Cố nhịn một đêm, sau khi trở về phòng Ngọc Nương liền nằm ngủ.
Cảm giác ngủ chưa được bao lâu, đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Tiếng đập cửa rất gấp gáp, Ngọc Nương mơ mơ màng màng thức dậy mở cửa, còn chưa đi đến trước cửa, đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng trở lại mặc áo ngoài vào, lại vén mái tóc dài rối tung trên vai thành một búi tóc, sau đó mới đi mở cửa.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Từ lúc vào Tiểu Vượt Viện này, Ngọc Nương chưa hề chải kiểu tóc khác, đều là chải một loại búi tóc nghiêm túc cứng ngắc.
Nàng mở cửa, là Lục Nga.
Không chỉ có Lục Nga, còn có nhị đẳng nha hoàn Thu Cúc của Lưu Xuân Quán.
Mặt mũi của Thu Cúc tươi cười, đi theo phía sau là tiểu nha hoàn bưng một cái khay.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Trên khay che kín một tấm vải đỏ, nhìn không thấy cái gì ở bên trong.
"Đây là trắc phi nương nương thưởng cho Tô nhũ mẫu."
Sau khi vào phòng, tiếng nói của Thu Cúc vừa ngừng, tiểu nha hoàn mở tấm vải đỏ trên cái khay trong tay, trên đó bày hai thỏi bạc, một cái vòng ngọc không tệ, cùng một cây trâm vàng.
Ngọc Nương có hơi lo lắng muốn khước từ, Thu Cúc lại cười nói: "Trắc phi nói nhờ có Tô nhũ mẫu, thời gian này trắc phi ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ rất nhiều biện pháp cũng trị không hết chứng khóc đêm của tiểu quận chúa, vẫn là Tô nhũ mẫu có bản lĩnh, giải trừ đại sự trong lòng trắc phi nương nương."
"Đó là bổn phận của Ngọc Nương."
Thu Cúc gật gật đầu: "Nếu Tô nhũ mẫu đang nghỉ ngơi, nô tỳ không quấy rầy nữa, lập tức trở về hồi đáp với trắc phi nương nương."
"Thu Cúc cô nương đi thong thả."
Ngọc Nương đưa đám người Thu Cúc đến ngoài cửa, vừa vặn thấy Thúy Trúc trở về phòng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thúy Trúc có thói quen thích chạy đến Lưu Xuân Quán, tự nhiên là nhận ra Thu Cúc, biết rõ nàng ta là nha hoàn bên cạnh Hồ trắc phi, lại thấy nàng ta tươi cười với Ngọc Nương, còn cái gì mà không hiểu nữa, nàng ta lại không dám chọc giận Thu Cúc, vì thế nén giận, oán hận trừng Ngọc Nương một cái.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Nương nhìn thấy lại làm như không thấy, đưa người đi, sau đó đóng cửa phòng lại.
Nàng đi đến trước bàn, nhìn này nọ bày biện trên bàn.
Không thể không nói, xác thực Tấn vương phủ này rất hào phóng với hạ nhân, chỉ mấy thứ này cũng có giá trị ít nhất là trăm lượng bạc, hơn nửa năm tiền công của Ngọc Nương.
Chính là bạc hơi ít, chỉ có hai mươi lượng, mặc dù vòng ngọc và trâm vàng đều là vật tốt, nhưng bởi vì là vật tốt mới không đổi được bạc.
Ngọc Nương cầm trâm vàng lên, quả nhiên có kí hiệu của Tấn vương phủ ở một chỗ kín đáo, những vật do trong vương phủ tạo ra, toàn bộ Tấn Châu không nhà ai dám thu, nói cách khác, những vật này chỉ có thể để lại sử dụng, đổi bạc thì đừng nghĩ đến.
Nếu như toàn bộ có thể đổi bạc, thậm chí Ngọc Nương còn có xúc động muốn rời khỏi vương phủ ngay lập tức.
Bởi vì nàng cảm thấy, những lời nói sắc bén cũng như sự đấu đá lẫn nhau trong hậu viện này, không phải nàng có thể ứng phó, hơn nữa, hôm qua gặp Tấn vương, Ngọc Nương phát hiện ra mình còn sợ hắn hơn so với trong tưởng tượng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đến cùng là sợ hãi cái gì, thật ra nàng cũng nói không rõ, chính là muốn tránh xa thật xa, càng xa càng tốt.
*****
Trải qua một ngày như thế, Ngọc Nương cũng không ngủ được nữa, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, dứt khoát lấy xiêm y hôm qua đã thay ra mang đi giặt.
Trong Tiểu Vượt Viện này, nói bận rộn thì cũng bận rộn, nói rảnh rỗi cũng rất rảnh rỗi, dù sao cũng chỉ di chuyển vây quanh tiểu quận chúa, lúc này ở dãy nhà sau chính là đang náo nhiệt, vài mụ mụ làm việc nặng ngồi ở chỗ râm mát, tay làm công việc lặt vặt, miệng vẫn không nhàn hạ, có hai tiểu nha hoàn ngồi dưới mái hiên, tay cầm kim chỉ may vá, thỉnh thoảng còn cười đùa ầm ĩ.
Ở giếng nước bên cạnh giặt quần áo, nghe họ nói chuyện, Ngọc Nương cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Có mụ mụ ỷ vào lớn tuổi, cũng từng trải hơn so với Ngọc Nương, hỏi tình huống trong nhà nàng, Ngọc Nương cắt cắt giảm giảm, chắp vá ra một câu chuyện khiến người ta tìm không ra sai lầm, kể cho họ nghe.
Vừa nghe Ngọc Nương nói thời điểm mang thai thì trượng phu chết, nhi tử mồ côi từ trong bụng nương, mặt mọi người đều lộ vẻ thương cảm, từng người nói vài lời an ủi, mong Ngọc Nương giảm bớt nỗi buồn khổ.
Trước kia, gần như không thể xuất hiện tình cảnh này, hình như đều do Mục ma ma đồng ý cho Ngọc Nương hầu hạ bên cạnh tiểu quận chúa, đó chính là đưa ra tín hiệu cho mọi người.
Tín hiệu đó chính là, có thể xem người này là người của mình.
Nếu đã là người của mình, lúc nói chuyện mọi người cũng không cố kỵ, thậm chí bởi vì lúc trước Thúy Trúc đặc biệt hấp tấp, khó tránh có người nói vài lời chua chát.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tựa hồ là cố ý muốn nịnh nọt Ngọc Nương, cũng thật sự có phần nhìn Thúy Trúc không vừa mắt, họ nghị luận Thúy Trúc nịnh bợ người trong Lưu Xuân Quán như thế nào, các loại thái độ a dua ton hót được miêu tả rất sống động, ví dụ như nói đến Thúy Trúc bợ đỡ một mụ mụ họ Mao, Mao mụ mụ kia quen thói trơ trẽn, nói trắng ra chính là có lợi thì đáp lên, thời điểm cần bà ta giúp, lập tức trở mặt.
"Các ngươi đợi đi, sẽ có ngày bà ta mắc mưu bị lừa." Một mụ mụ nói.
Mấy mụ mụ khác cười trêu ghẹo bà ta: "Còn không phải vì lần trước người ta bưng tới một mâm bánh đậu xanh, nhưng không chia cho ngươi, ngược lại bưng đến Lưu Xuân Quán cho Mao mụ mụ, chỉ vì vậy mà ngươi oán hận người ta."
Rõ ràng chỉ là lời nói giỡn, thế nhưng mụ mụ kia thật sự cũng không hàm hồ, cười mỉa chế nhạo Thúy Trúc, đồng thời vẫn không quên thổi phồng Ngọc Nương: "Ai lại vì một dĩa bánh đậu xanh mà bực bội làm gì? Lão bà tử ta đây không quen nhìn bộ dáng nhảy nhót lung tung của nàng kia, thử nhìn Tô nhũ mẫu người ta đi, có giống nàng ta đâu."
Sao sự tình lại xả đến nàng rồi?
Ngọc Nương đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên thấy tất cả mọi người biến sắc, theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, thấy Thúy Trúc đang đứng gần đó.
Mặt mũi của Thúy Trúc xanh mét, trong mắt lộ ra sự phẫn hận, tức giận đến toàn thân cũng phát run.
"Đúng là một đám lão yêu bà no cơm nhàn rỗi nói xấu người khác, lúc thu ích lợi từ ta sao không lộ ra sắc mặt này? Này nọ cũng nhét không đầy miệng của các ngươi, các ngươi đúng là lòng tham không đáy….."
Lời nói này, thế nhưng chọc tới rắc rối, rốt cuộc không chịu được chỉ trích, thoáng chốc, vài mụ mụ đều thẹn quá hoá giận, đứng lên tranh cãi ầm ĩ cùng Thúy Trúc.
Đừng thấy bình thường Thúy Trúc chua ngoa đanh đá, nhưng một người đối chọi với mấy người, nàng ta không phải là đối thủ, cuối cùng bị tức, òa khóc chạy đi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Nhìn đi, nhìn đức hạnh của ả kìa! Một kẻ có mệnh nha hoàn, thế mà hết lần này tới lần khác cứ thích ra dáng đại tiểu thư, động một chút là sai sử người ta giặt quần áo lấy nước bưng cơm cho ả, lấy chút ăn vặt tới đã muốn sai bảo mọi người, còn không phải bởi vì mọi người cố kỵ mặt mũi hai bên nên không muốn so đo với ả, nhưng ả thì hay rồi, ngược lại còn trả đũa!" Mụ mụ chỉ trích Thúy Trúc khi nãy vừa vỗ tay vừa căm giận nói.
Qua lời bà ta vừa nói, tất cả đều là Thúy Trúc sai.
Thực ra, không cần bàn luận đúng sai, quả thật Thúy Trúc cũng có nhược điểm để cho người chỉ trích, nếu không, người ta cũng sẽ không nói xấu sau lưng nàng ta như vậy.
Ngọc Nương chính là không muốn xen vào loại sự tình này nhất, đúng lúc xiêm y cũng giặt xong, nàng mau chóng vắt ráo nước, sau đó vội vã rời đi.
Mà bên kia, Thúy Trúc vừa tức vừa giận, lại cảm thấy không còn mặt mũi.
Tuy nàng ta là kẻ nô tì sinh ra, nhưng từ nhỏ chưa hề bị bắt nạt như thế này, đặc biệt là từ lúc vào vương phủ, luôn cảm thấy mọi chuyện không thuận lợi, đầu tiên là nửa chừng nhảy ra một ‘Trình Giảo Kim’, sau đó lại bị người chèn ép bài xích, hiện giờ còn bị mấy mụ già kia chỉ vào mũi mắng như thế, Thúy Trúc chưa từng chịu uất ức như vậy.
Hiện tại nàng ta hận chết cái địa phương này, tự nhiên không còn muốn ở lại Tiểu Vượt Viện, nàng ta chạy một mạch ra sân nhỏ, dự định đi tìm dì là Tào mụ mụ xin chủ ý, xem có thể tìm cơ hội để nàng ta cho mấy mụ mụ kia một bài học hay không, mới vừa bước ra cửa viện, đã bị một tiểu nha hoàn tên Hoa Mơ bên Lưu Xuân Quán gọi lại.
"Thúy Trúc tỷ, tỷ đây là định đâu? Sao thế?"
Gần đây Thúy Trúc đối đãi với Hoa Mơ thập phần nhiệt tình, Hoa Mơ là nhị đẳng nha hoàn trong Lưu Xuân Quán, tuổi không lớn lắm, vô cùng tham ăn, thỉnh thoảng Thúy Trúc cầm chút ít ăn vặt đi qua, cũng dụ dỗ được tiểu nha hoàn này mở miệng kêu một tiếng tỷ tỷ.
Thật ra bàn tính của Thúy Trúc rất đơn giản, nếu mình đã được vương phi an bài đến đây để phân sủng, đương nhiên phải làm cho tốt chuyện này, khi đó, chẳng những có thể bay lên đầu cành, nói không chừng còn có thể được vương phi kính trọng vài phần.
Nàng ta chân ướt chân ráo đến đây, không có chút căn cơ nào, tất nhiên là muốn thu mua hai người được việc làm tay mắt, ví dụ như thời điểm nào điện hạ đến Lưu Xuân Quán, điện hạ thích nhất cái gì, để nàng ta có thể từ trung gian tìm được cơ hội.
Hoa Mơ này, chính là một trong những người mà Thúy Trúc muốn lôi kéo.
Trên mặt Thúy Trúc đầy nước mắt, rõ ràng là bị người bắt nạt, thấy đối phương không nói lời nào, Hoa Mơ bước tới giữ chặt tay nàng ta, hỏi: "Có người bắt nạt tỷ?"
Thúy Trúc nói không ít chuyện bị người chèn ép ở Tiểu Vượt Viện với Hoa Mơ, vì vậy Hoa Mơ cũng biết chút ít nội tình.
"Không có gì." Thúy Trúc lau nước mắt một cái, dù sao nàng ta cũng lớn tuổi hơn so với Hoa Mơ, sao không biết xấu hổ mà khóc trước mặt một tiểu nha đầu, kỳ thật nàng ta cũng không lớn hơn Hoa Mơ bao nhiêu, chẳng qua cũng mới mười tám mà thôi.
"Tỷ thế này sao có thể không có gì, hôm nay ta không có phiên trực, nếu không tỷ tới phòng của ta ngồi một lát, ta nói vài lời với tỷ"
Thúy Trúc suy nghĩ một chút, tính tình nàng ta rất hiếu thắng, cứ như thế này mà đi ra ngoài không chừng còn bị người khác nghị luận, liền gật gật đầu.
*****
Hai người cùng nhau đi vào phòng của Hoa Mơ.
Hoa Mơ chỉ là nhị đẳng nha hoàn, đương nhiên chỗ ở không rộng rãi bằng chỗ ở của Thúy Trúc, không gian trong phòng thông suốt, xếp đặt bốn cái giường, giường của Hoa Mơ ở tận cùng bên trong.
Trong phòng không có người, đại khái đều đang phiên trực.
Hoa Mơ đóng cửa, dẫn Thúy Trúc tới trước bàn ngồi xuống, rót cho nàng ta chung trà.
Nhìn ra được bộ dáng của Thúy Trúc có chút chật vật, lớp trang điểm trên mặt đều đã bị nhòa, Hoa Mơ lại đi lấy một chậu nước đến, để Thúy Trúc rửa sạch mặt, Thúy Trúc rửa mặt lại uống trà, lập tức cảm thấy không phí công kết giao với bạn tốt Hoa Mơ này.
Trong lòng bình tĩnh lại, không tránh được kể khổ với Hoa Mơ.
Sau khi nghe xong, đương nhiên Hoa Mơ cũng cùng chung mối thù giúp nàng ta mắng mấy bà tử kia một trận, sau đó có phần lo lắng trùng trùng nhìn nàng ta, nói: "Thúy Trúc tỷ, tỷ đừng chê ta lắm miệng, tỷ vào phủ là để làm nhũ mẫu, họ cứ chèn ép tỷ như vậy, công việc này của tỷ căn bản là không có khả năng làm tiếp."
Đây hoàn toàn là chuyện mà Thúy Trúc sợ nhất, nàng ta nghĩ, vốn là định cưỡi lừa tìm ngựa, một mặt làm nhũ mẫu, một mặt không quên làm chút chuyện khác, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu, tại sao lúc trước nàng ta luôn muốn đến gần tiểu quận chúa.
Đáng tiếc, hiện giờ Tô Ngọc Nương bất chợt ló đầu, lấy tư thế không thể đỡ mà đứng vững gót chân, so với hai nhũ mẫu kia, nàng lại chỉ thiếu một điều ‘vào trước là chủ’, bên cạnh tiểu quận chúa đã không còn vị trí của nàng ta.
"Thúy Trúc tỷ xinh đẹp như vậy, làm nhũ mẫu thật sự rất đáng tiếc." Hoa Mơ có chút thở dài nói.
Đúng vậy, Thúy Trúc cũng cho là như vậy!
Đủ loại nguyên nhân xen lẫn, nhất thời, nàng ta xúc động kéo tay của đối phương: "Muội muội tốt, nhất định muội phải giúp đỡ tỷ."
Hoa Mơ kinh ngạc, không hiểu: "Ta chỉ là nha hoàn, có thể giúp được tỷ cái gì."
Thúy Trúc kê sát vào lỗ tai Hoa Mơ, nói rất nhiều lời, sắc mặt Hoa Mơ kinh ngạc, lại nghi ngờ không hiểu.
Thúy Trúc lại nói: "Muội muội tốt, nếu như muội giúp ta, nhất định ta sẽ không quên ân tình của muội, khi đã ổn định, cũng sẽ giúp lại muội."
"Việc này….. Ta….."
"Lẽ nào muội muốn làm nha hoàn cả đời?"
Có ai nguyện ý làm nha hoàn cả đời đâu!
Ở bên cạnh các chủ tử hầu hạ, tuy là hạ nhân, nhưng đãi ngộ không kém so với tiểu thư nhà phú hộ bình thường, đến tuổi lại có thể được phóng thích để lập gia đình, như dạng này của bọn họ, cao không tới, thấp không xong, không có khả năng muốn các chủ tử làm chủ cho mối hôn sự tốt, lại không cam lòng bị gả cho gã sai vặt hay tên đánh xe gì đó, ngày qua ngày khổ cực, tựa hồ chỉ có duy nhất một đường ra, chính là, bấu víu cành cây cao.
"Chúng ta liên thủ, giúp đỡ lẫn nhau."
Hết chương 17
[b]Tác giả bát quái[/b]:
Tấn Vương: Hả, hừ, trượng phu chết? Tiểu Bảo mồ côi từ trong bụng nương?
Ngọc Nương: QAQ, khóc chút chít, vốn chính là đã chết, ai biết ngươi từ đâu xuất hiện.