi, quyết định sau này sẽ cho Hứa Phi thêm một chút tài nguyên, tiện thể tăng tiền lương cho người trẻ tuổi trước mặt.

"Cho dù thế nào, chuyện lần này vẫn phải cảm ơn cậu."

"Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện ngày hôm nay." Anh trai tài xế lại quan tâm nói.

Đương nhiên, anh ấy biết rất rõ chắc chắn Lâm tổng không muốn để người khác biết những chuyện như vậy.

Nếu không thì Lâm tổng lại được lên hot search.

Hơn nữa, nói không chừng bên dưới hot search “Lâm tổng gặp quỷ” nhất định toàn là các bình luận đại loại như "không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ tìm đến cửa".

Thấy anh ta biết điều như vậy, Lâm tổng mới nở nụ cười.

Thấy trời bên ngoài đã tối, Lâm tổng còn bận đưa những người giúp việc trong nhà đến bệnh viện kiểm tra cơ thể một chút, tránh để lại di chứng về sau, cho nên liền bảo anh trai tài xế đưa Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc về nhà.

Lúc Tô Trầm Hương chuẩn bị lên xe rời đi, đột nhiên Lâm tổng gọi cô lại.

Nhìn cô gái xinh xắn khéo léo trước mắt, ông ấy do dự một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Nếu như chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm thật sự là do Từ Lệ gây ra, vậy con cũng nên cẩn thận một chút."

Từ Lệ là mẹ ruột của Tô Trầm Hương.

Hoặc là bà ta có vấn đề thật, hoặc là lòng dạ ác độc đến mức hại đến mạng người. Lâm tổng cảm thấy cần phải nhắc nhở cha con nhà họ Tô một chút.

"Chuyện lần này, hẳn là có người muốn mượn Từ Lệ để chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Lâm." Một khi Từ Lệ tái hôn với Lâm tổng, nếu như cha con nhà họ Lâm xảy ra chuyện thì toàn bộ nhà họ Lâm sẽ lập tức thuộc về Từ Lệ.

Tô Trầm Hương thầm nói chả trách Lâm tổng vừa tỏ ý từ chối tái hôn cùng Từ Lệ thì lệ quỷ đã muốn chiếm đoạt thân phận của bọn họ ngay... Giả dạng làm Lâm tổng rồi tái hôn cùng Từ Lệ, sau đó mới "chết", đương nhiên Từ Lệ có thể danh chính ngôn thuận thừa kế di sản của nhà họ Lâm.

Hẳn là Từ Lệ và người đứng phía sau khinh nhà họ Tô nghèo, cho nên chỉ gieo họa cho Lâm tổng.

Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác đều là Từ Lệ?

Tô Trầm Hương không hiểu.

Nhà giàu có nhiều người phụ nữ bị ruồng bỏ sao.

Tại sao dùng lệ quỷ để hại người nhưng lại không đi hại người khác mà lại tìm tới Lâm tổng?

"Dù sao cũng cảm ơn Lâm tổng đã nhắc nhở." Tuy rằng tám mươi phần trăm chuyện này là hại người vì tiền nhưng Tô Trầm Hương lại quan tâm đến an nguy của người nhà hơn.

Cô ghi nhớ chuyện này, quyết định hôm nay về nhà sẽ thức đêm, cô phải dùng loại giấy vàng quý giá nhất, xâu chuỗi lại thành áo giáp bằng bùa cho cha và anh trai của cô.

Cho nên, khi xe chạy ra khỏi khu biệt thự, ngày hôm nay của Tô Trầm Hương đã trôi qua vô cùng phong phú, lần đầu tiên thử mê tín dị đoan một chút.

Hiếm khi quá nửa đêm cô còn nhờ tài xế đưa mình đến một con phố đồ cổ, mua một chồng giấy vàng thật dày và mớ chu sa vô tình đập vào mắt, sau đó ôm một cái túi thật là lớn về nhà.

Tô Cường đang chờ cô ở dưới tầng.

Nhìn thấy cô gái nhỏ xách một chiếc túi thật lớn bước từ trên xe xuống, ông ấy vội vàng xách giúp cô.

"Tiểu Bắc có muốn lên lầu nghỉ một lát rồi ăn khuya không?" Tô Cường mời.

"Không ạ. Cháu cũng phải về nhà." Còn ăn khuya... Nhìn Tô Trầm Hương ăn cũng no rồi.

Suốt đường đi, miệng của cô chưa từng dừng lại, gặm nguyên một miếng tiramisu.

Trần Thiên Bắc cảm ơn Tô Cường, sau đó liếc nhìn Tô Trầm Hương.

Lúc ở trên xe, Tô Trầm Hương đã báo cáo chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm cho Quan chủ Bạch Vân Quan.

Quan chủ vừa nghe thấy chuyện này liền cho người đến căn studio ấy ngay trong đêm.

Đến giờ vẫn chưa có tin tức. Nhưng ngẫm lại, thấy Tô Trầm Hương sai khiến Bạch Vân Quan thuần thục như vậy, trong lòng Trần Thiên Bắc vô cùng phức tạp.

Quan chủ Bạch Vân Quan đều tin tưởng không chút nghi ngờ với những câu nói của Tô Trầm Hương, hơn nữa còn hết sức phối hợp.

Cô nói chỗ đó có quỷ, ông ấy lập tức sai người đi đến kiểm tra ngay trong đêm.

Hơn nữa, dựa vào cách nói chuyện thoải mái và quen thuộc giữa Tô Trầm Hương và Quan chủ, lại còn đề cập cả chuyện hôm nay thức ăn ở khách sạn hơi mặn, chứng tỏ thời gian quen biết giữa hai người không hề ngắn.

Vậy là... Tô Trầm Hương trà trộn vào Bạch Vân Quan tựa như như cá gặp nước.

Bạch Vân Quan có còn ổn không đấy!

Không phải là một nhóm thiên sư tài năng xuất chúng, không phải đều có hỏa nhãn kim tinh sao?

Lúc đầu, cậu đã lo rằng Tô Trầm Hương sẽ bị bại lộ.

Nhưng khi Tô Trầm Hương không hề bị lộ chút khuyết điểm nào, Trần Thiên Bắc lại cảm thấy đau đầu.

Vừa rồi cậu còn nghe được ở trong điện thoại, Quan chủ dùng giọng điệu thích thú mời Tô Trầm Hương tham gia vào một sự kiện quan trọng ở Bạch Vân Quan.

Đầu tháng mười hai hàng năm, Bạch Vân Quan đều sẽ cử hành một nghi thức vô cùng long trọng. Những người tham gia nghi thức này không phải là tinh anh của Bạch Vân Quan thì cũng là tương lai của Bạch Vân Quan, còn lại chính là các nhân tài từ mọi ngành nghề được Bạch Vân Quan mời đến... Cũng chính là những khách hàng lớn.

Suy nghĩ một chút, đến lúc đó Tô Trầm Hương ra sân dưới tư cách là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, Trần Thiên Bắc ôm ngực, cảm thấy rất mệt mỏi.

"Trần thiếu mệt rồi sao?" Anh trai tài xế quan tâm hỏi.

"Vẫn ổn." Trần Thiên Bắc nói xong, xe lập tức lăn bánh.

Sau khi xe rời đi, Tô Trầm Hương mới đi theo bước chân của Tô Cường vào nhà.

Tô Cường không nói tiếng nào, xách cái túi nặng nề, cúi đầu, nhìn một đống giấy vàng tượng trưng cho mê tín dị đoan thò ra từ trong khe túi.

Ông không hề cảm thấy con gái nhà mình không nên học làm những thứ này.

Làm một người cha hiền lành, ông lập tức coi như không thấy.

"Buổi tối làm bánh trôi rượu* cho con, còn có bánh bí nhân đậu nữa. Nếu như ở bữa tiệc sinh nhật con vẫn chưa ăn no thì lát nữa cha sẽ làm cho con thêm một phần cơm chiên trứng."

(*): Bánh trôi rượu (酒酿圆子): là một món ăn vặt truyền thống ở vùng Giang Nam, Trung Quốc. Dùng bột gạo nặn thành những viên nhỏ, sau đó nấu chung với đường phèn, cuối cùng cho men gạo và cẩu kỷ vào.

"Con ăn chưa no ạ!" Tô Trầm Hương, đói!

"Vậy thì bỏ thêm chân giò hun khói vào cơm chiên trứng nhé." Tô Cường đi ở phía trước, vừa đợi thang máy xuống, vừa nói: "Nhà Lâm tổng đã xảy ra chuyện gì à?"

"Không có gì ạ, có người muốn giết người cướp của. Nhưng mà cha con bọn họ vẫn rất lợi hại, đều nhìn thấy con quỷ giống hệt người kia nhưng vẫn có thể nhận ra là giả."

Tô Trầm Hương vừa cười toe toét vừa nói.

Cô cảm thấy trong lòng thoáng có một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng cảm giác này rất nhanh đã biến mất dưới sự hớn hở xin thêm một quả trứng.

Lệ quỷ không có trái tim.

Không tim không phổi, không suy nghĩ quá nhiều.

Ngoại trừ...

Cô vừa cười vừa nhìn bóng lưng dày rộng cao lớn đang đứng chờ thang máy hơi cứng ngắc dưới tiếng cười của mình, sau đó ngây ngô gật đầu một cái.

"Không sao thì tốt rồi." Ông không tiếp tục truy hỏi chuyện của nhà họ Lâm nữa, ngược lại còn lo lắng hỏi: "Cơm chiên trứng có dầu mỡ quá không?"

Tô Trầm Hương thu ánh mắt lại, làm như không nghe ra ý thay đổi chủ đề.

Cô chìm vào suy nghĩ về vấn đề này.

Cô sờ cằm suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Không sao, buổi tối con thức đêm, cũng không sợ chút dầu mỡ này."

"Thức đêm à? Vậy cha sẽ hâm nóng thêm mấy cái bánh bí nhân đậu nữa, nửa đêm con đói bụng có thể ăn nhưng cũng đừng thức khuya quá."

Thang máy đến, hai cha con bước vào thang máy, khép lại mấy lời dặn dò lặp đi lặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi