SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Tống Lãnh Thần bị thương là chuyện thường thấy, vậy nên lần này cũng không cần nằm viện như những lần trước, cứ thế trở về Quỷ Uyển mà ở.

Chu Tịnh Sơ có ý ngăn cản, bởi dù sao ở bệnh viện cũng tốt hơn ở nhà nhiều, nào ngờ người đàn ông lại cố chấp không nghe:
"Vết thương của anh chỉ là chuyện nhỏ, tĩnh dưỡng vài ba hôm sẽ khỏi thôi."
"Hai phát súng đối với anh là chuyện nhỏ ư, vậy thì mấy phát mới là chuyện lớn? Bảo anh ở lại quan sát thêm mấy hôm, anh cứ không chịu nghe."
"Anh biết là em đang lo cho anh, nhưng em đừng quên rằng bên cạnh anh có Tần Du, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.

Tài năng Tần Du thế nào em cũng đã rõ, vậy nên cứ an tâm." Thấy đuôi mày Chu Tịnh Sơ đã chau lại từ bao giờ, Tống Lãnh Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy vài cái, ấn đường của cô nhanh chóng giãn ra.

"Lãnh Thần, em rất sợ, anh không biết khoảnh khắc ấy em đã hãi hùng đến nhường nào đâu.

Lãnh Thần, đừng bao giờ gặp bất trắc nữa, anh phải bảo vệ mạng sống mình thật tốt!"
Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ thì trái tim cô bất giác nhói đau âm ỉ, Chu Tịnh Sơ hoảng loạn, nếu như cô tận mắt chứng kiến người mình yêu thương nhất ra đi trước mặt mình mà chẳng làm được gì, vậy thì cả cuộc đời này cô sẽ sống trong đau khổ và dằn vặt.

Dù Tống Lãnh Thần có mưu lược và tài giỏi đến mức nào thì anh cũng là con người bình thường chứ không phải mình đồng da sắt, chuyện sinh tử khó mà tránh được.


"Tịnh Sơ, đã khiến em phải đau lòng rồi.

Anh hứa với em sau này nhất định sẽ không để chuyện đó tiếp diễn thêm một lần nào nữa, cũng sẽ bảo vệ em thật tốt." Trước kia Tống Lãnh Thần sống tự do tự tại, thích làm gì thì làm bởi khi ấy anh chưa tìm được niềm vui thực thụ của mình.

Nhưng bây giờ đã khác, anh đã gặp Chu Tịnh Sơ và yêu cô, tương lai nên dành thời gian cho cô nhiều hơn, những việc của tổ chức cũng nên bớt lại.

Công việc thì tập trung vào Tống thị, gia đình thì chú tâm vào Chu Tịnh Sơ, còn có những đứa con trong tương lai của cả hai nữa.

Buôn bán vũ khí vẫn thực hiện, chỉ là số lượng giảm lại, anh nghĩ bản thân nên nhường vài mối làm ăn cho Lạc Quân Bách.

"Tịnh Sơ, hôn lễ của hai chúng ta đã được anh chuẩn bị chu đáo, chờ đến ngày vết sẹo trên mặt của em lành hẳn thì đám cưới linh đình của hai ta sẽ được tổ chức."
Tống Lãnh Thần đã suy tính chuyện này từ rất lâu về trước, chỉ là anh không nói cho cô biết mà thôi.

Anh sai nhà thiết kế nổi tiếng ở nước Đức thiết kế cho Chu Tịnh Sơ một bộ váy cưới long trọng, chỉ là không vừa mắt anh nên sửa đi sửa lại nhiều lần.

Đến thời điểm hiện tại cơ bản đã hoàn thành.

Đã thế anh còn đặt làm nhẫn đôi, trang sức quý báu cho cô, từng món từng món đều do anh lên ý tưởng.

Ngày hôm nay rước cô về Tống gia cũng được đấy, nhưng anh sợ cô sẽ tự ti khi vết sẹo trên mặt chưa hết, vả lại anh biết cô muốn trở nên thật xinh đẹp và long trọng trong ngày đại hôn, vậy nên mới nhẫn nại chờ đợi.

"Anh nói...!đám cưới của chúng ta sao?"
Chu Tịnh Sơ quả thật rất bất ngờ khi nghe được những lời này từ miệng Tống Lãnh Thần, anh thật sự muốn lấy cô về làm vợ ư?
Cô đã nhận ra chân tình mà anh dành cho mình, phải nói là cực kì nhiều.

Nhưng anh lại chưa từng nhắc một từ đến việc cưới gả, thế nên cô mới nghĩ anh không thích ràng buộc bởi quan hệ pháp lý.


Lúc đầu có hơi buồn và tủi thân nhưng sau đó cô mới nhận ra rằng tất cả những thứ hình thức bên ngoài đều không quan trọng, quan trọng là cô yêu anh, anh cũng thật lòng yêu cô, chỉ cần vậy là đủ.

Chu Tịnh Sơ chỉ muốn được mãi mãi ở bên cạnh người đàn ông của mình mà thôi, không cưỡng cầu gì hơn.

Nhưng hôm nay Tống Lãnh Thần lại chủ động nhắc đến vấn đề này, đúng là đã dọa cho cô hoảng hốt một phen.

"Đúng vậy, vốn dĩ muốn rước em về nhà từ lâu, nhưng những thứ cần dùng cho hôn lễ nhiều quá, nên là anh cần một khoảng thời gian để hoàn thiện nó.

Bây giờ thì xong cả rồi, chỉ còn việc chờ đợi em khôi phục dung nhan mà thôi.

Anh thấy vết sẹo ngày một mờ đi, ngày vui của chúng ta đang gần kề đấy."
Tống Lãnh Thần chứng kiến được nét mặt ngơ ngác và ngỡ ngàng của cô thì vui mừng lắm, có lẽ cô rất thích đây, nói chuyện cũng lấp lửng nữa mà.

Mi mắt cong vút chớp nhẹ hai cái, hóa ra Tống Lãnh Thần lại có tâm đến như vậy, vì cô mà chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ, Chu Tịnh Sơ cảm thấy hạnh phúc quá!
Nhưng mà không được, sao cô lại dễ dãi như thế này chứ, Tống Lãnh Thần vẫn chưa cầu hôn cô, cô không thể dễ dàng chấp nhận.

Coi như là làm eo làm sách một tí đi!
"Ai nói với anh là em muốn lấy anh chứ? Anh xem xem, lời cầu hôn ngọt ngào của anh em còn chưa nhận được."
Ngoài mặt bất mãn như Tống Lãnh Thần biết trong lòng Chu Tịnh Sơ đang rất phấn khởi.


Anh rõ tính của cô nhất, nào quan tâm đến chuyện này chứ, nhưng cô đã nói thế rồi thì anh sẽ diễn theo cô.

"Được, vậy em có muốn gả cho Tống Lãnh Thần này không? Đảm bảo em sẽ được anh yêu thương và chăm sóc tận tình, không để em phải chịu chút uất ức nào cả!"
Lời cầu hôn này ngọt ngào quá đi mất!
"Nói thế thì còn được." Khóe môi Chu Tịnh Sơ khẽ cong lên, bỗng giật lấy cổ tay người đàn ông lay mạnh: "Thế hoa đâu, nhẫn đâu?"
Hai thứ này không thể thiếu trong quá trình cầu hôn, chẳng lẽ Tống Lãnh Thần không biết à?
"Hai thứ đó không có, hiện tại chỉ có thứ khác thôi, chẳng biết em có chịu?" Tống Lãnh Thần ôm lấy cô, bạc môi mỏng nhếch lên đầy ẩn ý.

"Thứ gì chứ?" Lời anh nói khiến cô tò mò chết đi được!
Thấy cô bị mắc bẫy, cổ họng người đàn ông phát lên tiếng cười trầm thấp:
"Là anh đó."
Vừa dứt lời anh đã tấn công ngay, đẩy thân thể mảnh mai trong lòng mình xuống chiếc giường êm ái, không chần chừ gì liền hôn vào môi cô.

Chu Tịnh Sơ nhận ra ý đồ xấu xa của Tống Lãnh Thần, lại bị anh lừa một vố đau đớn rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi