Ngọc Nương sờ trán Tấn Vương rồi nhìn chung quanh toàn bộ căn nhà.
Phía trên nóc nhà dùng gỗ và cỏ tranh, có gia cụ.
Bên trong góc là cái giường gỗ, có bàn , ghế gỗ tử, kế bên tường đặt hai cái tủ gỗ ngoài ra không có gì khác.
Dù rất đơn sơ, nhưng mọi thứ lại rất mới , giống như là phòng mới vừa chuẩn bị chưa có ai ở.
Ngọc Nương tới giường, cố đem Tiểu Bảo để ở trong giường.
Bên ngoài có Tấn Vương , bên trong có vách tường, chỉ cần Tiểu Bảo không cố hết sức bò tới cuối giường, hẳn không rớt xuống.
"Tiểu Bảo con ngoan ngoãn nha nương đi tìm thử có nước không." Nói xong , Ngọc Nương liền ra gian ngoài.
Bên ngoài là một gian phòng lớn trống rỗng.
Bên trái có cánh cửa, Ngọc Nương vào xem thì thấy phòng bếp.
Bên trong có lò, có nồi, có bể , có một tủ chén, bên trong có chén đũa, còn có mấy hộp đựng gia vị.
Ngọc Nương mở ra xem, bên trong gia vị đầy lọ.
Nàng lại mở một cái tủ khác bên trong đặt hai túi vải, trong một cái túi là mễ, một cái khác là gạo.
Lại đi xem bể , thì trong bể không có nước.
Ngọc Nương thấy bất ngờ cái gì cũng có, vì sao không có nước.
Nhưng ngẫm lại, phòng này không biết có ai ở qua chưa, cho dù trong đó có nước cũng không ai dám uống a.
Ngọc Nương liền đi ra bên ngoài tìm nước.
Đứng trước cửa phòng nhìn ra xa bên ngoài vốn là gần đầu mùa đông, nhưng ở nơi này mùa đông như không tới đây.
Đập vào mắt nàng là một mảng cây lá xanh tôt, có sân cỏ có hoa như trên thảm, phía trước là một rừng trúc cao ngất, lá trúc theo gió nhẹ lung lay.
Bốn phía rất yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, mơ hồ còn có tiếng chim tước hót, thật là một cảnh tượng yên bình.
Ngọc Nương tthấy vui , gấp rút trở về phòng xách thùng nước, hướng về tiếng nước chảy mà đi .
Trong phòng, Tiểu Bảo nắm chặt quả đấm nhỏ, xem cái người giả chết trên giường.
Quá hèn hạ, vô sỉ , thế nhưng tranh thủ bị thương đề được đồng tình.
Nếu bấy nhiêu thì thôi con nít không chấp, thế mà hắn còn nghĩ đá Tiểu Bảo xuống đất.
Chắc chột dạ nếu làm thế thì quá rõ ràng, cuối cùng mới để Tiểu Bảo ở cuối giường khiến Tiểu Bảo nằm đó ngửi mùi chân thối.
Qúa đáng giận mà.
Tiểu Bảo chính vì chịu không nổi mới lăn đến sắp rơi xuống giường ! Trước kia thì phụ hoàng cao cao tại thượng ,tôn quý , lãnh khốc vô tình , thế mà giờ hình tượng sụp đổ, Tiểu Bảo cảm thấy không thể chịu được.
Đại khái qua chuyện vừa rồi, Tiểu Bảo cũng minh bạch chính mình lần này sở dĩ bị bắt cóc là do bị Tấn Vương bỏ mặc.
Hơn nữa trước những cử chỉ của Tấn Vương , từ trong nội tâm Tiểu Bảo đâu còn kính ý cùng sự quấn quýt nữa, nó hận không thể lập tức lớn lên cùng Tấn Vương đánh nhau một trận sảng khoái .
Đặc biệt là, nó còn hiểu rõ mục đích hèn hạ của phụ hoàng rồi! Chỉ hận hiện tại nó không nói chuyện nếu không cũng không đi chung đường!
Tấn Vương mở mắt ra thì nhìn thấy thằng nhãi con ánh mắt oán hận nhìn mình, chắc chắn hắn hoa mắt, định thần nhìn lại xác thực là hắn hoa mắt.
Hắn nhìn thoáng qua ngoài phòng, trong mắt hiện lên vui vẻ, lười biếng đem Tiểu Bảo kéo qua, duỗi tay gõ mũi nhỏ của thằng nhãi.
"May mắn ngươi không biết nói chuyện, nếu không bản vương nếu muốn bịt miệng ngươi cũng mệt.
Thật may mắn ngươi không nói chuyện, nếu không bản vương sẽ không mang ngươi theo tới ."
Tiểu Bảo tức giận đến muốn cắn hắn một cái.
Nó cũng cắn, gào một ngụm cắn lấy ngón tay Tấn Vương , oán hận chính mình mới nhú hai cái răng .Tấn Vương mày cũng không nhăn một cái, chỉ là nheo lại mắt nhìn.
Có tiếng bước chân vang lên, Tấn Vương gấp rút đem Tiểu Bảo đặt vào trong mép giường, nằm xuống.
Công phu giả bộ hôn mê hắn tương đối có tâm đắc.
Ngọc Nương đem chậu nước bỏ xuống, cầm một tấm vải vắt khô, giúpTấn Vương lau mặt.
Đang làm mà vành mắt nàng hồng hồng , nhìn Tấn Vương tiều tụy , hắn bị thương nặng như vậy đều vì mình, nàng lập tức nghẹn ngào.
Tấn Vương hừ một tiếng, ung dung tỉnh lại.
"Khóc cái gì."
Vừa thấy hắn tỉnh , Ngọc Nương bất chấp nhào tới.
"Điện hạ, ngươi tỉnh rồi, có cảm thấy khá hơn một chút không?"
Tấn Vương không được tự nhiên hạ giọng: "Bản vương không sao."
"Đều là thiếp không tốt, hại ngài bị thương nặng..."
Tấn Vương liếc nhìn thân thể mình, trừ trên vai trúng tên mấy cái khác thương đều không quá nặng.
Hắn trước kia từng bị thương nặng hơn nhiều...
"Bản vương đã nói không sao."
Khẩu khí có chút khó chịu, Ngọc Nương không dám khóc nữa .
"Thiếp thấy trong phòng có mễ có gạo, còn có củi, liền nấu một chút cháo loãng, chờ nguội là có thể ăn."
Tấn Vương ừ một tiếng.
" Ở đây chắc có người sống mà chủ nhà giống như ra ngoài vì mọi thứ đều rất đầy đủ ."
Ở một ngọn cây không xa nơi này, Dạ thập nhất ngồi xổm ở đó, không biết mình lại được khen ngợi .
Đồng thời, Ngọc Nương cũng từ trong miệng Tấn Vương biết được bọn họ sao lại đi tới nơi này .
Nguyên lai Tấn Vương cố gắng kéo ngựa xe đang điên cuồng chạy, dọc theo đường đi bị người xấu ngăn chặn, may mắn Tấn Vương người tài cao gan cũng lớn, mới thoát khỏi thảm cảnh, cũng bởi vì thế vết thương mới nghiêm trọng.( Bạn Tấn tự kỷ dễ sợ luôn...Hơn Bạn Soái đẹp giai ngời ngời này luôn,,,) Thật vất vả chạy đến đây, lại phát hiện đã lạc, Tấn Vương chỉ có thể kéo thân thể tàn tạ cõng Ngọc Nương, ôm Tiểu Bảo, đi rất lâu , mới tìm được chỗ này , tạm dừng lại.
Khi bọn họ đến nơi này không có ai, mà Tấn Vương miễn cưỡng đem thương thế xử lý xong liền té xỉu , chuyện sau đó Ngọc Nương biết hết rồi.
Tiểu Bảo chẳng biết từ lúc nào đã ngồi dậy, hắn nhìn Tấn Vương ngồi đó làm biên kịch, biên soạn , nhà văn, đạo diễn đại tài.
Tấn Vương quả nhiên có thiên phú nói năng ngắn gọn, vẻ mặt thiếu thốn, diễn hết sức làm cho người ta thấy hắn chịu nhục, trải qua đau khổ vất vả tột cùng.
Quả nhiên Ngọc Nương cảm động sắp khóc , một tay ôm lấy eo thon nhỏ của nương, tay kia vỗ nhẹ nàng, trong mắt không che giấu đắc ý nam nhân, Tiểu Bảo nổi giận.
Hắn bò qua, ở phía sau giật nhẹ xiêm y của Ngọc Nương.
Ngọc Nương quay đầu lại nhìn ánh mắt nhi tử trong vắt mặt nàng ửng hồng.
Gấp rút từ trong lòng Tấn Vương thoát ra, đỏ mặt nói: "Thiếp đi xem thử có quần áo không, xiêm y hỏng hết rồi không thể mặc lại ." Tấn Vương nhìn tay trống không, cười lạnh nhìn thằng nhãi con, thằng nhãi con này khẳng định là cố ý .
Ở bên cạnh, Ngọc Nương kinh ngạc nói: " Phòng này quả nhiên có xiêm y, không chỉ có của nam nhân , còn có của nữ nhân.
Ồ, còn có đồ cho tiểu hài tử !" Tiểu Bảo mong chờ nương có thể phát hiện ra chân tướng, vạch mặt nam nhân vô sỉ này.
Đáng tiếc Ngọc Nương không phát hiện gì khác, cầm quần áo đi qua , có chút thẹn thùng nói: "Chúng ta chỉ mượn, sẽ trả lại bạc cho người ta ."
Tấn Vương đồng ý, niềm hy vọng của Tiểu Bảo bị phá tan tát.
Ngọc Nương đem một chậu nước ấm lại tính hầu hạ Tấn Vương lau người, Tấn Vương không cho, ngước mắt xem Tiểu Bảo.
Ngọc Nương đỏ mặt lên, "Hắn còn nhỏ có biết gì đâu."
Tấn Vương vẫn không cho, Ngọc Nương chỉ có thể đi qua ngồi với Tiểu Bảo, đưa lưng về phía ngược lại nói: "Tiểu Bảo ngồi đây nhé rất nhanh chờ tý nương tắm rửa sạch sẽ cho con." Lại cầm một bộ quần áo cho hắn kéo chơi.
Tiểu Bảo thân thể bé nhỏ cầm lấy đồ lôi kéo.
Ngọc Nương cười nói hắn bướng bỉnh, một chút cũng không phát giác nội tâm hắn bi phẫn.
Ngọc Nương giúp Tấn Vương lau thân.
Tấn Vương rất dơ, dù sao Ngọc Nương chưa từng gặp cảnh hắn bẩn thành dạng này.
Ở trong ấn tượng của nàng, Tấn Vương từ trước đến giờ là thận trọng tôn quý, ưu nhã mà cao cao tại thượng.
giờ trên người hắn dính đầy bụi, thậm chí trên vết thương cũng dơ bẩn, rối bù, như tên ăn mày chạy nạn, rất chật vật làm Ngọc Nương cảm giác được lúc trước nàng tuỳ tiện nghi kỵ, Tấn Vương làm sao có thể cố ý mặc kệ Tiểu Bảo, hoặc là hắn trong bóng tối có âm mưu quỷ kế muốn Tiểu Bảo làm chuyện gì đó.
Ngọc Nương tầm nhìn có hạn, nàng chỉ cảm thấy dị thường, nhưng căn bản không biết những dị thường đó đến cùng là thế nào.
Nàng thậm chí không nói cho bất luận kẻ nào, nàng vụng trộm chạy ra ngoài phủ là cố ý.
Nàng không có cách nào khác, chỉ có thể dùng chính mình đánh cuộc, Tấn Vương tuy hôn mê bất tỉnh , nhưng Phúc Thành để mình hỗ trợ Tấn Vương thư giải, thì không có khả năng bỏ mặc nàng gặp chuyện không may mà mặc kệ không quan tâm.
Nàng thành công , lại không nghĩ tới Tấn Vương tự mình đến , lại đánh giá sai tính nguy hiểm, đem hắn đưa vào hiểm địa.
Cũng vì nội tâm nàng âm u hại hắn nên Ngọc Nương mới càng áy náy.
"Thực xin lỗi, điện hạ..."
Nước mắt nhịn không được lại chảy xuống.
"Tại sao lại khóc rồi , bản vương đã nói không trách ngươi!"
"Ta không khóc ." Ngọc Nương gấp rút lau nước mắt, hết sức chuyên chú lau người cho Tấn Vương.
Đến chỗ mấu chốt, Ngọc Nương đỏ mặt không muốn lau, đem khăn kín đáo đưa cho Tấn Vương.
Tấn Vương muốn nói lại thôi, liếc nhìn cái lưng thằng nhãi con đang ngồi, không nói.
Rõ ràng là vật nhỏ, như thế nào cứ chướng mắt lại vướng bận thế!
Cho Tấn Vương mặc xiêm y, Ngọc Nương lại bưng nước nóng đến tắm cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhỏ xíu, ngồi trong chậu gỗ, vị trí dư dả.
Khóe mắt Tấn Vương nhìn chăm chú vào bên này, Tiểu Bảo cười hì hì cùng nương nghịch nước.
Dùng bàn tay nhỏ bé giội nước khắp người nàng, hoặc là dùng sức vỗ nước trong chậu , đem nước vung khắp nơi , đồ Ngọc Nương cũng bị ướt.
"Con đừng động nương tắm rửa sạch sẽ cho con!"
Mà Tiểu Bảo giờ giống một con cá sống vẫy vùng trong dòng sông.
Tiểu Bảo quá đáng yêu Ngọc Nương nhịn không được bật cười, chân mày khóe mắt đều là tươi cười.
Mà kiểu cười từ trong tim lan tỏa, Tấn Vương từ trước đến giờ không nhìn thấy qua..