SỦNG THIẾP Ở VƯƠNG PHỦ

Loại vải vóc cùng hoa văn nhìn quen mắt như thế, Ngọc Nương chỉ nhìn thấy qua ở trên xiêm y của một người, đó là Tấn vương phi. 

Tấn vương phi rất thích hoa hướng dương, trên xiêm y trang sức nữ trang đều trang trí hoa hướng dương, Ngọc Nương xuất thân không cao nên khó tránh khỏi hiếu kỳ, đã từng nhịn không được mà lén lút nói một câu, lại bị Điệp Nhi - nha hoàn bên người nhạo báng.

Điệp Nhi nói, kia không phải hoa bìm bìm, đó là hoa hướng dương, sau này đừng nói như vậy nữa, đỡ phải làm cho người ta nhạo báng, nói không chừng còn chọc giận vương phi.

Từ đó về sau, Ngọc Nương không dám nhiều lời, cũng nhớ kỹ những điều này.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Nhưng vì sao vương phi lại đứng ở nơi đó nhìn vào trong? Nàng là nữ chủ nhân duy nhất của vương phủ, có thể đi lại bất cứ nơi đâu trong toàn bộ vương phủ, đích xác không cần giấu đầu giấu đuôi như vậy.

Thế thì chỉ có một khả năng, vương phi không muốn để cho người bên trong biết rõ là nàng đã tới.

Nhưng vì cái gì?

Đột nhiên Ngọc Nương nhớ tới kiếp trước sau khi nàng được sủng ái, Hồ trắc phi bị nàng chèn ép đến nghiến răng nghiến lợi, có một lần thẹn quá hoá giận đã nói với nàng.

Đối phương nói, nàng là đồ ngu ngốc, thế nhưng cam tâm tình nguyện nâng chân thúi của vương phi, có biết hiện tại mình đang nhờ của phúc ai hay không, về sau nhất định sẽ chết trong tay Tấn vương phi.

Lúc đó nàng cũng không để mấy lời này ở trong lòng, bởi vì nàng cảm giác đối phương chính là vì hận mà sinh oán, cố ý châm ngòi ly gián, lúc trước nàng bị Hồ trắc phi giày vò đến thống khổ không chịu nổi, cho nên nảy sinh tâm tư bò lên giường Tấn vương để thoát khỏi mọi khổ sở, sau khi sự tình phát sinh, biên thành truyền đến cấp báo, Tấn vương trực tiếp đi tới biên thành, căn bản không có an trí nàng, mà nàng vẫn còn ở dưới ma chưởng của Hồ trắc phi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Trong lúc Hồ trắc phi vì ghen mà sinh hận muốn vận dụng hình phạt riêng với nàng, là vương phi phái người tới cứu nàng, cũng cấp cho nàng một thân phận danh chính ngôn thuận, mà không phải là kẻ khi mọi người nhắc tới chính là đứa hạ nhân bò lên giường chủ tử. 

Bởi vì điều này, Ngọc Nương vẫn luôn cảm kích Tấn vương phi, cho dù sau đó biết rõ Tấn vương phi đang lợi dụng mình đánh lôi đài cùng Hồ trắc phi, nàng cũng không có lòng phản nghịch, nàng vẫn một mực nhớ tới thời điểm mình trơ trọi bất lực nhất, là Tấn vương phi kéo tay, cũng luôn cho nàng thể diện cho nàng sự tôn vinh, khiến nàng có chỗ đứng trong vương phủ.

Mà nam nhân vốn nên cấp cho nàng hết thảy những điều đó, kỳ thật chính là một tên khốn kiếp, chỉ để ý ngủ nghỉ mặc kệ không giải quyết tốt hậu quả, đây là suy nghĩ mà Ngọc Nương vẫn luôn chôn giấu trong lòng ở kiếp trước.

Lúc này, mỗi một giây thần kinh của Ngọc Nương đều đang tự nói với mình, dường như sự tình không có đơn giản như thế.

Nàng nhớ tới sự dị thường của Lưu mụ mụ lúc ở Lâm Vân huyện, nghĩ đến ánh mắt Thúy Trúc nhìn nàng, nghĩ đến vạt áo chợt quét qua, nghĩ đến tất cả kinh nghiệm mình đã trải qua ở kiếp trước, còn có những lời kia của Hồ trắc phi......

Đột nhiên, nàng có một loại nhận thức như rơi vào hầm băng, có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đã bị người ta an bài bố trí, mặc kệ nàng có đi như thế nào, cũng đều trốn không thoát sự khống chế của đối phương.

Cho nên tất cả đều có thể giải thích rõ ràng, vì sao Lưu mụ mụ lại ân cần như vậy, vì sao Thúy Trúc hận nàng thế kia, vì sao sau khi nàng đến Lưu Xuân Quán, rõ ràng cái gì cũng không có làm, thế nhưng người bên cạnh Hồ trắc phi lúc nào cũng khó xử nàng, vì sao biểu hiện của vương phi thập phần thương tiếc nàng, sau khi cứu nàng ra khỏi Lưu Xuân Quán, lại vẫn như cũ nhét nàng đến bên cạnh Hồ trắc phi làm hạ nhân, rõ ràng, nếu như thật sự thương xót nàng, thì có thể giữ lại nàng ở bên cạnh mình.....

Ngọc Nương nhớ tới ngao ưng - -

Tấn vương có một con đại điểu tên là Hải Đông Thanh, đó là một con đại điểu phi thường xinh đẹp lại hung mãnh kinh người, không bao giờ cho ngoại nhân thân cận, nhưng đối với Tấn vương thì lại thập phần ngoan ngoãn nghe lời.

Có một lần nàng nhìn thấy, nhịn không được hiếu kỳ hỏi hắn, đó là lần đầu tiên hắn nói nhiều lời cùng với nàng như vậy, mặc dù chỉ có vài câu, nhưng ký ức Ngọc Nương hãy còn mới mẻ.

Kỳ thật, hình dung này chẳng hề chuẩn xác, nhưng nghĩ lại cũng gần như thế, đều là lợi dụng đủ loại thủ đoạn để mài dũa ý chí của đối phương, tàn phá và áp bức cho đến khi đối phương không còn đường để đi, cho đến khi đối phương mất đi ý chí của chính mình, toàn bộ đều phải dựa theo ý tứ của chủ nhân đi làm.

Toàn thân Ngọc Nương lạnh buốt, đột nhiên phát hiện thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Phát sinh hết thảy tiếp theo, cũng sẽ tiến hành giống như kiếp trước vậy.

Ngọc Nương cùng Thúy Trúc được chọn, còn lại thì được thưởng năm lượng một người, bị dẫn rời khỏi vương phủ.

Lý mụ mụ đưa hai người đến Tư Ý viện, Tấn vương phi cũng không nói thêm gì, chỉ nói các nàng phải dụng tâm hầu hạ tiểu quận chúa, cho người dẫn hai người lui xuống.

Đợi hai người đi khỏi, Tấn vương phi khen Lý mụ mụ, nói ánh mắt của bà ta không sai, trời sinh Tấn vương phi tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, có thể nói ra lời như thế, chứng tỏ nàng ta hết sức hài lòng với chuyện này. 

Mà sự hài lòng này, tất nhiên là ứng ở trên người Ngọc Nương.

Dù Tấn vương phi cũng được xem như có kiến thức sâu rộng, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người tuyệt đẹp như thế, nàng ta nghĩ lại nghĩ, chỉ có thể dùng từ "tuyệt đẹp" này để hình dung, bên cạnh đó, nếu không chuẩn xác lắm thì cũng không quá mức thiếu lễ độ.

"Tạ ơn vương phi khen ngợi, cũng là Lưu mụ mụ kia có cơ duyên xảo hợp mới tìm được người, có thể khiến cho vương phi hài lòng, xem như Lưu mụ mụ kia có căn tu ở kiếp trước."

"Thưởng cho bà ấy." Tấn vương phi mỉm cười, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt phượng lấp lánh sáng ngời, trong lúc nhất thời lại tăng thêm vài phần tươi sáng xinh đẹp, khiến người tha có cảm giác không thể nhìn thẳng. 

"Truyền lời đến Lưu Xuân Quán bên kia, sáng mai lập tức đưa người qua."

"Dạ."

******

Lưu Xuân Quán, Hồ trắc phi nghe hạ nhân truyền lời, ngay lập tức quăng vỡ hộp phấn son trong tay.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Nàng ta mặc áo trên bó sát thân có hoa văn màu vàng, bên dưới là váy lụa sắc hồng nhạt, đầu tóc búi kiểu trái đào, đeo nguyên bộ trang sức vàng ròng khảm hồng bảo, có vẻ phú quý bức người, lại xinh đẹp vô song.

Một khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đại khái là bởi vì làn da cực kỳ trắng nõn, lộ ra đôi mắt sâu thẳm cùng lông mi đặc biệt dài và hàng mày đen đậm, xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn, giờ phút này, trong đôi mắt phượng quyến rũ kia đang bừng bừng lửa giận, ngập tràn phẫn nộ đến bộ ngực cũng phập phồng lên xuống.

Toàn thân Hồ trắc phi đều đang run rẩy, đập bể hộp phấn son vẫn chưa hả giận, nàng ta lại đập này nọ trên bàn trang điểm, bị nha hoàn Hồng Đào ôm lấy từ phía sau. 

"Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi."

Hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh và hạ nhân đến truyền lời đều lui xuống.

Lúc này Hồng Đào mới nói với Hồ trắc phi: "Nương nương, cho dù ngài có nổi giận ngàn vạn lần đi nữa, đây không phải là Tư Ý Viện bên kia làm."

Hồ trắc phi giận đến mức đầu ngón tay đều run rẩy, đôi môi cũng run run, nhưng lại cắn chặt hàm răng trắng noãn, có vết máu rỉ ra, đủ để chứng minh nàng ta giận thành cái dạng gì.

"Chuyện này không phải ả làm, sao có thể..." Hồ trắc phi do dự nói.

Ngược lại Hồng Đào thấy trắc phi nhà mình tức giận thành dạng này, không hiểu sao có chút thương cảm nàng ta.

Nàng ta thở dài trong lòng, an ủi: "Dựa theo quy củ bên trong phủ, bên cạnh tiểu quận chúa phải có bốn nhũ nương, vương phi làm như thế là để người khác tìm không ra sai sót, nhưng nếu như trắc phi ngài....."

Lời tiếp theo, Hồng Đào không nói, Hồ trắc phi cũng hiểu rõ là có ý gì.

Nếu vì lí do này mà nàng ta sinh oán hận, đó chính là nàng ta không đúng.

Nhưng, chỉ đơn giản thế thôi sao?

Kỳ thật, sở dĩ Hồ trắc phi giận thành dạng này, không chỉ là vì Tấn vương phi công khai nhét người đến bên cạnh nàng ta, mà vẫn còn một lí do riêng tư khác.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Bên trong phủ, người biết chuyện này không nhiều, cho dù biết rõ cũng không ai dám tùy tiện nghị luận, cũng không phải do sợ Hồ trắc phi biết sẽ mất hứng, mà là sợ giẫm lên chỗ đau của vị kia.

Đề cập tới chuyện này thì phải nói qua một chút, dựa theo lệ cũ của vương phủ, nếu trong phủ có nữ quyến sinh con, không cần tự mình cho bú, thông thường gia đình phú hộ đều là như thế, lại càng không cần phải nói đến Tấn vương phủ, trời sinh chính là vàng ngọc, là bậc tôn quý vô song.  

Sữa của Hồ trắc phi bị tắc nghẽn từ khi tiểu quận chúa còn chưa sinh ra, vì sợ vương phi động tay chân từ bên trong hại tính mạng của mình, Hồ trắc phi còn đặc biệt xin Tấn vương cho mình tìm người đến từ bên ngoài, để khi tiểu quận chúa sinh hạ liền có sữa bú.

Thông thường với loại tình huống này, sau khi Hồ trắc phi sinh, sữa sẽ không lập tức chảy ra, mà trực tiếp để Sở lương y bên kia kê đơn thuốc lợi sữa, áp chế dòng sữa trở về, sau này bản thân cũng đỡ phải chịu tội, người phú quý đều xử trí như thế, nhưng Hồ trắc phi không những không làm như thế, còn lệnh cho bà đỡ làm cho mình thông sữa, thậm chí còn uống vài thang thuốc thúc sữa. 

Khi ấy, cũng không phải là không có hạ nhân bên trong đề ra nghi vấn, nhưng Hồ trắc phi lại hết sức kiên trì, vốn nghĩ rằng, có lẽ do Hồ trắc phi này xuất thân thấp hèn, muốn tự mình nuôi nấng tiểu quận chúa, ai ngờ nàng ta không có, vẫn luôn để tiểu quận chúa cho hai nhũ nương nuôi nấng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Lưu Xuân Quán từ trên xuống dưới có vài chục người, tránh không được có người phong phanh tiết lộ.

Người nghe được không khỏi nghi hoặc, Hồ trắc phi này đã hao hết tâm tư như thế, sao lại không để cho tiểu quận chúa bú, vậy chính xác là định làm gì? Không khỏi có người nghĩ đến bí mật lục đục của một vài dòng dõi hào phú quyền thế, hơn nữa bên trong phủ cũng có đồn đãi, nói Hồ trắc phi là nữ nhân đi ra từ loại địa phương đó, tất nhiên khó tránh khỏi có người hiểu sai.

Bên trong phủ lén lút loan truyền sôi sục, Hồ trắc phi liều mạng giấu liều mạng che cũng đều không bưng bít được, vì thế để cho vài nữ nhân ở hậu viện xem không ít trò cười.

Vốn vì chuyện này mà Hồ trắc phi xấu hổ vạn phần, đột nhiên Tấn vương phi phủ đầu, sai người đưa hai nhũ nương khác đến, nghe nói còn là hai người xinh đẹp xuất chúng, mà không ngoài ý muốn là Tấn vương ra cửa tuần tra thái ấp sắp trở về, đó là cho ai, còn phải nói rõ ra hay sao?

Đích xác không thể trách Hồ trắc phi hiểu sai, đứng ở vị trí của nàng ta nhìn, rõ ràng là vương phi đánh vào mặt nàng ta, thậm chí mặt trong mặt ngoài của nàng ta cũng đều bị kéo xuống, còn đánh cả vào mặt người trên kẻ dưới trong Lưu Xuân Quán.

Làm sao Hồ trắc phi có thể không phiền muộn! Không căm hận!

"Ngoài mặt ả ta trang lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian, kỳ thực chính là  tiện nhân tâm tư bẩn thỉu....."

Hồ trắc phi tức giận mắng chửi một trận, bỗng nhiên nàng ta cau hàng mày lá liễu, tay vô ý thức đè lên chỗ áo trước ngực, vội vàng đẩy Hồng Đào ra, đi vào bên trong.

Cũng không có kêu vào Hồng Đào hầu hạ.

Hồng Đào nhìn bóng lưng của nàng ta, nhịn không được lắc đầu.

*****

Hôm nay tâm tình của Tấn vương phi rất tốt.

Thời điểm tâm tình của nàng ta tốt, bầu trời trong Tư Ý viện cũng phá lệ sáng sủa một chút so với bình thường.

Thấy tâm tình của vương phi tốt, mấy người Tử Yên hoạt bát hơn ngày thường, lại thấy thời tiết bên ngoài đẹp, liền cọ xát khuyên vương phi đi dạo hoa viên, lúc nào cũng nghẹn ở trong phòng như thế cũng không tốt.

Tấn vương phi vui vẻ đồng ý, mang theo người đi tới hoa  viên. 

Tháng tư xuân về hoa nở, bên trong hoa viên là một mảng cây lá um tùm xanh biếc, vừa nhìn đã khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Tấn vương phi dạo bước, lại đi đến bên ao cho cá ăn một hồi, có người đến bẩm báo, nói Hồ trắc phi bên Lưu Xuân Quán kia đang giận dữ, tức giận đến mức không kềm chế được, Tấn vương phi lập tức cười càng tươi hơn.

Tấn vương phi vui vẻ, Chu mụ mụ liền vui vẻ.

Ở vị trí của bà ta nhìn, chỉ cần có thể làm cho vương phi nhà mình cao hứng, đó là phần mộ tổ tiên của đối phương tỏa khói xanh, bởi vì bà ta đã cố ý sai người đưa qua cho Ngọc Nương hai bộ xiêm y, thức ăn cũng có ưu đãi đặc biệt.

Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần Tấn vương phi chủ động nói, Chu mụ mụ cũng có thể tự xử lý, những người hầu hạ bên cạnh các chủ tử nhiều năm như thế, không có mấy người là nhân vật đơn giản, phỏng đoán, tối thiểu nhất cũng đều có thủ đoạn. 

Ngọc Nương nhìn này nọ ở trước mặt, bên cạnh là ánh mắt tựa như dao nhỏ của Thúy Trúc.

Nàng tiễn tiểu nha đầu tặng đồ đi, trong nội tâm dâng lên cảm giác mệt mỏi.

Ngọc Nương cảm thấy kiếp trước mình thật sự sống uổng phí, nhiều manh mối rõ ràng như thế, kiếp trước nàng lại không cảm giác ra chút khác thường nào.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Nàng tiện tay đặt xiêm y trên cái bàn dài cạnh đầu giường, sau đó lên giường nằm xuống.

Một gian phòng không lớn lại đặt hai cái giường phô trương, giường nào cũng đều treo màn, sau khi lên giường Ngọc Nương liền thả màn xuống, cũng là để tránh ánh mắt của Thúy Trúc.

Thấy dáng vẻ đối phương khinh thường không thèm nói chuyện với mình, Thúy Trúc vừa bực vừa hận, quăng đập hồi lâu mới ngừng nghỉ.

Hết chương 09

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi