SỦNG THÊ - YẾN REI

Nhạn Châu.

Trước mắt đã là tháng 10, Nhạn Châu đã dần dần lạnh, giờ này năm ngoái, các bá tánh không phải vì sống qua mùa đông mà lo, thì cũng là cảnh giác người Bắc Địch đánh tới, chuẩn bị cho chiến sự. Mùa thu Nhạn Châu năm nay, lại náo nhiệt khác năm trước.

Mùa thu là mùa thu hoạch, tuy nói đất đai cằn cỗi, mùa xuân năm nay lại gặp tuyết tai, thu hoạch vụ thu ít hơn năm trước, nhưng các bá tánh lại không lo chút nào. Đầu tiên là Bắc Chiến Vương Công Chúa miễn thu thuế năm nay, rồi bốn phía chinh công đào kênh làm mương, đến bá tánh không chỉ có đồ ăn, còn có tiền công. Từ mùa hè đến mùa thu, bắt đầu làm việc tích góp đồ ăn và tiền công cũng đủ cho các bá tánh vượt qua mùa đông năm nay, tính thêm lương thực thu hoạch mùa thu, năm nay có thể là một năm sống rất náo nhiệt.

Hơn nữa đã đẩy lui Bắc Địch, thành Nhạn Châu hân hoan náo nhiệt một mảnh.

Trong phủ tướng quân, An Trường Kha ưỡn bụng, vẫn siêng năng mà xem công văn An Thi đưa tới.

Vào trung tuần tháng 9 bụng nàng bắt đầu to lên, tới tháng 10, bụng càng lúc càng lớn, xiêm y không che lấp được, liền cứ cáo ốm không ra, an tâm tĩnh dưỡng trong phủ.

Hạ nhân trong phủ cũng đã sàng chọn một lần, có thể lưu lại đều kín miệng trung thành còn ký tử khế, hạ nhân còn lại đều phái đến ngoại viện làm việc. Hồ Thị Phi và Dư Tiêu được đưa vào phủ, đã bắt đầu chuẩn bị đến khi nàng sinh.

Tin bệnh vừa mới truyền ra, đám người Tề Nguy cùng chư vị đại nhân quan thự đều tới cửa vấn an, Tiêu Chỉ Quân lấy lý do sinh bệnh cần tĩnh dưỡng cự tuyệt tất cả ngoài cửa. Chỉ là nhiều sự vụ ở quan thự Nhạn Châu cùng tác phường ban đầu đều do An Trường Kha xử lý, hiện giờ thiếu nàng, có chút như rắn mất đầu. Chư vị đại nhân với chủ sự tác phường tới cửa cầu kiến xin quyết định của An Trường Kha mấy phen, Tiêu Chỉ Quân nghĩ muốn cản, An Trường Kha lại ở trong phủ cũng phiền, cách bình phong nghị sự với mọi người, bắt đầu bảo An Thi đem công văn cần xử lý đưa đến phủ.

Khi Tiêu Chỉ Quân biết được mặt liền đen, nhưng không dám không cho nàng xem, cuối cùng hai người đều thối lui một bước, mỗi ngày cho phép An Trường Kha xử lý công vụ một canh giờ.

An Trường Kha phê công văn xong, mới vừa gác bút, liền thấy cửa thư phòng bị đẩy ra. Tiêu Chỉ Quân sải bước tiến vào, nói: "Đến giờ rồi."

Liếc đồng hồ cát một cái, An Trường Kha nhỏ giọng nói thầm: "Công Chúa còn chuẩn hơn đồng hồ nữa."

Tiêu Chỉ Quân giả vờ như không nghe thấy, thu dọn công văn mở ra trước mắt nàng, bảo An Thi đưa đến quan thự. Liền dắt nàng ra ngoài: "Đi hai vòng trước, bữa tối chuẩn bị canh sữa bò, ăn nhiều một chút."

Hai người nắm tay, xuyên qua hành lang gấp khúc, đến hoa viên phía sau.


Hoa viên đã sớm được sửa chữa một lần, núi giả nước chảy đình đài lầu các không thiếu một cái, so với lúc An Trường Kha vừa tới tráng lệ hơn nhiều. Từ khi bụng An Trường Kha to ra, trước bữa tối Tiêu Chỉ Quân đều phải cùng nàng đi tới nơi này một chút.

Đi dạo hai vòng trong vườn, hoạt động gân cốt, mới về chính phòng dùng cơm.

Đồ ăn cũng tỉ mỉ chuẩn bị, đầu bếp quân doanh điều tới đã đổi thành đầu bếp ở Nghiệp Kinh đặc biệt mời tới, tinh xảo ngon miệng hơn. Chén đĩa bày đầy bàn, mỗi loại không quá hai ba phần.

Bây giờ lượng ăn uống của An Trường Kha cũng dần dần nhỏ, tuy nhìn người vẫn mượt mà không ít, nhưng mỗi khi Tiêu Chỉ Quân thấy cái bụng nàng nhô ra, liền sợ nàng ăn ít, bảo đầu bếp đổi thức ăn dỗ nàng ăn nhiều chút.

Mỗi khi ăn cơm nàng nhìn Tiêu Chỉ Quân như gặp đại địch hận không thể ăn thay nàng, An Trường Kha chỉ có thể yên lặng thở dài.

Ban đầu bụng nàng chưa lớn còn tốt, Tiêu Chỉ Quân còn tính trầm ổn. Chỉ là từ lúc bụng nàng dần lộ ra, người này  bắt đầu rối loạn.

Đưa toàn bộ công vụ chuyển đến phủ xử lý không nói, một ngày ba bữa hận không thể đếm cơm đút nàng ăn. Ăn ngon quá sợ thai nhi lớn bất thường. Ăn ít quá lại lo nàng có nơi nào không thoải mái.

An Trường Kha cảm thấy so sánh mình với nàng, Tiêu Chỉ Quân mới giống người mang thai đó, suốt ngày không có lúc nào yên ổn.

Hôm nay ăn cơm, Tiêu Chỉ Quân lại phá lệ trầm mặc, An Trường Kha an nhàn ăn xong một bữa, mới ý thức được hôm nay nàng trầm mặc đến không thích hợp. Buông đũa, cầm khăn tay An Thi đưa lau khô tay, An Trường Kha nghi hoặc mà nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chỉ Quân im lặng một lát, mới lấy công văn giấu trong tay áo đưa nàng xem. An Trường Kha nghi hoặc mà nhận. Đợi xem xong, biểu tình liền lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Thái tử chọc tổ ong vò vẽ, hiện tại lại bảo người đi thu dọn cục diện rối rắm."

Thế cục phía nam vốn nằm trong dự đoán của Tiêu Chỉ Quân, chỉ là không ngờ sẽ bùng nổ nhanh chóng như thế, dựa theo dự đoán của nàng, ít nhất phải chờ tới khi An Trường Kha sinh xong, phía nam mới hoàn toàn loạn, An Khánh Đế rối rắm một phen sẽ lệnh nàng đi bình loạn. Chỉ là Thái tử tự đại ngu xuẩn hơn nàng tưởng tượng, mấy thủ tướng cũng không chịu nổi một kích như nàng dự tính, vậy mà đều sắp bị lưu dân giết đến cửa nhà.

Mâu thuẫn trở nên gay gắt, thời gian nàng đi bình loạn sớm hơn.

Hiện tại An Trường Kha đã có thai 6 tháng, dựa theo ghi lại trong bút ký, vị nam tử ẩn danh sinh sớm hơn nữ tử bình thường khoảng 2 tháng, An Trường Kha chắc cũng giống với nam tử kia chỉ cần 8 tháng, dự tính ngày sinh vào tháng 12.


Hiện giờ cách ngày sinh còn hai tháng, Tiêu Chỉ Quân lại phải lao tới phía nam bình loạn, vạn nhất nàng không thể về kịp......

Nàng không nói lo lắng, An Trường Kha lại hiểu.

"Khi nào người khởi hành?"

"Sáng sớm ngày mai."

An Trường Kha gật đầu, nói: "Hôm nay ta giúp người thu dọn hành trang."

"Không cần thu dọn." Tiêu Chỉ Quân nắm lấy tay nàng, ánh mắt lưu luyến, môi giật giật, tựa muốn nói gì lại không biết nên mở miệng thế nào, thật lâu sau mới ôm chặt nàng, thở dài nói một câu xin lỗi.

Lấy thân dị tộc mang thai, vốn đã vất vả, lại không biết rõ nàng có nguy hiểm gì khi sinh không. Sắp sinh càng như đi dạo quỷ môn quan một chuyến, mà không biết đến lúc đó Tiêu Chỉ Quân nàng có thể gấp gáp trở về bên cạnh nàng không.

An Trường Kha chạm lên mu bàn tay nàng, ngón tay đan vào tay nàng, cười nói: "Không phải lần đầu xuất chinh, ta ở nhà chờ người."

Nếu đặt vào trước đây, nàng tất thấp thỏm bất an. Nhưng hiện giờ nàng đã sớm không phải thứ nữ nhút nhát vô dụng. Nàng có thể xử lý sự vụ Nhạn Châu gọn gàng, cũng có thể làm tướng quân của nàng xuất chinh không lo lắng. Hiện giờ, nàng đã không sợ.

Nàng  tin Tiêu Chỉ Quân có thể bình ổn phía nam, nàng cũng tin bản thân có thể bảo vệ tốt gia môn, chờ Tiêu Chỉ Quân chiến thắng trở về.

Nàng nắm tay nữ nhân trước mặt, đặt lên bụng mình, chậm rãi nói: "Con rất ngoan, sẽ không làm khổ ta. Chờ người bình ổn châu quận phía nam, chúng ta sẽ đến phía nam xem xem." Trong mắt nàng hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Ta chưa từng tới phía nam."

Tiêu Chỉ Quân vốn có chút nôn nóng, trong tiếng nói ôn hòa của nàng trở nên bình tĩnh. Nàng vùi đầu vào cổ An Trường Kha hít một hơi thật sâu, lại nghiêm túc xoa bụng nàng, nói: "Được, chờ ta bình ổn phía nam, đưa nàng đi chơi."


Đêm nay, hai người ôm nhau ngủ. Bụng An Trường Kha lớn, chỉ có thể nằm nghiêng. Tiêu Chỉ Quân để nàng gối lên cánh tay mình, một tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

An Trường Kha buồn ngủ, lúc này đã ngủ sâu. Tiêu Chỉ Quân lại không ngủ được, nhìn nàng suốt một đêm, cho đến khi chân trời hiện ra một tia nắng, mới nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, tay chân nhẹ nhàng mà đứng dậy rời đi.

An Thi nghe thấy động tĩnh tới xem xét, bị Tiêu Chỉ Quân ra dấu im tiếng, lại lui về.

Tiêu Chỉ Quân không có hành lý gì phải thu dọn, rửa mặt rồi thay xiêm y, liền lặng yên mà giục ngựa đến quân doanh. Hai vạn đại quân đã chờ xuất phát, Tiêu Chỉ Quân giơ ô kim thương, các tướng sĩ cùng hô lên một tiếng, cờ chữ "Quân" phấp phới, giục ngựa đến hướng nam.

***

Ba châu phía nam lâm vào náo động, trong đó tình thế Nguyễn Châu nguy cấp nhất. Khánh Châu Ung Châu đều đã thất thủ, cường hào tự dựng quân hộ vệ ngang vai ngang vế quân khởi nghĩa, mỗi bên chiếm nửa. Cường hào tập kết một chỗ, binh lực cũng không thể khinh thường, lưu dân nhất thời không bắt được cường hào Khánh Châu Ung Châu, liền chuyển mắt đến Nguyễn Châu.

Nguyễn Châu bảo vệ quanh Nghiệp Kinh, nhưng sớm có phòng bị, tốt xấu chặn vài lần tiến công của quân khởi nghĩa, chưa bị công hãm. Nhưng lưu dân giết đỏ cả mắt rồi, chiến lực không dễ khinh thường, nếu không cứu viện, chỉ sợ quân coi giữ cũng không ngăn cản được lâu.

Chỉ ý của An Khánh Đế vốn là bảo Tiêu Chỉ Quân gấp rút tiếp viện Nguyễn Châu trước, lại bình Ung Châu và Khánh Châu. Nhưng mà Tiêu Chỉ Quân không tính nghe An Khánh Đế, loạn cục thế này, là cơ hội nàng chờ đợi đã lâu.

Nàng mang hai vạn đại quân, xuất phát từ Nhạn Châu, đi qua Túc Châu, Vũ Châu, thẳng đến Khánh Châu. Dân loạn bắt đầu từ Khánh Châu, mà Khánh Châu là châu giàu nhất sung túc nhất trong ba châu. Ngay từ đầu bị lưu dân giết cho trở tay không kịp, cường hào Khánh Châu phản ứng lại, lập tức gây dựng quân hộ vệ, bắt đầu đối kháng quân khởi nghĩa. Dù sao quân khởi nghĩa chỉ là một đám ô hợp, toàn dựa thân máu thịt chất đống thắng lợi. Nhưng những cường hào lại không thiếu tiền không thiếu lương, sau khi chiêu mộ binh mã, vì trả thù, bắt đầu giết chóc bình dân bá tánh khắp nơi, đánh toàn bộ bá tánh bình thường chưa tham dự khởi nghĩa thành loạn đảng.

Tiêu Chỉ Quân đến, muốn giải quyết cường hào địa chủ ăn thịt quê nhà trước. Nói đến cùng, cường hào địa chủ nắm giữ đồng ruộng, áp bức bình dân, dân loạn do họ dựng lên, không giết không đủ để bình ổn căm phẫn của dân. Vả lại, những năm gần đây cường hào địa chủ thôn tính đất đai, không giảm uy phong của chúng trước, giết gà dọa khỉ. Bọn chúng sẽ không dễ dàng cắt thịt.

Đại quân ngày đêm đuổi tới Khánh Châu, gặp được đầu tiên là quân coi giữ Khánh Châu. Khánh Châu do Du Kỵ tướng quân Tả Khâu quản lý, nhưng lúc này những quân coi giữ lại uể oải ỉu xìu mà đóng quân ở ngoài thành, cửa thành Khánh Châu đóng chặt.

Tiêu Chỉ Quân sai người tiến đến dưới thành truyền lệnh, bảo thủ vệ mở cửa thành, gọi liên tiếp mấy tiếng, lại không ai tới trả lời. Nhưng Tả Khâu nghe tin liền vội vàng mặc khôi giáp tới đón, nói: "Hiện giờ cửa thành Khánh Châu bị quân hộ vệ cùng lưu dân cầm giữ, bốn cửa thành mỗi bên chiếm hai. Bất luận bên nào cũng sẽ không mở cửa cho chúng ta."

Tả Khâu hơn 40, trắng trẻo mập mạp, một thân khôi giáp mặc trên người hắn, không thấy được khí thế uy nghiêm, trái lại có chút buồn cười.

"Ngươi thân là chủ tướng Khánh Châu, không bình ổn được dân loạn thì thôi, vậy mà còn không thủ được thành Khánh Châu? Còn như chó chết chủ bị người xua đuổi tới ngoài thành?" Vẻ mặt Tiêu Chỉ Quân phát lạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén lướt qua người hắn.

Thịt béo trên người Tả Khâu run run, vẻ mặt đau khổ khóc ròng: "Công Chúa minh giám, ta cũng không có biện pháp. Những lưu dân đó như không muốn sống, mạt tướng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn."


Lúc trước Chu Hạc Lam ở trong thành Khánh Châu, Tiêu Chỉ Quân rõ thế cục Khánh Châu như lòng bàn tay. Khánh Châu xảy ra náo động, lưu dân tàn sát cường hào phú hộ, cướp bóc thuế ruộng. Tả Khâu thân là chủ tướng Khánh Châu, phái binh trấn áp không thành, ngược lại thiếu chút nữa bị lưu dân giết, liền sợ vỡ mật, mang theo thê thiếp nhi nữ chạy ra đại doanh ngoài thành. Chủ tướng chạy trốn, trong thành tức khắc càng loạn. Lưu dân mù quáng giết, cường hào cũng không phải quả hồng mềm, bắt đầu xây dựng quân hộ vệ phản kích. Một đến một đi như vậy, chủ tướng Khánh Châu Tả Khâu này, thành cái thùng rỗng không ai để ý.

Mà ngoài cửa thành họ đang đứng, bị quân hộ vệ cường hào dựng lên khống chế.

Dạng người thế nào mang binh thế đó, 8000 tướng sĩ Khánh Châu, cũng một nửa nản lòng lười nhác như Tả Khâu, sợ là lúc này còn ngóng trông Tiêu Chỉ Quân xông vào giết trước, bọn họ đi theo trở về thành.

Tiêu Chỉ Quân cười một tiếng cực nhẹ, ánh mắt bỗng lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Du Kỵ tướng quân Tả Khâu, bỏ rơi nhiệm vụ, lâm trận bỏ chạy, bỏ Khánh Châu không màng, theo luật phải trảm! Bắt lấy cho ta!"

Tả Khâu còn đang cười nịnh nọt, không nghĩ nàng nói trở mặt liền trở mặt, tức khắc liền sợ tới mức rụt về. Giống rùa đen rụt cổ kêu la: "Ta là Du Kỵ tướng quân bệ hạ thân phong, chủ tướng Khánh Châu, nghĩa tử của Chử Đại Trụ quốc, nếu bàn về tội, cũng nên về Nghiệp Kinh xem xét rõ ràng! Dù là Công Chúa, cũng không thể tức khắc giết ta!"

Tiêu Chỉ Quân giơ tay, lập tức có một hàng tướng sĩ bước ra khỏi hàng, hùng hổ nhằm phía Tả Khâu. Tả Khâu bị tướng sĩ hộ vệ ép lui về sau, ngoài mạnh trong yếu mà hô lên: "Ngăn họ lại cho ta!"

Nhưng đám binh mà hắn mang theo, cũng không can đảm hơn hắn bao nhiêu. Đối mặt binh lính Nhạn Châu, tức khắc như thỏ gặp chim ưng, kinh sợ.

Không ai dám phản kháng, cũng không ai dám ngăn tướng sĩ Nhạn Châu bắt người. Tả Khâu bị hai binh lính cường lực kéo xuống ngựa, ấn quỳ gối trước mặt Tiêu Chỉ Quân.

Tiêu Chỉ Quân lười tốn miệng lưỡi, chỉ nói: "Giết."

Tả Khâu trắng mặt, run rẩy muốn xin tha, không ngờ Thiết Hổ chém đại đao xuống, hắn há to miệng, lời xin tha không có cơ hội ra khỏi miệng.

Thiết Hổ phỉ nhổ, ánh mắt đảo qua quân Khánh Châu, mắng: "Một đám hèn nhát."

Trong tướng lãnh còn lại của Khánh Châu có người lộ vẻ khó chịu, chỉ là sợ hãi Bắc Chiến Vương Công Chúa sát phạt quyết đoán, rốt cuộc không ai dám ra tiếng.

Tiêu Chỉ Quân đảo qua binh lính Khánh Châu, chau mày, nhưng lúc này không có thời gian đến thao luyện bọn họ, dứt khoát vung tay lên nói: "Phái người đến dưới cửa thành gọi hàng, không mở cửa, liền cường công."

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Ra ngoài tranh đấu giành thiên hạ cho vợ con.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi