SỦNG THÊ NHƯ LỆNH


 
Chương 93
Editor: Dom
 
Từ biệt Thái hậu, Vệ Huyên nhìn ánh nắng chói chang, vừa bước chân, liền quyết định rời Hoàng trang tới Tiểu Thanh Sơn.

 
Lúc về thì vội vàng, sau đó còn bị bệnh, bỏ lỡ cơ hội tặng quà cho A Uyển đầu tiên, giờ phải bù. Nghĩ đến bộ dạng của A Uyển lúc nhận được quà mình tặng, trong lòng liền hơi kích động, mong rằng A Uyển sẽ vui rồi có thể không kìm lòng hôn mình……
 
A Uyển: ==! Nằm mơ còn nhanh hơn đó!
 
Nhưng hắn còn chưa rời khỏi Hoàng trang, liền thấy Thái tử Vệ Diệp mặc lễ phục Thái tử màu vàng đi tới.
 
Tuy thời tiết nóng bức, nhưng từ nhỏ sức khỏe Thái tử đã không tốt, có bệnh cảm lạnh nên mặc quần áo kín mít vẫn không toát mồ hôi, thậm chí cả khuôn mặt cũng không thấy hề đỏ. Khác hẳn với Vệ Huyên từ nhỏ đã tập võ với sư phụ, dẫn tới khí huyết quá vượng.
 
Đi ra ngoài được một lúc, Vệ Huyên liền nóng đến mức lưng cũng toát mồ hôi, mặt cũng hơi đỏ, mà da của hắn trắng nên lại càng nổi bật, trông càng xinh đẹp.
 
“Huyên đệ!” 
 
Thái tử nhìn thấy Vệ Huyên, trông rất vui mừng, đi tới nói:
 

“Nghe nói gần đây đệ bị bệnh, bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
 
Vệ Huyên gật đầu với Thái tử, khóe miệng nhếch lên, cười nói: 
 
“Đa tạ Thái tử ca ca đã quan tâm, đương nhiên là tốt rồi.” 
 
Nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lại nói: 
 
“Đúng rồi, Thái tử ca ca, nghe nói hoàng tẩu có hỉ sự, đệ đệ ở đây để chúc mừng Thái tử ca ca.”
 
Nụ cười trên mặt Thái tử càng nhu hòa, ánh mắt cũng toát lên ý cười, trông anh tuấn bất phàm, hiển nhiên là rất mừng vì thê tử mang thai. Cho nên vì vui mừng, hắn đã kéo Vệ Huyên, nói: 
 
“Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, đi, cùng ta uống một chén.”
 
Vệ Huyên để mặc hắn kéo, nhưng lại nói: 
 
“Vậy chỉ uống một chén thôi, nếu uống nhiều hơn sẽ không tốt cho sức khỏe, hoàng tẩu sẽ giận.” 
 

Nữ nhân Mạnh Vân kia không giận thì thôi, một khi đã giận lên thì đúng thật là ác mộng.
 
Thái tử dễ tính cười đáp, trong lòng hắn thực sự rất vui, tiếc là thân phận của hắn đã định sẵn hắn không thể thân cận quá mức với các huynh đệ, cũng không thể tin tưởng. Cho nên trừ Vệ Huyên ra, lúc vui, thật sự không có ai có thể uống với hắn một ly, nói mấy câu. Mà Vệ Huyên có thể được hắn coi là người một nhà, cũng vì biểu hiện của Vệ Huyên mấy năm nay, Thái tử và hắn đã đạt được thỏa thuận gì đó, tuy không nói ra, nhưng trong lòng hai người lại ngầm hiểu.
 
Đây là một sự ăn ý ngầm.
 
Theo quan điểm của Vệ Huyên, trừ việc sức khỏe Thái tử hơi yếu ra, còn những phương diện khác thì thật sự có thể nói là một trữ quân hoàn mỹ, đặc biệt là về mặt phẩm đức, tuyệt đối là đạt chuẩn, khá hơn nhiều so với các Hoàng tử khác. Để Thái tử đăng cơ thì càng có lợi cho hắn hơn là để các Hoàng tử khác đăng cơ. Cho nên ngay từ đầu hắn đã chọn âm thầm ủng hộ Thái tử, kiếp này cần phải để Thái tử bình an đăng cơ.
 
Và qua nhiều năm hắn tiếp xúc với Thái tử, giữa hai người đã dần hình thành sự ăn ý nào đó, chưa từng nói rõ với nhau, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.
 
Vệ Huyên đột nhiên cười rộ lên, nói với Thái tử: 
 
“Thái tử ca ca, hy vọng cái thai của hoàng tẩu sẽ là tiểu hoàng tôn, Thái tử ca ca cần phải cố gắng một chút nha!”
 
Thái tử bị hắn làm cho dở khóc dở cười, nam nữ là do trời ban, sao hắn cố gắng được chứ? Nhưng Vệ Huyên nói cũng đúng, Thái tử thật sự hy vọng cái thai là nam hài, đặc biệt là Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử đều chưa sinh nhi tử, nếu Mạnh Vân sinh hạ nam hài thì đứa bé sẽ là hoàng trưởng tôn, có ý nghĩa rất quan trọng với Thái tử.
 
Hơn nữa, năm nay Ngũ Hoàng tử cũng muốn tuyển phi, Thái tử càng phải thận trọng.
 
Hai người nói đùa một lúc thì cũng đã tới rồi cung điện của Thái tử.
 
Thái tử phi Mạnh Vân biết tin, đắp cung nữ tay đi ra nghênh đón.
 
Giây phút nhìn thấy nàng, biểu cảm trên mặt Thái Tử liền cứng lại —— Vệ Huyên nhìn ra được, sau đó liền thấy Thái Tử tiến lên vài bước, cẩn thận đỡ Mạnh Vân, coi nàng như vật mỏng manh dễ vỡ. Nhưng Vệ Huyên có thể hiểu cho cảm giác của Thái Tử, rất vất vả mới mang thai hài tử, Thái tử lo Mạnh Vân sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Nghĩ vậy, Vệ Huyên hơi nheo mắt, nhìn lướt qua thị vệ, thái giám xung quanh, cười chào hỏi Mạnh Vân với.
 
Mạnh Vân phản ứng rất lạnh nhạt, nhưng về phần lễ nghĩa thì không có chỗ chê, chứ đừng nói tới mọi người trong hậu cung đã quen với Thái tử thi trời sinh mặt lạnh rồi. Nhưng về phần lễ nghĩa của nàng không có chỗ nào để chê, ngay cả Vệ Huyên, cũng không thể bới lông tìm vết, nên càng cảm thấy nữ nhân này khủng bố.
 
Đó là kiểu người biết rõ bộ dạng của nàng đã chọc tức mình, nhưng lại không thể tìm cớ để xử lý nàng, ngược lại còn bị nàng làm cho mình nghẹn muốn chết.
 
“Hôm nay đã quấy rầy rồi, bây giờ thân thể hoàng tẩu đã khác, cần phải cẩn thận hơn.” 
 
Vệ Huyên cười nói, ánh mắt nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Mạnh Vân, đây chính là cái bụng vô cùng quý giá đó, khác hẳn với kiếp đời, không biết có thể may mắn sinh hạ hoàng trưởng tôn không.
 
Kiếp trước hoàng trưởng tôn là do Tam Hoàng tử phi Mạc Như sinh ra, đến cuối năm, thì có thể chẩn đoán được tin Mạc Như có thai.
 
Mạnh Vân lạnh lùng gật đầu, nói: 
 
“Huyên đệ tới đây không phải quấy rầy, nhưng mà không cho phép uống rượu, nếu không bổn cung sẽ nói với Thọ An.”
 
Vệ Huyên: “……”
 
Mạnh Vân cảnh cáo xong thì dẫn một đám cung nhân thong thả rời đi, rất nhanh sau đó liền thấy nàng cho người chuẩn bị rượu ngon, đồ nhắm, khiến Vệ Huyên và Thái Tử nhất thời không biết nói gì.
 
Thái tử ho khan, nói: 
 
“Huyên đệ đừng trách, thái y nói phụ nhân sau khi có thai, tính tình sẽ hơi kì quái.”
 
Vệ Huyên thâm trầm gật đầu.
 
Vệ Huyên ở chỗ Thái tử cũng không lâu, lại không thể uống rượu, liền lấy trà thay rượu, hai người ngồi nói chuyện một hồi, nói được một lúc thì Vệ Huyên liền cáo từ rời đi.
 
Sau khi tiễn Vệ Huyên rời đi, Thái tử cũng về tẩm cung, liền thấy Mạnh Vân đang xoay vòng vòng trong điện, cũng xoay vòng trái tim Thái Tử. Mới làm cha, bây giờ Thái tử xem Mạnh Vân như con ngươi, chỉ thiếu nâng trong lòng bàn tay thôi, tiếc là Mạnh Vân cũng không có cảm giác gì nhiều, nên làm gì thì làm đó, đôi khi lại làm mình làm mẩy, trực tiếp lật mặt không thèm quan tâm.
 
Từ khi còn chưa chắc chắn mang thai, tính tình Mạnh Vân đã trở nên tệ rồi, đương nhiên bây giờ còn tệ hơn nữa, đôi khi nửa đêm còn bực bội. Nhưng Thái tử cũng không để ý, hơn nữa hắn thấy, cho dù người khác đều cảm thấy Mạnh Vân bực bội vô cớ, tính tình kỳ quái, nhưng hắn lại cảm thấy thú vị.
 
Thú vui này đã được hình thành từ nhỏ, khi mọi người đều tránh xa vì thân phận trữ quân và thân thể ốm yếu của hắn, khi cô bé Mạnh Vân lần đầu tiên kéo hắn đi xem con kiến chuyển nhà, Thái tử đã rất giác chú ý tới nàng. Sau khi đã trở thành thói quen, người khác có nói gì, cũng không thể lay chuyển tín niệm trong lòng hắn.
 
Mạnh Vân với Thái Tử mà nói, là một kiểu tín niệm.
 
Thấy Mạnh Vân xoay vòng vòng, Thái tử lập tức đi qua đỡ nàng, cùng nàng xoay vòng.
 
Vì thế, các cung nhân chỉ có thể yên lặng nhìn đôi phu thê tôn quý này xoay vòng vòng trong điện, hành động này đúng là rất ngốc, nhưng không ai dám nói ra, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
 
“Biểu ca, Huyên đệ đi rồi à?” 
 
Mạnh Vân hỏi.
 
“Ừ, hắn nói muốn đi tìm Thọ An.” 
 
Thái tử cười nói, “Trông dáng vẻ đó của hắn, đúng là không chờ nổi nữa.” 
 
Tâm ý của Vệ Huyên với A Uyển, dường như Thái tử cũng hiểu được.
 
Mạnh Vân gật đầu, sau đó nói: 
 
“Sang năm Thọ An tới tuổi cập kê rồi, đến lúc đó chắc là sẽ xuất giá.”
 
Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, “Chắc là không thể đâu, cô mẫu Khang Nghi sẽ không để Thọ An xuất giá quá sớm đâu, chắc là sẽ giống nương nàng, muốn giữ đến 17 tuổi.” 

 
Thái tử rất hy vọng Trưởng Công chúa Khang Nghi giữ A Uyển lại đến 17 tuổi, nếu không trong lòng hắn sẽ hơi bất công.
 
“Vậy cũng chưa chắc.”
 
Nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi nàng, nụ cười hiếm thấy khiến trái tim Thái tử khẽ rung động, hỏi: 
 
“A Vân biết gì à?”
 
“Hôm qua lúc nương ta tới có nói với ta, mấy hôm trước Huyên đệ bị bệnh, dì đã đưa Thọ An đi biệt trang phủ Thụy vương thăm, Thụy vương cữu cữu liền nói sau khi Thọ An cập kê sẽ cưới vào cửa. Tuy dì từ chối, nhưng chàng biết tính Thụy Vương cữu cữu rồi mà, chuyện ông ấy muốn làm, rất ít người có thể từ chối, chỉ sợ cuối cùng dì sẽ đồng ý.”
 
Mạnh Vân nói rất bình thản, Thái tử lập tức hiểu ra, nghĩ đến mấy hành động lưu manh ngẫu nhiên của Thụy Vương, có lẽ cuối cùng ông sẽ thực hiện được.
 
Hai vợ chồng vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, không khí vô cùng hòa hợp, nói về Vệ Huyên xong, lại nhanh chóng chuyển đề tài.
 
“Phụ hoàng sắp tuyển Hoàng tử phi cho Ngũ hoàng đệ, biểu ca có biết phụ hoàng định chọn cô nương nhà ai không?” 
 
Mạnh Vân thản nhiên hỏi, ánh mắt lại hơi lạnh lẽo.
 
Thái tử cũng thu lại nụ cười, “Phụ hoàng vẫn chưa nói, chỗ mẫu có tin gì không?”
 
Mạnh Vân mới mang thai hai tháng, theo lời dặn của thái y, phụ nhân mang thai cần phải dưỡng thai trong ba tháng đầu, tuy thân thể Mạnh Vân khỏe mạnh, nhưng hoàng gia vô cùng coi trọng hài tử trong bụng nàng, Thái hậu và Hoàng hậu liền miễn thỉnh an, để nàng được ba tháng rồi tính sau. Tuy Mạnh Vân không ra ngoài, nhưng không ngăn được người khác tới thăm nàng, đặc biệt là Hoàng hậu sốt ruột mong chờ tôn tử, có cơ hội thì sẽ tới đây thăm, thậm chí còn không cảm thấy mình thường xuyên tới chỗ con dâu sẽ bị các phi tần hậu cung cười nhạo.
 
Hoàng hậu làm việc không để ý gì, mọi người cũng quen rồi. Trước kia là vì thích ghen tuông, liền bị Văn Đức Đế không thích lắm, bây giờ biết mình sắp có tôn tử, Hoàng đế gì đó đã sớm bị bà vứt ra sau đầu, toàn tâm toàn ý trông ngóng hài tử trong bụng con dâu. Hành động vứt bỏ Hoàng đế này của Hoàng hậu, tuy vì mong ngóng tôn tử, nhưng mấy năm nay được Mạnh Vân chỉ điểm, mỗi khi huynh muội Thái Tử thấy tình hình lúc Mạnh Vân ở chung với Hoàng hậu thì đều không nói nên lời.
 
Bởi vì Hoàng hậu thường tới chỗ này, tuy Mạnh Vân không ra ngoài, nhưng cũng biết chuyện bên ngoài.
 
“Hình như Trịnh Quý phi khá thích cô nương phủ Định Viễn Hầu, nhưng nghe ý của phụ hoàng thì muốn chọn trong triều thần.” 
 
Mạnh Vân nói đúng sự thật.
 
Nghe nàng nói, đại não Thái tử bắt đầu nảy số, kể cả lúc Mạnh Vân xoay vòng vòng chán rồi, kéo tay hắn về phòng mà cũng không chú ý tới, còn cung nhân chú ý tới thì đương nhiên không dám nhắc hắn.
 
*****
 
Cuối tháng Bảy, đại đội của Hoàng đế rốt cuộc cũng hồi kinh.
 
Trước khi Hoàng đế hồi kinh, rốt cuộc cũng chọn được Tam Hoàng tử phi, đó là cháu gái Công Bộ Thượng Thư —— Hà Thượng thư.
 
Lúc Vệ Huyên nghe được tin này, cũng không bất ngờ, nhìn về phía hướng hoàng trang, ánh mắt sâu thẳm.
 
Càng tiếp cận vị Đế vương kia, hắn càng thấy rõ thủ đoạn của ông ta, còn có cách khống chế của Đế vương, mặc kệ là triều đình hay hậu cung, ông ta đều có thủ đoạn để cân bằng, khống chế tất cả trong tay, sẽ không nghiêng về phía có lợi cho bên nào.
 
Đây mới là một Đế vương đủ tư cách, lại có vẻ đáng sợ hơn!
 
Đối với việc này, trong lòng Vệ Huyên cũng không biết diễn tả sao, chẳng qua khiến hắn một lần nữa ý thức được, cái gọi là sự sủng ái của Đế vương, thật ra là hắn tự cho là đúng, không nhìn thấu thôi. Cho nên kiếp này hắn đã sớm chọn con đường này, tuy sẽ vất vả một chút, nhưng có thể tốt hơn, như thế cũng đủ rồi.
 
Sau khi Thụy vương nghe người được chọn làm Tam Hoàng tử phi, cũng im lặng, không khỏi nhìn về phía vẻ mặt trưởng tử lạnh lùng hờ hững, khuôn mặt giống hệt người vợ đã mất của mình, đâu còn dáng vẻ bất hảo khiến người ta hận không thể tẩn cho một trận ngày thường? Đó là kiểu lạnh lùng trầm mặc, về sau lý trí hiểu ra, cảm xúc này xuất hiện trên khuôn mặt vẫn còn trẻ con kia, có vẻ không hợp, lạnh lùng mà sắc bén.
 
Điều này khiến ông đột nhiên ý thức được, nhi tử đã trưởng thành, hơn nữa không đi con đường mà ông hy vọng, mà chọn trực tiếp đối mặt, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ tan xương nát thịt!
 
Thụy vương thở dài, vỗ vai trưởng tử, đột nhiên phát hiện hắn đã là một thiếu niên, một hai năm nữa, hắn sẽ cao như mình, sẽ không còn là hài tử mà ông có thể dễ dàng bế lên như lúc còn nhỏ nữa.
 
“Vi phụ đã từng hy vọng con có thể bình an như thế cả đời, đừng cuốn vào những chuyện trong triều đình, tiếc là……”
 
Vệ Huyên nhìn ông, “Không có gì là không tốt, ít nhất là con thích vậy hơn.” 
 
Ngay từ đầu quyền chủ đạo đã nằm trong tay mình, tốt hơn kiếp trước, chờ đến khi xảy ra chuyện rồi, bị người ta ép tới biên cảnh giữ mạng —— tuy cuối cùng vẫn không thể giữ mạng.
 
“Hy vọng con đừng hối hận.”
 
“Con sẽ không hối hận!”
 
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai cha con thì không nhiều lời nữa, sau đó Thụy Vương cũng tùy giá trở về kinh thành. Đương nhiên Vệ Huyên chọn ở lại, hơn nữa còn rất vui sướng cho người đóng gói hành lý tới thôn trang Tiểu Thanh Sơn làm khách.
 
*****
 
Hoàng đế dẫn theo đại đội đi rồi, vùng hoàng trang lại thanh tịnh, Tiểu Thanh Sơn gần đó cũng trở nên an bình.
 
Nhưng A Uyển vẫn ở lại Tiểu Thanh Sơn với cha mẹ, cuộc sống thường ngày cũng không thay đổi quá nhiều.
 
Mạnh Hân cũng ở lại Tiểu Thanh Sơn giống Vệ Huyên. Hơn nữa điều khiến Vệ Huyên ghen tị chính là, lúc Mạnh Hân ở lại Tiểu Thanh Sơn lại được cùng chung chăn gối với A Uyển, điều này làm hắn ghen đến đỏ mắt, trong lòng suy tính, có nên đóng gói Mạnh Hân đưa nàng cho tướng công tương lai trước không.
 
“A Uyển, nghe nói mấy hôm trước Nhị tỷ tỷ xử lý mấy cái cung nữ Đông Cung.” 
 
Mạnh Hân cắn hạt dưa biên nói chuyện bát quái với A Uyển, mà bát quái lần này là về Mạnh Vân, “Bên ngoài có rất nhiều người nói Nhị tỷ tỷ ghen tuông thành tính, xử lý mấy cung nữ được Hoàng hậu chọn lựa kĩ lưỡng từ phủ Nội vụ, đặc biệt đưa tới Đông Cung hầu hạ Thái Tử điện hạ.Việc Nhị tỷ tỷ làm, rõ ràng là đánh vào mặt Hoàng Hậu, nói Nhị tỷ tỷ vô lý.”
 
A Uyển nghe vậy thì nhíu mày, “Ai nói vậy?”
 

“Rất nhiều người đều nói như vậy, ngươi tin không?” 
 
Mạnh Hân nghiêng đầu nhìn nàng.
 
 “Không tin!” 
 
A Uyển rất dứt khoát, “Nhị biểu tỷ là người thế nào chứ? Sao có thể mạo muội xử lý cung nhân? Chắc chắn các nàng ấy đã phạm sai lầm.” 
 
Tính tình Mạnh Vân kỳ quái, nhưng làm việc lại rất có nguyên tắc, cho dù nàng muốn ép Thái tử không để hắn lâm hạnh cung nhân, cũng sẽ có cách để hắn không mắc sai lầm, sẽ không làm chuyện để người ta chỉ trích.
 
Cho nên, chỉ có một lời giải thích duy nhất, những cung nhân đó tay chân không sạch sẽ, sợ là có người gài vào, sau khi Mạnh Vân mang thai tâm trạng không tốt, cho nên cũng xử lý không chút lưu tình, dù sao cũng không có ai dám quang minh chính đại nói nàng, cùng lắm chỉ nói sau lưng.
 
“Ta cũng không tin, ta cảm thấy ……” 
 
Mạnh Hân lén nói, “Nhất định là có người khác gài gián điệp vào Đông Cung, muốn hại hài tử trong bụng Nhị tỷ tỷ đó.”
 
A Uyển khựng lại, thấy nàng chớp mắt, vẻ mặt trông rất hồn nhiên nhưng lại có thể nói ra mấy lời như vậy, khiến A Uyển ý thức được, Mạnh Hân cũng không phải nữ nhi không hiểu sự đời.
 
Nghĩ vậy, A Uyển đưa tay xoa đầu nàng, “Đừng để ý tới lời đồn bên ngoài, dù sao cũng sẽ qua nhanh thôi.”
 
“Nhưng ta cảm thấy tức, còn dám nói Nhị tỷ tỷ như vậy.” 
 
Mạnh Hân bĩu môi nói, “Chờ ta điều tra ra là nói mấy lời này, để ta dạy dỗ bọn họ một trận!”
 
A Uyển cười, không hùa theo nàng.
 
Nói chuyện một hồi, Mạnh Hân lại hỏi: 
 
“Đúng rồi, A Uyển, khi nào mọi người hồi kinh? Sang năm chúng ta đã cập kê rồi, Huyên biểu ca cũng đến lễ vấn tóc, chỉ sợ không thể giống như bây giờ, gần đây nương ta quản ta rất chặt, bắt đầu để ta đi theo học quản gia rồi.” 
 
Nói rồi, nàng thở dài, gãi mặt, lần đầu tiên phát hiện trưởng thành thật nhiều phiền não.
 
A Uyển lại sờ đầu nàng, so với tiểu cô nương phiền não, tâm hồn nàng cũng lớn tuổi hơn, nhưng thật ra có thể chấp nhận những an bài này, cũng không thấy gì.
 
Đang nghĩ ngợi, liền nghe nha hoàn tới báo, Vệ Huyên tới.
 
Mạnh Hân đang xuân thương thu buồn, sau khi nghe xong lập tức nhảy dựng lên, nói với A Uyển:
 
 “Ta ra sân hái chút hoa quế làm bánh hoa quế, các ngươi cứ tùy ý.” 
 
Chạy nhanh đi, nếu để đại ma vương thấy nàng ở đây, chỉ sợ lại bị hắn uy hiếp.
 
A Uyển cạn lời nhìn tiểu cô nương cầm váy chạy đi như thỏ, tuy trong lòng muốn giữ nàng lại, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng sợ của nàng, đành phải từ bỏ.
 
Thật ra, nàng cũng không muốn đối mặt với người nào đó giống nàng ấy.
 
Trong lòng nghĩ vậy thì đã thấy một thiếu niên mặc cẩm y màu đỏ sẫm vén rèm tiến vào, đôi mắt đen thâm trầm khóa chặt nàng, ánh mắt khiến nàng muốn chạy trốn, khiến nàng suýt chút nữa cho rằng mình là mỹ vị, làm hắn hận không thể lao đến cắn một miếng.
 
Đương nhiên, lý do nàng không chạy là vì người nào đó vẫn còn kiêng dè, ánh mắt lộ liễu nhưng động tác vẫn giữ lễ.
 
Vệ Huyên ngồi bên cạnh A Uyển, thừa lúc nha hoàn không chú ý tới thì giữ chặt tay nàng, hỏi: 
 
“Biểu tỷ, khi nào mọi người hồi kinh?”
 
“Năm sau sẽ hồi kinh.” 
 
A Uyển tùy ý đáp.
 
Vệ Huyên à một tiếng, nhìn chằm chằm mặt nàng, im lặng một lúc, hỏi:
 
 “Nàng thích quà cập kê gì?”
 
A Uyển: “……”
 
Tên tiểu tử này sẽ không cho rằng nàng cập kê rồi sẽ gả cho hắn chứ? Nằm mơ đi!
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi