Giờ Lưu Xuân Quán mây mù giăng lối , làn sương khói vây quanh , đưa bước ai xa dần, bọn hạ nhân người người vẻ mặt như đưa đám, vài nha đầu nhỏ giọng sụt sùi.
Phát sinh chuyện thế này thì mặc kệ chủ tử chết như thế nào , các nàng cũng không thoát được quan hệ.
Đặc biệt là Hồ Trắc Phi chết quá kỳ quặc , sẽ khiến người liên tưởng lung tung.
Bị vương phi trách mắng, Từ Trắc Phi có chút ủy khuất: "Tỷ tỷ ngươi hiểu lầm , muội muội cũng là hiếu kỳ mà thôi, Hồ tỷ tỷ là trắc phi, lại sinh được tiểu Quận chúa, tuyệt đối không thể có chuyện nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà tìm cái chết.
Ta hôm kia còn tìm nàng nói chuyện kia mà, cũng không nghe nàng nói nàng có gì không ồn ."
" Mà - -" , "Muội muội còn nghe đầy tớ nói, Hồ Trắc Phi từ Vinh Hi viện trở về, ghé qua Tư Ý viện một chuyến , lẽ nào tỷ tỷ khi đó không nhìn ra có gì không đúng?"
Cuối cùng Ngọc Nương có chút kinh ngạc, nàng chưa nghe nói qua, xem ra trước khi nàng đến, đã có người hỏi qua đầy tớ rồi .
"Hồ Trắc Phi có qua chỗ thiếp ở, chỉ là thiếp vừa trở về, chưa dàn xếp tốt, cũng không thể thỉnh nàng đi vào.
Vốn muốn đợi dàn xếp xong, đi thỉnh an vương phi , liền đến Lưu Xuân Quán bồi tội, tuyệt đối không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này." Ngọc Nương nhẹ nhàng nói, phủi bỏ nàng có kiên quan.
Từ Trắc Phi cười nhìn nàng : "Tô muội muội ngươi không nói chúng ta cũng biết rõ, ngươi cùng điện hạ mới vừa từ bên ngoài trở về, cũng không đáng thế này."
Cái này Thế này cũng có thể làm cho người chỉ trích , cái gì gọi là thế này? Loại nào? Nói cứ như Hồ Trắc Phi thật sự là bị hạ độc.
Bất quá Hồ Trắc Phi bị từ chối ở Vinh Hy viện, liền ghé Tư Ý viện, vương phi cũng không có gặp nàng, nhưng nàng lại ở Tư Ý viện uống một chén trà.
Ngọc Nương cũng không rõ vì sao Từ Trắc Phi biết rõ thế , nhưng vương phi không phủ nhận, vậy đó chính là sự thật.
Đến đây, nàng cũng minh bạch sắc mặt vương phi sao lại khó coi.
Hồ Trắc Phi trước khi chết thì đi qua tư ý viện, trong đó đều là người của vương phi nhân, pha trà bưng trà tự nhiên cũng là những người đó.
Hồ Trắc Phi đi rồi, trà kia khẳng định là đổ rồi, chén trà cũng rửa , nhân chứng, vật chứng đều không có.
Không có cái để lợi dụng , phủi bỏ liên quan chỉ có thể khiến người ta liên tưởng thêm thôi.
Đặc biệt là vương phi xưa nay thủ đoạn cao siêu, lại không thích Hồ Trắc Phi, chuyện này cả nhà trên dưới đều biết rõ.
Suy nghĩ cẩn thận hết thảy Ngọc Nương lại thấy may mắn, chính mình khi đó không có nể mặt thỉnh Hồ Trắc Phi vào.
Nếu thật sự thỉnh nàng vào, tất nhiên sẽ dâng trà, lúc trở về xảy ra chuyện, giờ đã không giải thích sạch sẽ được .
Nhìn một chút đi, vương phi chính là ví dụ.
Dù sao Ngọc Nương là lần đầu tiên thấy vương phi khó xừ.
Mà Từ Trắc Phi cũng thật tài ba, rõ ràng vương phi trách cứ, nhưng vẫn có thể trang bị được một bộ dáng ủy khuất vô hạn, trong bông có kim trở về, vẫn không quên ép buộc người khác.
Đồng thời, Ngọc Nương cũng không khỏi nhớ tới kiếp trước nàng gặp phải.
Kiếp trước khi chết nàng được vương phi thưởng mấy món ăn.
Nàng không nghĩ đến vương phi, bởi vì nàng cảm thấy vương phi là người rất thông minh, người thông minh ai sẽ ở hạ độc trong thức ăn nàng thưởng chứ, nhưng hôm nay lại có chút không xác định .
Lẽ nào, thật sự là vương phi - -
Tấn Vương tuy không trở về, lại cho Lưu Lương Y đến.
Lưu Lương Y đến được người mời vào, Từ Trắc Phi dẫn đầu, tầng tầng lớp lớp đều đi vào theo.
Thấy vậy, vương phi dù sắc mặt khó coi cũng đi vào.
Tất cả mọi người đi vào , Ngọc Nương cũng không thể ngoại lệ, tự nhiên theo ở phía sau.
Nàng tìm một chỗ xa xa mà đứng, nhìn Lưu Lương Y đang khám nghiệm thi thể Hồ Trắc Phi.
"Thật là trúng độc còn độc gì, nhất thời phân biệt không ra, rất nhiều loại độc khi chết cũng thất khiếu chảy máu mà chết." Lưu Lương Y nhìn Hồ Trắc Phi, nhìn tai mắt mũi miệng, lại tra xét tay,nói với vương phi : "Cần có người hỗ trợ, nhìn trên người trắc phi có vết thương không."
Không cần phải nói, chắc chắn là Tấn Vương phân phó , vậy là Tấn Vương cũng có nghi ngờ, sợ là có người trong bóng tối ra tay.
Nếu không Lưu Lương Y là một lương y, lại là nam nhân, tuyệt đối không yêu cầu thế.
Nghe nói như thế, Từ Trắc Phi làmbộ bi thiên thương cảm : "Ta cùng Lưu tỷ tỷ tình cảm rất tốt, cũng không thể để nàng cứ như vậy chết oan.
Như Nguyệt, ngươi hỗ trợ Lưu Lương Y , vì để tránh bị chỉ trích, muội muội đề nghị vương phi tốt nhất cũng chỉ ra một người, giám sát lẫn nhau, đỡ phải sinh ra phiền toái không cần thiết."
Kỳ thật nói trắng ra , Từ Trắc Phi sợ vương phi động tay động chân, mặt khác cũng không quên ép buộc nàng.
Liễu trắc phi cùng Đào phu nhân Lý phu nhân, tuy không muốn dính dáng nhưng đến cùng Hồ Trắc Phi đột nhiên bỏ mình, lại chết kiểu này, quả thực khiến người ta sợ hãi.
Cho dù các nàng biết rõ Từ Trắc Phi xúi giục, nhưng vấn đề mấu chốt là Từ Trắc Phi xúi giục không phải là không có đạo lý.
Đại khái là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, kết quả cuối cùng mỗi người đều chỉ ra một nha đầu.
Ngọc Nương bị dính líu đến , bất đắc dĩ chỉ có thể đem Ngọc Thiền phái ra.
Đầy tớ đến bình phong, từ trung gian ngăn cách, Ngọc Thiền cùng vài nha đầu đều ở bên trong, bên ngoài vương phi cùng Lưu Lương Y cầm đầu cả đám bình tức tĩnh chờ .
Tấn Vương đến ánh mắt hướng vào Ngọc Nương, thấy nàng miễn cưỡng đứng ở đằng kia, trừ mặt mày hơi trắng cũng không có gì khác, mới dồn mắt nhìn ở bình phong.
Hắn đến ghế bành ngồi xuống, lúc này đã có người phụng trà đến.
Từ Trắc Phi ân cần tiến đến , đem chân tướng nói một lần, trong đó tự nhiên không thiếu việc giội nước bẩn cho vương phi.
Tấn Vương phi mặt lạnh lùng, nàng ưỡn thẳng sống lưng, không kiêu không nịnh : " Điện hạ minh giám, không cần nghe lũ tiểu nhân buông lời nói bậy, thiếp thân không cần thiết cũng sẽ không làm thế này."
Kỳ thật không cần Từ Trắc Phi nói, Tấn Vương cũng biết rõ xảy ra chuyện gì.
Bất quá nghe Tấn Vương phi giải thích, hắn chỉ hơi gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Tấn Vương phi sắc mặt không khỏi khó coi .
Trong phòng tĩnh đến mức dọa người, chỉ mơ hồ nghe thấy bên tiếng xiêm y ma sát xột xoạt.
Ngọc Nương nhát gan, không khỏi rợn cả tóc gáy, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Ngọc Thiền cùng vài nha đầu đem xiêm y Hồ Trắc Phi cởi xuống, lật thi thể khám nghiệm.
Mặt nàng trắng hơn, lòng dạ nôn nao muốn ói, bởi vì nàng nghĩ đến kiếp trước, sau khi nàng chết, có phải hay không cũng bị thế.
Rõ ràng chết qua một lần, nhưng lần đó chết quá mau, Ngọc Nương căn bản không có cảm giác gì, nhưng lần này lại làm cho nàng cảm giác có một loại hơi thở tử vong.
Nàng thậm chí nhịn không được nghĩ, Hồ Trắc Phi bây giờ có phải là đang xem các nàng.
Quỷ mị , hư vô, mờ mịt, có thể trùng sinh một lần Ngọc Nương có chút tin.
Nàng cảm thấy lạnh thấu xương cốt, con mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Tấn Vương sắc mặt tối đen tay trái xoay chiếc nhẫn trên tay phải.
Khóe mắt liếc qua thấy sắc mặt nàng không hợp lung lay hai cái, không kịp nghĩ nhiều vội đi qua.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, là thấy Tấn Vương ôm Tô phu nhân đang té xỉu.
"Còn đứng ở nơi đó làm chi! Tới xem một chút!" Thanh âm rét lạnh tựa như băng, nhưng ai cũng nghe ra sự ân cần trong đó.
Sự quan tâm khác nhau!
Rõ ràng bên trong có một người chết là người sinh tiểu Quận chúa, là trắc phi, Tấn Vương đến lại không có chút rung động nào.
Mà một người bất quá chỉ hôn mê, lại gấp gáp như thế.
Một đám thê thiếp, tâm tư khác nhau, nhưng khó dấu tư vị không vui.
Bên trong không có phương tiện, Tấn Vương liền đem Ngọc Nương ôm đến thứ gian, đặt trên giường La Hán.
Lưu Lương Y đi qua bắt mạch.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế con, một tay vuốt râu một tay đặt trên cổ tay Ngọc Nương bắt mạch.
Nhưng lúc này đây hắn không như dĩ vãng nhăn nhó mà thoải mái nhàn nhã vuốt râu ria.
Trên mặt đầu tiên là ngạc nhiên , nghi ngờ, là vui sướng, hắn vuốt chòm râu dê thưa thớt, xoắn xoắn.
Hắn nói năng lộn xộn: "Điện hạ có , có ! Có !"
Tấn Vương trong lòng phiền muộn , nghe nói như thế, vô thức hỏi: "Có cái gì mà có !"
Lưu Lương Y hít sâu một hơi, cười cười: "Tô phu nhân có , có hỉ !"
Lập tức, cả đám chấn kinh, Phúc Thành hết hồn .
Két một tiếng, là tiếng Tấn Vương bóp nát tay vịn ghế..