SỦNG THÊ NHƯ LỆNH


 
Chương 85
Editor: Vermouth
 
Sống lại một đời, tuy rằng có một cơ hội mới, nhưng trong quá trình lớn lên không tránh khỏi phải trải qua chuyện giống nhau một lần.

 
Ví dụ như, loại chuyện dì cả.
 
Sống thoải mái mười mấy năm trời khiến cho A Uyển gần như quên mất, nàng còn phải gặp dì cả. Cho nên buổi sáng lúc cùng mẹ Công chúa ăn sáng, khi phần bụng bỗng truyền tới một cơn đau đớn, sau khi một dòng nước nóng trượt ra nhuộm đỏ váy nàng, nàng trợn tròn mắt.
 
So với nàng mắt trợn tròn, mẹ Công chúa và các nha hoàn, ma ma bên cạnh lại rất vui mừng, chỉ thiếu mua pháo về bắn,  người không biết còn tưởng rằng sắp tới tết. Mà A Uyển chẳng mấy chốc biết, ở trong lòng các nàng ấy, nữ tử lần đầu có kinh, chứng minh trưởng thành, có thể sinh con, chẳng trách các nàng ấy vui mừng như thế.
 
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, cơ thể A Uyển yếu hơn cô nương bình thường một chút, cô nương nhà người ta phần lớn mười hai, mười ba tuổi có kinh lần đầu, Mạnh Hân cũng có từ lúc mười hai tuổi, nhưng A Uyển lại tới mười bốn tuổi, khiến cho Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng rất lâu, sợ kéo dài quá lâu, chứng minh thân thể của nàng không tốt, về sau ảnh hưởng tới con nối dõi.
 
Chỉ là, lần đầu tiên trong cuộc đời gặp dì cả, đối với A Uyển mà nói, quả thực, mẹ kiếp, đau quá, đau đến nỗi ngay cả sức lực trở mình nàng cũng không có, chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh nằm trên giường, cử động một tí thôi cũng như chịu tội.
 
Đau bụng kinh không phải bệnh nhưng đau muốn chết người!
 
Cho nên, A Uyển chẳng hề vui vẻ với chuyện dì cả tới, nàng không ngờ sẽ đau như vậy. Đời trước cũng rất đau giống như vậy, có điều qua vài chục năm, lại chịu đau đớn lúc đó một lần nữa, quá bất ngờ khiến nàng không có phòng bị nên mới khó chịu đựng.
 

Thấy nàng đau đến mức như vậy, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng bị dọa sợ, mời đại phu đến xem, đại phu cũng quá quen thuộc rồi nên nói, thể chất nàng lạnh, bị lạnh tử cung cho nên sẽ đau hơn nữ tử bình thường. Lời này của đại phu khiến cho Trưởng Công chúa Khang Nghi vô cùng lo lắng, gọi đại phu qua một bên nói thầm.
 
Tuy rằng không nghe thấy nhưng A Uyển cũng có thể đoán ra mẹ Công chúa nói cái gì với đại phu, chẳng qua là bảo đại phu kê chút thuốc cho nàng điều dưỡng thân thể thôi. Đã điều dưỡng hơn mười năm, trong lòng A Uyển đã sớm cam chịu, chỉ sợ có điều dưỡng thêm, cũng không bằng những nữ hài tử khỏe mạnh khác, bây giờ có thể chạy nhảy có thể ăn uống, không cần kìm nén vui sướng giận buồn, thật ra nàng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
 
Thế là sau khi bị rót một bát thuốc vừa đen vừa đắng, A Uyển ngủ một giấc, mãi tới vừa rồi mới tỉnh.
 

Tuy bụng không còn đau quá nữa nhưng vẫn rất khó chịu, nàng làm tổ trên giường bên cửa sổ, không muốn nhúc nhích, cả người lười biếng.
 
Lúc nghe nói Vệ Huyên vào thôn trang, tinh thần A Uyển có hơi tệ, vốn không muốn gặp hắn, nhưng mà nghĩ Vệ Huyên càng lớn thì tính tình càng hỏng, vốn không còn bộ dạng bé ngoan ở trước mặt nàng như khi còn bé, nếu nàng không gặp, chắc hẳn hắn sẽ xông vào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn để hắn vào, dự định để hắn ở một lát rồi đuổi hắn về kinh.
 
Chỉ là, A Uyển không ngờ, câu nói thứ hai của Vệ Huyên sua khi bước đến là: "Nàng bị thương sao?"
 
A Uyển sửng sốt một chút, ngước mắt lên nhìn hắn, bắt gặp con mắt cuồn cuộn cảm xúc ngang ngược kia thì hoảng sợ, nhưng lúc nàng hiểu ra ý trong lời nói của hắn, cho dù ngày thường lòng nàng lặng như nước, cũng nhịn không được có chút rung động.
 
Trước kia nàng nghe nói, có vài người có mũi rất thính, nếu nữ hài tử tới kinh nguyệt, lúc ở gần sẽ bị người đó ngửi thấy mùi máu. Mũi Vệ Huyên cực kỳ thính, trời mùa hạ, ngay cả hơi nước bay trong không khí cũng có thể ngửi được, lại càng không cần phải nói hiện tại nàng đang ở thời điểm máu chảy thành sông.
 
"Không có." A Uyển phủ nhận rất nhanh, hơi híp mắt lại.
 
Sắc mặt Vệ Huyên khó coi, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu xa, nói khẽ: "Nếu không bị thương, vì sao trên người nàng lại có mùi máu tươi? A Uyển, nàng bị thương ở chỗ nào rồi?" Hắn xích lại gần nàng, nắm chặt bàn tay nàng để bên người, chỉ cảm thấy bàn tay lành lạnh, lạnh tới trong lòng của hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
 
Quả nhiên bị hắn ngửi được.
 
Trong giây lát, A Uyển có cảm giác xấu hổ, Vệ Huyên trong lòng nàng luôn là một kẻ phách lối tùy hứng, thật ra cũng là một cậu con trai rất đơn thuần, quả thực có chút không biết đối mặt với hắn như thế nào, nhất là hắn cho rằng nàng bị thương, bộ dạng tức giận muốn ra mặt vì nàng.
 
"Thật sự không có." A Uyển muốn rút tay lại, lúc phát hiện không rút lại được, lại không dám dùng sức, sợ dùng sức quá lớn khiến phần bụng đau hơn, đành phải nói với hắn: "Chuyện này, chuyện này.."
 
Vệ Huyên thấy bộ dạng khó nói của nàng, có chút nghi ngờ, thúc giục: "Rốt cuộc là chuyện gì? Thật sự không bị thương sao? Nếu không bị thương, tại sao trên người nàng có thể có mùi máu tươi nồng nặc như vậy?"
 
"Đây là hiện tượng tự nhiên." A Uyển súc tích nói, trong lòng nghĩ nói loại chuyện này thế nào, chẳng lẽ muốn nàng làm cô giáo một lần, dạy cho thiếu niên đang tuổi dậy thì một tiết học sinh lý? Nếu dạy cho Mạnh Hân, nàng không có gánh nặng gì, nhưng dạy cho một thiếu niên...
 
"Đổ máu là hiện tượng tự nhiên? Nói bậy!" Vệ Huyên lộ vẻ mặt không vui, cảm thấy A Uyển đang lừa mình, bèn nói: "Nếu nàng không nói, ta ra ngoài hỏi mấy người Tạ ma ma."
 
Thấy hắn muốn đứng dậy, A Uyển kéo hắn lại theo phản xạ, dở khóc dở cười nói: "Đệ muốn mất mặt à?"
 
Vệ Huyên vẫn không hiểu, "Chuyện này có gì mà mất mặt?"
 
A Uyển: "..."
 
A Uyển nghĩ lại chuyện xảy ra kiếp trước, hình như cũng chẳng có gì mất mặt, đây là một hiện tượng sinh lý của nữ giới thôi mà, nàng và Vệ Huyên quen thân như vậy, bây giờ mình khó chịu bởi vì kỳ kinh nguyệt, cũng không cần phải giấu giếm. Sau khi nghĩ thông suốt, A Uyển buông ra, vẻ mặt bình thản giải thích tình hình bây giờ của mình cho hắn.
 
Từng trải qua một lần rồi, cũng coi như có kinh nghiệm, ít nhất không giống Mạnh Hân năm ngoái, cho rằng mình mắc bệnh nan y, làm ầm ĩ ra một trò cười lớn, A Uyển cảm thấy thật ra da mặt mình cũng rất dày.
 
Chờ A Uyển giải thích bằng những mỹ từ chau chuốt xong, mặt thiếu niên ngồi ở bên cạnh đỏ tới mức sắp bốc khói, xấu hổ vô cùng, ngây người ngồi đó, căn bản không có phản ứng gì. Ngược lại A Uyển bình thản vô tư, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
 
Thanh Nhã ở bên ngoài thò đầu vào nhìn, nhìn thấy Thế tử Thụy Vương đáng sợ đang đỏ mặt sững sờ ở trước Quận chúa của các nàng, lập tức lạnh sống lưng, yếu ớt rụt đầu lại, không dám nhìn nữa, sợ chờ Vệ Huyên phản ứng lại thì sẽ giết mình diệt khẩu. Chỉ là, không vào không được, Thanh Hoàn đã bưng canh nóng phòng bếp đặc biệt nấu đến, phải uống khi canh còn nóng, không thể bởi vì kiêng kị mặt mũi vị Thế tử nào đó mà chậm trễ được.
 
Cuối cùng, Thanh Nhã thầm xắn tay áo, quyết định mặc kệ, nhận khay Thanh Hoàn đưa tới bắt đầu đi vào.
 
A Uyển thấy Thanh Nhã mắt nhìn thẳng tiến đến, lại liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn còn đang như cây gỗ sắp bốc cháy, quyết định phớt lờ.
 
Thanh Nhã đặt bát canh lên bàn trà bên cạnh giường, nói: "Quận chúa, đây là Công chúa dặn phòng bếp nấu canh cho ngài, cố uống nhiều một chút nhé."
 
A Uyển gật đầu, cũng không tùy hứng bởi vì thân thể khó chịu mà không muốn uống, nàng để Thanh Nhã lui xuống rồi cầm thìa uống từ từ. Nước canh trong veo trượt vào cổ họng, rơi vào trong bụng, hóa giải một chút đau đớn, cảm giác thoải mái hơn. Thật ra hiển nhiên sẽ không hết đau nhanh như thế, A Uyển cảm thấy đây là hiểu quả tâm lý của nàng.
 
Lúc nàng uống được nửa bát, Vệ Huyên rốt cuộc cũng thoát khỏi tình trạng bén lửa bốc khói, nhìn bụng nàng, hỏi: "Rất đau sao?"
 
A Uyển gật đầu, liếc mắt thấy lỗ tai hắn vẫn còn đỏ rực, nhìn không được vui vẻ, trong lòng buồn cười không thôi, rốt cuộc cũng hiểu cổ nhân hàm súc, ngay cả chuyện này cũng biết xấu hổ, khác hoàn toàn với bản tính bá vương của hắn, sự tương phản đáng yêu này thật sự khiến người ta buồn cười. Nếu đã nói ra rồi, A Uyển cũng chẳng có cái gì phải ngượng ngùng, phàn nàn: "Buổi sáng hôm nay ta đau đến mức không thể nào ngồi dậy."
 
Vệ Huyên nghe xong run lên, lặng lẽ nhớ lại đời trước A Uyển như thế nào, chỉ tiếc khi đó hắn không thể tự nhiên ra vào phủ Công chúa như bây giờ, càng không thể thường xuyên gặp mặt A Uyển giống như bây giờ, tất nhiên cái gì cũng không biết, cũng không rõ khi đó A Uyển vượt qua như thế nào.
 
Hơn nữa đời trước, hắn một lòng treo cổ trên người A Uyển, A Uyển ru rú trong nhà, cho dù hắn âm thầm nhìn lén nàng, cũng không dám tới quá gần nên càng chẳng hay biết gì về chuyện này, không biết hóa ra mỗi tháng cô nương gia phải đổ máu, cứ nhảy như vậy, có chết không? Chuyện này khiến hắn có chút xoắn xuýt lo lắng.
 

Bởi vì A Uyển không thoải mái, cũng chẳng có tinh lực tiếp đãi hắn, Vệ Huyên không dám nán lại lâu quá, tránh cho ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi, lưu luyến rời đi, trở về viện dành cho khách nghỉ ngơi.
 
Chỉ là, trong lòng hắn không sao an tâm được, bèn vào trong trấn không xa thôn trang đi tìm một nhà thuốc, sau đó tìm một vị đại phu, hỏi kỹ một lần.
 
Sắc trời đã tối, nhà thuốc vốn phải đóng cửa nghỉ bán, nhưng bởi vì Vệ Huyên dẫn theo thị vệ phách lối tiến vào, lỗ mãng ngăn cản đại phu người ta đóng cửa. Đại phu suýt chút nữa bị bộ dạng phách lối của hắn dọa sợ, tưởng rằng con cháu quyền quý nhà nào tới cửa phá tiệm, đang hoảng sợ không thôi, lại bị Vệ Huyên kéo vào trong phòng nghỉ, lúc nghe được câu hỏi đầu tiên của hắn, đại phu trợn tròn mắt.
 
Vệ Huyên hỏi đại phu rất thành tâm nhưng lúc bị đại phu nhìn bằng con mắt kỳ dị thì lập tức nổi giận, trong mắt chứa sát khí nhìn ông một cái, rốt cuộc khiến cho đại phu kia lấy lại tinh thần, không còn dám nhìn lung tung.
 
Vừa nhìn vị công tử này biết ngay là thân phận tôn quý, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cô nương gia, nhưng mà ánh mắt quá đáng sợ, đại phu nhìn quen sinh lão bệnh tử rồi, cũng coi là gặp vô số người nhưng chưa từng thấy thiếu niên nào ở tuổi hắn có ánh mắt sát khí đẫm máu như hắn, đó là ánh mắt giết người lạnh lùng tàn nhẫn, không phải người hiền lành.
 
Thế là, sau đó đại phu trả lời hết tất cả các câu hỏi, rốt cuộc cũng khiến cho Vệ Huyên biết rõ kinh nguyệt của cô nương gia là chuyện gì, hai mắt lập tức sáng như sao trời.
 
Tuy A Uyển dạy một tiết sinh lý cho vệ Huyên, tiếc rằng chỉ nói một chút xíu, tất nhiên không nói kỹ lợi hại như đại phu bị dọa sợ này.
 
Hiểu rõ là chuyện gì xảy ra xong, Vệ Huyên nhớ tới sắc mặt tái nhợt của A Uyển, nàng nói vô cùng đau đớn, lòng lại xoắn lại, hỏi đại phu nên làm cái gì.
 
Đại phu tất nhiên giải thích kỹ vấn đề thân thể của A Uyển: "Vị cô nương kia chắc là có bệnh lạnh tử cung, nguyên nhân hình thành bệnh này có rất nhiều, phải xem tình huống của vị cô nương kia, nếu không phải là lớn lên bị bệnh mà là trởi sinh ốm yếu, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, nhưng có thể về sau việc sinh con sẽ bị ảnh hưởng một chút."
 
"Ảnh hưởng thế nào?" Vệ Huyên lại hỏi.
 
Đại phu thấy hắn truy hỏi, trong lòng cảm thấy hắn chắc chắn là cực kỳ quan tâm cô nương kia, mặc dù không biết cô nương kia là người thân hay người trong lòng hắn, không khỏi có chút thông cảm, bèn nói: "Tất nhiên là không dễ mang thai, nếu có thể mang thai cũng có khả năng không giữ nổi hoặc là khó sinh..."
 
Thấy sắc mặt hắn khó coi, đại phu lại vội nói: "Đương nhiên, lão già này chưa từng gặp cô nương kia, không thể phán đoán tình huống của cô nương ấy, có lẽ không nghiêm trọng như vậy, công tử không cần lo lắng."
 
Vệ Huyên nhìn ông một cái, chẳng nói thêm gì với ông, bảo Lộ Bình trả thù lao cho đại phu rồi quay về thôn trang trong đêm.
 
Rốt cuộc cũng tiễn được ôn thần đi, đại phu vội lau mồ hôi, vội chốt cửa lại, trong lòng lại không nhịn được than, buổi sáng hôm nay bị người ta mới đến xem sức khỏe cho một cô nương mới có kinh nguyệt, buổi tối lại bị một công tử xinh đẹp phú quý xông tới hỏi thăm, thực sự quá trùng hợp.
 
***
 
Hôm sau, A Uyển rời giường trễ hơn bình thường nửa canh giờ, sắc trời đã sáng rồi.
 
Đau đớn trong bụng đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn có hơi đau, phần bụng cũng hơi trướng, khiến cả người nàng mệt mỏi, không muốn làm gì cả.
 
"Tại sao không gọi ta dậy?" A Uyển thấy sắc trời sáng tỏ, nhịn không được nói.
 
Tạ ma ma và Thanh Nhã, Thanh Hoàn tiến tới hầu hạ nàng, Thanh Nhã trả lời: "Công chúa dặn dò, hiện tại thân thể Quận chúa khó chịu, cần phải nghỉ ngơi thêm, hôm nay không cần đi thỉnh an bọn họ."
 
Thanh Yên và Thanh Chi là nha hoàn lớn tuổi rồi, hai năm trước được Trưởng Công chúa Khang Nghi làm chủ thả ra hoặc để các nàng lựa chọn gã sai vặt trong phủ lập gia đình, Thanh Nhã và Thanh Hoàn bước lên thế chỗ của các nàng hầu hạ A Uyển, trở thành Đại nha hoàn trong phòng A Uyển.
 
Rửa mặt xong, có tiểu nha hoàn tới bẩm báo Thế tử Thụy vương tới.
 
A Uyển nghĩ tới phản ứng của Vệ Huyên hôm qua, nhịn không được vui vẻ, cảm thấy thân thể cũng không khó chịu quá. Tiểu bá vương kiêu ngạo như vậy, bên trong lại là thiếu niên ngây thơ cái gì cũng không hiểu, sự tương phản đáng yêu này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vui thích, những người phải nhượng bộ Vệ Huyên nhất định không tưởng tượng ra được tiểu bá vương người người sợ hãi trong kinh còn có một mặt ngây thơ đáng yêu như thế.
 
A Uyển rửa mặt xong thì ra phòng ngủ, Vệ Huyên đã ngồi trong sảnh đường chờ nàng rồi.
 
"Biểu đệ ăn sáng chưa?" A Uyển bám vào bàn ngồi xuống.
 
Vệ Huyên lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.
 
A Uyển biết chỉ cần hắn đến thôn trang, bình thường chưa ăn sáng đã đến tìm nàng, cho nên cũng không thấy lạ, bảo Tạ ma ma truyền lệnh.
 
Chẳng mấy chốc, đồ ăn sáng được bưng lên, trong phòng bếp hẳn là cũng nghe tin, biết Vệ Huyên tới, cho nên đặc biệt chuẩn bị các loại điểm tâm sáng, mà trước mặt A Uyển có thêm một cốc sữa dê có đường và táo đỏ.
 
Dùng xong bữa sáng, A Uyển lại về ổ của mình, Vệ Huyên ngồi ở bên cạnh, không dám làm phiền nàng, sợ nàng lại đau, nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng, A Uyển thấy vậy gần như nhịn không nổi phẫn nộ.
 

"Biểu đệ, đệ không cần như vậy, qua hôm nay là ta khỏe rồi, ta không yếu ớt đến thế." Mấy năm nay A Uyển tự thấy mình điều dưỡng thân thể rất tốt, có thể ăn, có thể uống, có thể chạy, có thể nhạy, so với bộ dạng gió thổi qua sẽ ngã trước kia, trạng thái khỏe mạnh này thật sự khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.
 
Sức khỏe tốt, tâm trạng khoáng đạt, tính tình luôn kiềm nén của A Uyển cũng hoạt bát hơn mấy phần, không còn trầm lặng giống như bà cụ nhỏ như khi còn bé.
 
Cho nên, ánh mắt lo lắng bây giờ của Vệ Huyên, vẻ mặt cho rằng nàng là thủy tinh dễ vỡ, thật sự khiến nàng không quen.
 
Vệ Huyên chỉ ồ một tiếng, kéo tay của nàng đặt trong lòng bàn tay, sau đó hạ quyết tâm, rất chân thành nói với nàng: "Biểu tỷ, về sau chúng ta không cần con cái, để Vệ Trác sinh mấy đứa, chúng ta nhận một đứa làm con thừa tự là được rồi."
 
A Uyển: "..."
 
= 口 =! 
 
Tên tiểu quỷ này rốt cuộc nghĩ gì vậy, vì sao bỗng chuyển tới chủ đề này? Dây thần kinh não của hắn bị chập sao?
 
Nếu A Uyển biết tối hôm qua hắn chạy thẳng tới trong trấn ngăn đại phu đóng cửa thì sẽ không thấy lạ với dây thần kinh não của hắn.
 
Vệ Huyên nói tiếp: "Ta sẽ dạy bảo Vệ Trác thật tốt, để nó không quá ngốc, tránh cho về sau sinh ra mấy đứa con ngu xuẩn, không phù hợp với lựa chọn của chúng ta. Đến lúc đó chọn một đứa thông minh nhất nhận làm con thừa tự là được rồi."
 
A Uyển: "..."
 
"Biểu tỷ, tỷ có chịu không?" Hắn nhìn nàng.
 
A Uyển nhịn không được vỗ trán, ậm ờ nói: "Chuyện này... để sau nói đi."
 
Vệ Huyên nhìn nàng một lát, chậm rãi gật đầu, chỉ là ánh mắt sâu thẳm khiến cho nàng có chút chịu không nổi.
 
Vệ Huyên mười bốn tuổi nhìn giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, phát dục tốt hơn bạn cùng trang lứa, cũng làm cho A Uyển nhận ra, hắn là thiếu niên rồi, không còn là tiểu tử mềm mại ngày nào nữa, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi, khiến nàng cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng cũng nhịn không được muốn mặc kệ tất cả, cảm thấy mình theo đi, để mẹ Công chúa đỡ phải làm khổ nàng, tiểu quỷ luôn nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt đáng sợ ngày xưa, hận không thể nuốt chửng nàng, khiến người ta thấy kinh hãi.
 
Chỉ là, trước lúc theo hắn, để nàng giãy giụa một chút đi, nàng vẫn không muốn từ bỏ trị liệu! 
 
Không muốn nói những lời này với hắn, A Uyển chuyển chủ đề, hỏi: "Sao đệ đến nơi này? Cúp học là không được đâu đó."
 
Vệ Huyên lùi về hướng bức tường đằng sau, hai chân thon dài bắt chéo, lười biếng nói: "Mấy ngày nữa ta phải rời kinh làm vài chuyện."
 
A Uyển sửng sốt một chút, nhìn hắn, mím môi hỏi một câu: "Nguy hiểm sao?"
 
Vệ Huyên không trả lời, lúc tim A Uyển nhảy lên thì nghe hắn cười nói: "Không sao cả, rất đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều đâu."
 
Thấy hắn cười, móng vuốt A Uyển có hơi ngứa, thế là giống như khi còn bé, bàn tay véo má hăn, véo mấy lần, nghiến răng nhỏ giọng nói: "Đệ mới bao tuổi chứ, vậy mà làm những chuyện này, chẳng lẽ triều đình chẳng còn ai sao?" Nói thế nào nàng cũng nhìn thiếu niên này lớn lên, mặc kệ có tình cảm gì với hắn, A Uyển đều không muốn thấy hắn gặp nguy hiểm gì.
 
Vệ Huyên ngoan ngoãn khom lưng để nàng véo, nói qua loa: "Thật ra cũng không có gì, có một vài việc, vị kia không thể tin những người khác, buộc phải tìm một người có thể tin tưởng lại dễ khống chế đi làm."
 
A Uyển không còn lời nào để nói.


 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi