SỦNG THƯỢNG QUÂN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ

1

​Từ xưa đến nay, tất cả các hoàng đế chắc chắn đều vô cùng chán ghét một câu: bệ hạ, không tốt rồi!

​Lời này gộp lại nghe giống như đang nguyền rủa thánh thượng, tách ra nghe lại càng làm cho người ta nổi giận.

​Cái gì gọi là không tốt rồi? Nếu là chuyện nhỏ, nô tài hô to gọi nhỏ chẳng biết phân biệt nặng nhẹ này không nên giữ lại làm gì, nhưng nếu thật sự có chuyện lớn xảy ra, những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, nhất định ngay cả chi chủ của một quốc gia đều không chống đỡ được.

​Bất quá mọi chuyện đều có ngoại lệ, từ khi Thượng Vũ đế thượng vị đến nay may mắn có một tổng thái giám luôn bình tĩnh trước mọi tình huống bên cạnh, muốn từ trong miệng tiểu Đa Tử nghe một câu như vậy có thể nói là kỳ tích.

​Đáng tiếc Từ công công nổi danh trấn định hiện tại sắc mặt xanh trắng, gò má co rúm, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, một câu năm chữ mà nói lắp bắp khó khăn, hai đầu gối hung hăng nện trên mặt đất, tiếng ‘Phanh’ giòn vang ăn khớp cực kỳ với cử chỉ khác thường.

​Vì vậy Thượng Vũ đế vô cùng hiếu kỳ, trái timbỗng nhiên lo sợ kinh hoàng.

​Thượng Vũ đế chợt có chút không dám mở miệng tìm hỏi nguyên nhân. Bầu không khí trong tích tắc giằng co, vẻn vẹn chỉ trong giây lát, Thượng Vũ đế vội vàng tưởng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ sáng đến giờ.  

​Buổi sáng vốn là tìm Ôn Dương nhắn nhủ vài câu trước khi lên đường, sắp xếp xong xuôi, rồi đến chỗ đập nước, thuận tiện muốn báo cho nam sủng nhà mình biế thời gian khởi hành. Đến bờ sông, thân ảnh chói mắt ngày thường nhất thời vậy mà không phát hiện, sau đó nghe nhóm công nhân nói Cố công tử chạy xuống hạ lưu hỗ trợ, vì vậy Thượng Vũ đế đứng lên, phủi phủi mông, định đi xuống.

​Chân trước vừa đạp tới hạ lưu, có người bước đến bên tai tiểu Đa Tử nói gì đó, sau đó sắc mặt Từ công công biến đổi, trở nên trắng bệch không che giấu được vẻ kinh hoàng.

​Tiểu Đa Tử đang đứng thẳng đột nhiên quỳ xuống trong nháy mắt, Thượng Vũ đế như muốn nhìn xuyên qua y, ánh mắt từ nghiền ngẫm đến hung ác cực hiểm, gương mặt tiểu Đa tử đã rất nhiều năm thủy hỏa bất xâm hôm nay lại bị ánh mắt của Thượng Vũ đế áp bức khiến cho thân kinh bách chiến như thái giám tổng quản phải đổ mồ hôi liên tục.

​Cuối cùng tiểu Đa Tử không thể giấu diếm Thượng Vũ đế, nhưng lúc này hắn lại làm ra động tác quyết tử, tiểu Đa Tử quỳ chuyển gần vài bước, gắt gao ôm lấy chân Thượng Vũ đế, thanh âm phảng phất như từ phương xa truyền đến.

​“Bệ hạ, phía trước có lở đất, lở đất… Cố công tử vô ý rơi xuống nước, nô tài tội đáng chết vạn lần, bệ hạ…”

​Thanh âm của tiểu Đa Tử còn chưa dứt đã bị Thượng Vũ đế đá một cước, hiển nhiên một cước còn không đủ để tiểu Đa Tử bỏ cuộc, hắn cơ hồ vừa ngã xuống đã bò lên, không muốn sống mà ôm chân Thượng Vũ đế lần nữa.

​“Bệ hạ!”

​“Đừng tưởng rằng trẫm không dám động ngươi.”Hai chân chẳng mảy may chuyển động, Thượng Vũ đế giống như muốn xé xác cái người trước mắt này, âm thanh lạnh lùng gằn từng chữ, “Trẫm muốn đi cứu người.”

​Tiểu Đa Tử quyết tâm liều chết cũng không buông tay: “Mọi người đều đang xuống cứu, bệ hạ ngài không thể xuống dưới ah.”

​Thượng Vũ đế nóng nảy, hắn không có tâm tư tranh luận với tiểu Đa Tử, rút kiếm bên hông ra: “Từ Đa hôm nay cho dù trẫm chém tay ngươi trẫm cũng sẽ xuống, cút ngay!”

​Thượng Vũ đế không phải nói giỡn, nâng taymuốn chém xuống, giữa đường lại bị người chặn đứng.

​Âm thanh quỳ xuống quen thuộc vang lên, Thượng Vũ đế nghe nhi tử của mình dùng ngữ khí hèn mọn chưa bao giờ nghe thấy nói: “Cầu phụ hoàng bỏ qua cho Từ Đa một mạng, nếu sư phó có chuyện không hay xảy ra, nhi thần nguyện dùng cái chết tạ tội.”

​Thượng Vũ đế hai mắt đều đỏ, tay cầm kiếm run rẩy nhưng lại không chém xuống nổi.

​Kỳ thật hết thảy đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng Thượng Vũ đế phảng phất như đang nhìn thấy thi thể Cố Ngạn, đêm qua y còn kích động mà nói với mình ‘bệ hạ, chúng ta thành thân đi’ vậy mà sau một khắc người đã không còn.

​Thượng Vũ đế lập tức mất hết can đảm, nâng cánh tay lên một tấc rồi hạ xuống, nhưng lại không thể cử động nổi, bên tai đột nhiên xâm nhập một tiếng gào thét liệt tâm liệt phế: “Liên nhi!!!”

​Tiếng gào thấu cả trời xanh kéo linh hồn của Thượng Vũ đế trở về, Thượng Vũ đế mắt thấy trên tay Vũ Nhất cầm một đầu dây thừng, còn một nam nhân khác thường xuyên xuất hiện bên cạnh Cố Ngạn, không có một tia do dự, người kia nhảy vào mặt sông phẳng lặng.

​Toàn thân Vũ Nhất bởi vì sợ hãi mà không kiềm được run rẩy, nhưng dây thừng nắm trong tay không hề buông lỏng, cơ hồ huyết nhục lẫn lộn.

​“Liên, Liên nhi…” Vũ Nhất vừa nhìn mặt nước, không tự giác mà gọi, thần sắc tuyệt vọng không thua gì Thượng Vũ đế.

​Bờ sông này ngày thường rất vắng vẻ, nghe nói có người rơi xuống mọi người cùng nhao nhao nhảy xuống cứu, nhưng Thượng Vũ đế biết rõ lần này không phải Cố Ngạn trêu chọc hắn. Bởi vì Cố Ngạn không biết bơi, người nọ cũng không có khả năng làm ra loại vui đùa này.

​Thượng Vũ đế cơ hồ đã dự đoán trường hợp xấu nhất, trong sinh mệnh của hắn không có người nào quan trọng hơn Cố Ngạn, ít nhất tại thời khắc còn sống này, điều hắn muốn nhất chính là xuống địa ngục cũng muốn đi cùng Cố Ngạn.

​May mà lúc Thượng Vũ đế có ý nghĩ điên cuồng này, hắn nghe thấy giọng Vũ Nhất biến đổi, âm thanh cuồng hỉ thu hút ánh mắt của hắn, lập tức liền giống như bị rút hết khí lực mà ngã trên đất, không biết là còn kinh sợ hay hưng phấn, hắn che mặt cảm giác có một dòng nước ấm không khống chế được mà tràn ra hốc mắt.

​ “Liên nhi!”

​Vũ Nhất quăng dây thừng trong tay, bò về bên cạnh hai người. Rất khó tưởng tượng thân hình gầy yếu của Thanh Liên làm cách nào trói được Cố Ngạn bên người, Thanh Liên nằm sấp trên đất bằng, mệt mỏi thở đến không nói nổi, Cố Ngạn bị hắn gắt gao ôm ở bên hông, tựa hồ sợ cái người này rơi xuống nước lần nữa.

​“Khục… Khục…” Cố Ngạn ho có chút không dừng được, đợi đến khi giảm bớt, vỗ nhẹ tay Thanh Liên đang ôm ngang người mình, “Liên Liên… Vũ Nhất, khục, ngươi mang Thanh Liên về nghỉ ngơi trước, ta sẽ qua sau.”

​Cố Ngạn bước chân lảo đảo mà đi đến bên cạnh Thượng Vũ đế, tay vừa mới đụng vào vạt áo của Thượng Vũ đế, hoàng đế đang che mặt liền mạnh mẽ bổ nhào vào người Cố Ngạn, động tác quá nhanh quá kích động nên Cố Ngạn không trông thấy Thượng Vũ đế lệ rơi đầy mặt, nhưng người trong ngực toàn thân lạnh buốt, Cố Ngạn thu tay lại: “Thực xin lỗi.”

​Sợ bóng sợ gió một hồi cơ hồ dọa đến lá gan của tất cả mọi người, một con sông dài xuyên qua nam bắc, khó tránh khỏi thổ chất bất ổn, không chỉ có Cố Ngạn mà còn mấy vị công nhân cũng đồng thời rơi xuống nước. Cố Ngạn biết mình lơ là, nhưng Thượng Vũ đế không có khí lực đi trách cứ y, chỉ cần Cố Ngạn hoàn hảo xuất hiện trước mặt hắn, hắn không ngại phải trả cái giá lớn thế nào.

​Cố Ngạn biết mình đuối lý, nên tự tay nấu chén canh an thần cho Thượng Vũ đế, sau đó lại bưng một chén đến phòng Thanh Liên.

​“… Liên Liên.”

​“Hừ.”

​“Liên Liên, ta nấu canh cho ngươi.” Cố Ngạn thấy Thanh Liên đưa lưng về phía hắn nên có chút không biết làm sao, chén canh bưng trong tay buông cũng không được mà không buông cũng không xong.

​Thượng Vũ đế không tức giận Cố Ngạn không có nghĩa là Thanh Liên cũng sẽ không giận, một người bình thường thân thể cao lớn cường tráng nói rơi xuống nước liền rơi xuống, hơn nữa lại không biết bơi, Thanh Liên nghĩ như vậy cũng không biết vì sao mình tức giận.

​Cố Ngạn đi đến đối diện với Thanh Liên, lúc hắn đối mặt, ngập ngừng nói: “Là ta không tốt…”​  

​Thanh Liên chưa từng thấy dáng vẻ này của Cố Ngạn, tức giận đều tiêu tan, nói cho cùng thời điểm trông thấy người này té xuống nước hắn không chút nghĩ ngợi mà nhảy xuống cứu người. Thanh Liên không còn tức giận, lại có chút không gỡ xuống được vẻ kiêu ngạo, mất tự nhiên nói: “Canh ngươi để xuống đi.”

​“Liên Liên, cám ơn ngươi.” Cố Ngạn nhìn qua hắn, tha thiết chân thành mà nói tạ ơn.

​Thanh Liên xoay đầu, trong lòng âm thầm mắng heo.

​Cố Ngạn nghĩ nghĩ, đột nhiên sột soạt mà lục lọi trong người.​

​Hành vi của Cố Ngạn quá mức thô tục, Thanh Liên trộm nhìn mấy lần, nhịn không được hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

​Cố Ngạn sờ khắp toàn thân nhưng không tìm ra cái gì, áy náy nói: “Ta muốn tặng ngươi một tín vật, về sau ngươi gặp bất kỳ chuyện gì cần ta giúp, Cố Ngạn nhất định nghĩa bất dung từ (*không bao giờ từ chối).”

​Thanh Liên khẽ mỉm cười không thể nhìn thấy, hừ nhẹ nói: “Không cần cái đó của ngươi, nếu ta không cứu ngươi, còn không phải ngươi chết bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho ta sao.”

​Cố Ngạn đành phải thôi, lại thành khẩn nói lần nữa: “Lời ta vừa nói tuyệt không phải nói suông.”

​Thanh Liên thật sự không chịu được vẻ mặt thụ ơn của hắn, bị hắn ép đến quẫn bách, nhẹ gật đầu hai cái.

​Cố Ngạn mỉm cười: “Thanh Liên ngươi thật là lợi hại, nhảy múa, đánh đàn, cái gì cũng biết, bơi lội cũng lợi hại như vậy.”

​Thanh Liên bĩu môi, hắn cũng không có ý nói thẳng từ nhỏ đã biết mình tâm tư phức tạp, trước đây tại hí viện trở nên nổi bậc như hạc giữa bầy gà nên hắn luôn lo lắng cho vận mệnh, sau đó tự mình vụng trộm luyện một thân bản lĩnh để chuẩn bị trốn chạy trước những tai họa bất ngờ.

​Thanh Liên bưng canh của Cố Ngạn đưa tới, múc một muỗng đưa vào trong miệng, nhằm chuyển đi sự chú ý của Cố Ngạn.

​Cố Ngạn hai mắt tỏa sáng mà nhìn hắn: “Như thế nào? Ngon không?”

​Thanh Liên cảm giác Cố Ngạn giống như một đại cẩu hướng hắn ngoắt ngoắt cái đuôi, lời châm chọc liền nuốt xuống: “Ân, cũng được.”

​Cố Ngạn hạnh phúc mà nhếch môi cười.

====

​Bên kia Thượng Vũ đế còn đang uống canh của Cố Ngạn, sắp xếp tinh thần, rốt cuộc cũng khôi phục phong phạm đế vương. Bên bờ sông một đoàn người gào rú, nên đã trì hoãn việc cấp tính nhất chính ngay hôm đó là ly khai.

​Thượng Vũ đế đối với tiểu Đa Tử có chút áy náy, vì thể diện nên không nói cái gì, Thượng Vũ đế giả vờ ho khan vài tiếng.

​“Bệ hạ?”

​“…” Thượng Vũ đế dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn, “Không có việc gì.”

​Tiểu Đa Tử yên lặng đến gần một bước: “Bệ hạ, mạng của nô tài vốn là của bệ hạ, bất luận Cố công tử có gì sơ xuất, nô tài cũng sẽ không thiết sống nữa.”

​Thượng Vũ đế xoa xoa sống mũi cay cay: “Trẫm… Đã biết, trẫm đã biết, đừng nói bậy.”

​“Bệ hạ anh minh.”

​Thượng Vũ đế không nhịn được bật cười: “Loại thời điểm này ngươi cũng không cần khoa trương với trẫm.”

​Thượng Vũ đế dừng một chút: “Tiểu Đa Tử, ngươi gọi Thanh Liên đến đây cho trẫm.”

​“Vâng, bệ hạ.”

​“Nô tài Thanh Liên khấu kiến bệ hạ.” Thượng Vũ đế thấy mình triệu kiến Thanh Liên y cũng không bất ngờ, thái độ cung kính mà quỳ trên mặt đất.

​“Đứng lên đi.”

​“Tạ bệ hạ.”

​“Thanh Liên, chắc hẳn trẫm muốn nói cái gì ngươi cũng biết.”

​“Nô tài làm gì có khả năng đoán ý chi chủ.”

​“Trẫm sẽ không nói vòng vo nữa. Vũ Nhất là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, trong lòng trẫm, ngươi chỉ là kẻ không quan không chức không xứng với Vũ Nhất, ngươi biết không?”

​“Nô tài biết được.”

​“Chức vị nhạc sư tuy không cao, nhưng tối thiểu cũng có một danh phận, đó là lý do trẫm đang sắp xếp chuyện thành thân của ngươi với Vũ Nhất.”

​Thanh Liên cắn cắn môi: “Thần tạ ơn bệ hạ!”

​Thượng Vũ tán thưởng mà gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho tiểu Đa Tử một cái, trong tay Thanh Liên liền nhiều hơn một vật.

​“Lệnh bài trong tay ngươi trên đời này chỉ có hai cái, trẫm ban thưởng cho ngươi một cơ hội miễn tử, hi vọng ngươi không dùng sai.”

​“Tạ bệ hạ.”

​“Ngươi còn có yêu cầu gì, cứ nói ra.”

​Thanh Liên cho dù tâm tư nhiều hơn, nhưng với tư cách là một thường dân, đột nhiên được trọng thưởng như thế cũng có chút hưng phấn không khống chế nổi, không bình tĩnh nói: “Thần không còn cầu gì!”

​Thượng Vũ đế cười cười: “Ngươi không cần câu nệ như thế, nói cho cùng ngươi đã cứu mạng Cố Ngạn, cho dù trước kia trẫm đối với ngươi có hoài nghi, hiện tại cũng không có khả năng bạc đãi ngươi.”

​Trong lòng Thanh Liên căng thẳng: “Nô tài nhất định biết gì nói đấy.”

​“Tốt, trẫm chỉ muốn biết hai chuyện, trước kiaTrần công công tìm ngươi bằng cách nào? Mục đích là gì?”

​“Hồi bẩm bệ hạ, lúc thần tại hí viện cũng có chút tiếng tăm, khi ấy Trần đại nhân muốn mời người tiến cung khiêu vũ trong thọ yến của bệ hạ, liền chọn trúng thần. Về phần mục đích thật sự của Trần đại nhân, thần không dám tự mình đoán bừa, nhưng Trần đại nhân lúc ấy chỉ yêu cầu thần đem hết khả năng… Câu dẫn bệ hạ là được.”

​“Ân.” Thượng Vũ đế suy tư một lát, nói, “Trẫm biết rõ ngươi thân thiết với Cố Ngạn, trẫm cho ngươi đặc quyền từ nay về sau được tự do ra vào cung Tam Lý, nếu như có tình huống gì phát sinh ngươi cũng có thể trực tiếp báo cho trẫm. Cố Ngạn đối xử với ngươi là thật lòng, hi vọng ngươi đừng làm trẫm thất vọng.

​Thanh Liên đầu gối khẽ cong, thẳng tắp quỳ xuống, dập đầu: “Thỉnh bệ hạ yên tâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi