SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Ở trong mắt Tô Trầm Hương, cha cô nhất định chính là một người cha tốt với hai mươi bốn chữ hiếu*.

*: một tuyển tập thơ có tên Hai mươi bốn chữ Hiếu của tác giả Quách Nhạc - Nhà Nguyên.

"Vậy con sẽ về ăn cơm." Tô Trầm Hương vội vàng nói.

"Đừng làm việc quá sức nhé." Tô Cường lo lắng sờ cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, nói.

"Ăn cơm nào có thấy mệt đâu ạ." Tô Trầm Hương cầm một chiếc bánh mì mochi lên gặm, trong lời nói lẩm bẩm "Vậy thì lấy một ít chân giò hun khói xào với rau diếp" của Tô Cường mà chảy nước miếng đi xuống tầng.

Xe cảnh sát vội vàng lăn bánh, đưa Đào tổng vào cục cảnh sát trước, bàn giao xong xuôi, Chu sư thúc mới dẫn theo Tô Trầm Hương nhanh chóng đi tới vị trí studio mà Lâm tổng đã cung cấp trước đó.

Ông ấy vừa lái xe, vừa nói với Tô Trầm Hương về vấn đề của studio: "Người phụ trách studio đã bị khống chế. Nhưng chúng ta đã quan sát qua, vấn đề của người phụ trách này không lớn. Chỉ có điều, chuyện ác quỷ ẩn mình trong những tấm ảnh ở studio của ông ta rất kỳ quái."

"Nếu không phải là người phụ trách có vấn đề thì chính là nhân viên làm việc có vấn đề." Tô Trầm Hương nghiêng cái đầu nhỏ, nói.

Tuy nhiên, đoán ai là người xấu không thuộc phạm vi nghiệp vụ của lệ quỷ nên cô không để tâm lắm.

Cô chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc ác quỷ trong studio có vị gì.

Trước kia, hai ác quỷ từ studio này đều là đồ ngọt.

"Chúng ta cũng nghi ngờ như vậy. Bây giờ đang kiểm soát nhân viên studio. Nhưng nhắc tới không biết có phải trùng hợp hay không, hai ngày trước có một nhân viên của studio này đã nghỉ việc. Công việc của người này là rửa ảnh."

Chu sư thúc không biết trí tưởng tượng của cô gái bên cạnh đã bay bổng đến phương trời nào.-

Dù sao cũng không phải là người của cục cảnh sát, ông ấy vội vàng nhận lấy vụ án này, hiểu biết có hạn nên trả lời hơi ngập ngừng.

Nhưng nhìn thái độ nói chuyện này của ông ấy, Tô Trầm Hương cảm thấy, hẳn là ông ấy đang nghi ngờ nhân viên phụ trách việc rửa ảnh này.

Người trực tiếp tiếp xúc với tấm ảnh, Tô Trầm Hương lại chưa gặp, không thể khẳng định luôn được. Nhưng cô vẫn nhắc nhở một tiếng: "Bất kể như thế nào, nếu xuất hiện người có vấn đề giấu ác quỷ vào trong những tấm hình này, vậy thì phải cẩn thận một chút. Cho dù Studio này bị dỡ đi thì toàn thành phố vẫn còn quá nhiều studio nhỏ."

Cô nhìn thấy sắc mặt Chu sư thúc khá nghiêm trọng, lập tức không nói gì nữa.

Tiền bối trong Bạch Vân Quan đều có kiến thức sâu rộng.

Cô là một tay mơ trải đời không lâu, không cần múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt người khác.

Cô chỉ cần để ý chuyện ăn uống là được.

Chỉ có ăn cơm mới là thế mạnh của cô.

Suy nghĩ lát nữa sắp được ăn cơm, Tô Trầm Hương liền không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Khi đến studio được sửa sang rất đẹp mắt kia, Tô Trầm Hương lập tức phát hiện đúng là khá kì lạ... Ngẫm lại, Đào tổng đã từng mong đợi, từng nói có người đã đồng ý giúp vợ ông ta hóa thành ác quỷ rồi tìm một thân thể khác nhưng lại không nói ra nhân vật thần bí đó.

Ví dụ như loại chuyện ẩn giấu ác quỷ ở trong ảnh này, đầu tiên để cho ác quỷ ở trong ảnh xâm nhập vào cơ thể của người sống, sau đó chiếm đoạt cơ thể của người sống, thay thế người đó làm tất cả mọi thứ, nghe không phải rất quen tai sao.

Đây không phải là chuyện mà Lâm tổng suýt gặp phải à?

Có thể thấy sau lưng hai người này, không chỉ có một người đang làm chuyện mờ ám.

Tô Trầm Hương đột nhiên thấy khó hiểu.

Làm người sống rất tốt mà, tại sao luôn phải dùng thủ đoạn quỷ quái chứ?

Làm một người tử tế không tốt sao?

Tại sao luôn muốn mượn, muốn sử dụng sức mạnh của ác quỷ đi hại người.

"Không nghĩ ra, không nghĩ ra." Cô đứng ở trong phòng tiếp khách vừa đẹp vừa xa hoa rực rỡ tại tầng một của studio, cũng không thèm để ý tới hàng băng cảnh báo thật dài giăng ở bên ngoài studio, ngẩng đầu nhìn những tấm ảnh xinh đẹp của khách hàng trên vách tường.

Biết hơi thở ác quỷ ràng buộc trên người không nhiều lắm, cho nên trong studio có đồ chơi gì, Tô Trầm Hương ngửi một cái là biết.

Cô cũng không cẩu thả, sợ không cẩn thận sẽ lãng phí cơm của mình, hơn nữa còn phải có trách nhiệm với người bình thường, cho nên một mình trốn tới một phòng không có ai, thả âm khí trên người ra tìm tòi một chút.

Chờ cô đi ra, ngón tay chỉ vào mấy tấm hình lúc trước không ai phát hiện ra.

Trong đó có hình gia đình, có cả hình cặp đôi, càng nhiều hơn chính là hình nghệ thuật xinh đẹp.

Dường như nhân vật trong ảnh không có gì dị thường.

Tô Trầm Hương đứng trước những bức ảnh này, nhìn người đang mỉm cười nhìn về phía ống kính trong những tấm ảnh kia, hít hít cái mũi nhỏ.

Những nhân vật mỉm cười kia không nhúc nhích, an tĩnh không khác gì bức ảnh bình thường, nhưng Tô Trầm Hương không cần phải kết luận một tấm ảnh vô tội hay không.

Cô không khách khí mà đưa tay lên mặt những người này, dùng sức nắm chặt, lần lượt kéo từng bóng người la hét chói tai, giãy giụa từ trong ảnh kéo ra, vứt xuống đất, đánh một trận ầm ĩ.

Chu sư thúc trợn mắt hốc mồm.

Mặc dù đã thấy Tô sư điệt đuổi quỷ rất nhiều lần, tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy đều sẽ lại cảm thấy rung động.

Chu sư thúc nhìn cô gái nhỏ đang vùi đầu kéo quỷ ra, luôn cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ấy có loại cảm giác này.

Loại cảm giác quen thuộc này, cũng là lý do ngay từ lần đầu ông ấy gặp Tô Trầm Hương đã đối xử với cô vô cùng thân thiết.

Ông ấy ngẩn người ra, vừa rồi, những thứ kia vẫn còn là mấy tấm ảnh an tĩnh, sau khi Tô Trầm Hương rút ra hai cái bánh trứng chảy, bọn chúng không thể kiềm chế được nữa, tấm ảnh vốn dĩ phẳng lặng lại đồng thời biến dạng, mặt mũi tái nhợt nhìn chằm chằm Tô Trầm Hương một cái, lập tức muốn chạy trốn.

Giây kế tiếp, móng vuốt nhỏ kia lẩm bẩm một tiếng: "Một con cũng không thể bỏ sót." Rồi lấy ra từng bóng người đang muốn chạy thoát khỏi khung ảnh, rút ra được kẹo đường, thịt bò khô, bánh trứng chảy…

Đồ ăn vặt ngon rơi xuống đầy đất.

Tô Trầm Hương thỏa mãn cầm một cái kẹo Marshmallow chân mèo đỏ tươi, mỉm cười với Chu sư thúc.

"Haha, lúc về nhà con có thể làm một ly cà phê thêm Marshmallow chân mèo rồi."

Ngon quá... nhanh chóng đặt một viên kẹo Marshmallow chân mèo đỏ tươi vào cà phê hòa tan, tuyệt vời biết bao!

Tô Trầm Hương cực kì vui vẻ.

Cô miễn cưỡng nhẫn nhịn một chút ở trước mặt Chu sư thúc, mới có thể không nhét kẹo Marshmallow vào trong miệng, vừa khom người thu hoạch đồ ăn vặt đầy đất, vừa lẩm bẩm "Bội thu rồi".

Cô làm việc rất dứt khoát, thuận tiện còn dọn dẹp hết tất cả âm khí trong studio, đánh ra một viên kẹo Marshmallow mập mạp, Tô Trầm Hương liền cười hì hì. ôm những đồ ăn ngon này nói với Chu sư thúc: "Tiểu Bạch nhà con rất thích ăn."

"Con vất vả rồi." Chu sư thúc còn chưa kịp ra tay, studio đã sạch sẽ.

Giờ khắc này, ông ấy đột nhiên hiểu cái gì gọi là ôm đùi to.

"Khi nào trở về, ta sẽ kết toán thù lao trong Quan cho con. Còn nữa, con làm nhiều chuyện, cống hiến nhiều chuyện như vậy cho Quan, khi trở về, ta sẽ nói với Quan chủ để cho con lấy thêm một số đạo pháp mà con cảm thấy hứng thú trong Quan."

Ví dụ như bát quái phong thủy, tính toán ngũ hành gì đó... Chu sư thúc tự mình suy nghĩ một chút, nói với Tô Trầm Hương: "Học hỏi về phương diện phong thủy nhiều một chút cũng không tệ. Bây giờ phong thủy kiếm được nhiều, hơn nữa cũng không quá nguy hiểm."

Nguy hiểm nhất là đuổi quỷ và coi bói.

Một chuyện là đối diện với ác quỷ.

Một chuyện là tiết lộ thiên cơ.

Kết quả cũng như nhau cả thôi.

Chu sư thúc chính là sợ mấy thứ đó, cho nên đã chọn xem phong thủy bình thường nhất, chỉ cần bố trí kết cấu cho nhà người khác mà thôi.

Lời này của ông ấy là có ý tốt, Tô Trầm Hương nhét đồ ăn vặt ngon vào trong cặp sách, nói cảm ơn.

Nhìn cô hôm nay khổ cực như vậy, Chu sư thúc lại không nỡ để cho cô đi gặp bà lão kết minh hôn với quỷ kia, đưa cô về thẳng nhà.

Tô Trầm Hương trở về nhà, lập tức ngửi thấy mùi thơm, cô nhìn sang, Tô Cường đang bận nấu cơm, thuận tiện cắt chút chân giò hun khói ra nấu.

Hôm nay Tô Minh có hẹn với Tần Mỹ, buổi tối không trở về ăn cơm, mặt khác, Trần tổng lại mặt dày tới ăn cơm chùa.

Ngửi thấy mùi thơm của chân giò hun khói, Trần tổng rất thèm ăn.

Nhưng món này không phải là cho Trần tổng ăn!

Đối mặt với ánh mắt khát khao của Trần tổng đang đói bụng, còn không chờ Tô Trầm Hương ngồi lên bàn cơm nói từ chối, Tô Cường hơi do dự, đặt một tô thịt kho tàu thơm phức, nước màu đẹp mắt, óng ánh ở trước mặt Trần tổng nói: "Trần tổng nếm thử cái này đi, ăn ngon lắm."

Ông chân thành nói: "Còn có một đĩa cải ngọt xào. Chay mặn phối hợp, đều là tôi đặc biệt làm cho Trần tổng." Đều đặc biệt làm cho anh ấy, vậy nếu ăn không hết, chẳng phải phụ lòng quan tâm của Tô Cường sao?

Trần tổng không nói hai lời, vùi đầu ăn, bận bịu tiêu diệt thịt kho và cải ngọt xảo, không để ý tới cái khác.

Tô Cường bưng một bát canh chân giò hun khói đỏ tươi với củ cải nóng hổi ra cho Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương hít sâu một hơi, nhanh chóng dùng đũa gắp thức ăn lên.

Chân giò hun khói của lệ quỷ đúng là rất ngon!

Sao có thể ngon đến thế nhỉ?

Tô Cường mỉm cười nhìn hai người này cổ vũ lẫn nhau, cảm thấy đây thật ra đều đang khẳng định tài nấu nướng của mình nên ông vừa vui vẻ gắp nấm xào vừa khuyên họ ăn nhiều thêm.

Khi Trần tổng và Tô Trầm Hương đang nằm trên ghế sofa với cái bụng căng tròn, Tô Cường nhìn thoáng qua Tô Trầm Hương, ngay cả bánh bao hấp được đặt ở trên bàn cũng được cô giải quyết sạch sẽ, ông sửng sốt, sau đó dọn dẹp mọi thứ.

Ông tiện tay nhét chân giò hun khói đỏ tươi vào một chiếc túi lớn sạch sẽ rồi đặt trên ban công, sau đó buộc chặt lại.

Tiểu Hương rất thích ăn nên phải bảo quản thật tốt.

Trần tổng đang nghiêm túc nói chuyện với Tô Trầm Hương.

Môi trường làm việc của anh ấy ở tập đoàn Trần Thị gần đây khá tốt, có điều, lúc nghĩ đến vẫn cảm thấy khó chịu nên anh ấy thì thầm với Tô Trầm Hương: "Sao em dám khẳng định ở trước mặt ông cụ như thế?"

Có trời mới biết, lúc ông cụ nhà họ Trần muốn gặp anh ấy, anh ấy cứ tưởng là tên phá gia chi tử Trần Đường lại ngáng chân mình nhưng không ngờ rằng, ông cụ lại dùng nét mặt ôn hòa nhìn anh ấy, còn nói sẽ giao cho anh ấy thêm nhiều trọng trách hơn.

"Anh đồng ý rồi sao?" Tô Trầm Hương hừ một tiếng, xoa bụng một chút hỏi.

"Không. Anh cảm thấy trong lòng hơi phân vân nên chỉ nói rằng anh mới về nước được hai năm, vẫn chưa thể gánh vác nổi trọng trách này." Nói trắng ra, Trần tổng đang sợ hãi.

Mặc dù anh ấy muốn cố gắng tham gia vào trụ sở chính của tập đoàn Trần thị và trở thành một thành viên ưu tú cấp cao của nhà họ Trần, tuy nhiên, khi thấy có công việc ở trước mắt, khi nhà họ Trần thực sự giao trọng trách cho Trần tổng, anh ấy lại cảm thấy vô cùng bất an.

Anh ấy lễ phép từ chối ông cụ nhà họ Trần, cau mày nói: “Ông ấy giống như vô tình nhắc đến em, còn nói muốn anh phải chung sống thật tốt với em... Sao bây giờ anh lại cảm thấy đó không phải là vô tình. "

Một người giống như ông cụ nhà họ Trần sao có thể nói ra những lời vô nghĩa như thế được.

Nhưng điều này ám chỉ cái gì, anh ấy cũng không biết.

“ Chắc là do trước đây em có chút mâu thuẫn với ông ta.” Tô Trầm Hương kể chuyện lúc trước cô và ông cụ nhà họ Trần gặp mặt nói chuyện.

Trần tổng chợt nhận ra.

“Chẳng trách, đúng rồi, em là thiên sư, cũng là một thiên sư rất có năng lực, ông cụ tìm đến em cũng là điều dễ hiểu." Nói đến đây, Tô Trầm Hương vô cùng tò mò, cô chớp mắt hỏi: "Tập đoàn Trần thị có hứng thú với một thiên sư có năng lực đến vậy sao?"

Điều này không có gì sai trái, chỉ là hình tượng trẻ trung và tao nhã của Trần tổng gần như không thể kìm nén được, anh ấy cười thô bỉ mấy tiếng, sau đó vội vàng kiềm chế lại, nghiêm túc nói với Tô Trầm Hương: "Ngoại trừ Tiểu Bắc, chẳng phải cha của Tiểu Bắc không còn đứa con nào khác sao? Từ trước đến nay, ông ta luôn rất lo lắng, chắc hẳn là do ông ta bị nguyền rủa rồi. Trong những năm qua, ông ta đã tìm kiếm tất cả các thiên sư nổi tiếng, trong nhà họ Trần không có ai là không biết chuyện này."

Không thể khiến phụ nữ mang thai không phải là điều gì đó đáng cười.

Nhưng có nhất thiết phải theo đuổi mê tín dị đoan một cách bừa bãi như thế không?

Đi khám ở bệnh viện, tin vào khoa học, không phải tốt hơn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi